Cánh đồng có hoa dại trắng
Đôi khi em tự hỏi, nêu kê hàng của cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cân anh đên thê!
Em, cái tuổi 21, tuổi của sức sống, mơ ước và tình yêu. Đôi khi em cứ muốn vùi mình vào hận sầu, chôn mình xuống đáy của cuộc đời mà tuyệt vọng, mà thổn thức…
Dừng lại sau một hành trình dài, có anh và mất anh… em mới hiểu cuộc sống cũng cần có những lúc mất mát để cảm giác được nỗi đau và sự lạc lõng…
Những ngày dài cứ lặng lẽ trôi… và anh cũng vĩnh viễn đi vào kí ức, nơi một thời em giông tố… để biết rằng, em chưa bao giờ khát khao bình yên đến thế!
Video đang HOT
Đôi khi em tự hỏi, nếu kệ hàng của cuộc đời chịu bán nhiều hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cần anh đến thế! Với em, vai trò của anh không chỉ là một người yêu… anh là nơi cho em sức sống, anh đến như con mưa sau 20 năm khô khốc và nứt nẻ… như một món quà mà thượng đế đã rũ lòng thương ban tặng cho một con người bất hạnh… Em đã tin thế và tin không một chút hoài nghi nhưng nơi anh, cuộc đời dâng tặng quá trọn vẹn, như thể giành giật từng “hạnh phúc” của em để cho anh!
Giá như kê hàng cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc cho em thêm chút nữa… (Ảnh minh họa)
Thế nên với anh, em cũng chẳng là gì lớn lao cho lắm! Chỉ một lần yêu và quên đi mãi mãi… anh đến lấy đi bình yên trong em và sự ra đi của anh ăn mòn nụ cười trên môi em, bằng lời hứa rằng mình sẽ dài lâu, sẽ nắm tay nhau đi trên cánh đồng có hoa dại trắng…
Giờ đây, anh đang cố gắng đẩy em ra xa cuộc đời anh như đã từng kéo em vào với cây guitar và bài hát “Trái tin bên lề”… Em nghĩ mình đã yêu anh từ giây phút ấy! Hạnh phúc là mong manh thế đấy! Em đã bảo là anh đừng hứa, đừng gieo vào em quá nhiều hi vọng và đừng để em quá yêu anh… vì khi mất anh, em sẽ không thể nào quay lại từ đầu, không thể nào tìm được lối thoát, tình yêu em dại khờm đặt trái tim giữa hai bờ vực thẳm mà đo đếm…
Em đã từng nhủ lòng đừng yêu anh nhiều như thế! Nhưng trái tim lại đôi lần chểnh mảng, phản bội lại chủ nhân. Rôi giông tố cũng từ nơi anh mà bắt đầu,… ngày mà anh chỉ nói được hai từ, “Xin lỗi”… Em biết mình đã thật sự mất nhau, mi mắt bắt đầu ướt và em khóc… khóc vì bản thân mình yếu đuối, vì lời nói hững hờ và định mệnh nhất quyết không lựa chọn hai ta.
Nhưng nếu kệ hàng cuộc đời chịu bán nhiều hạnh phúc cho em thêm chút nữa thì biết đâu, em cũng vẫn yêu anh nhiều như thế! Vẫn muốn nắm tay anh đi trên cánh đồng hoa trắng đó và biết đâu mình đã chẳng lìa xa, anh nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có phải tình yêu không?
Có phải tình yêu không? Giờ đây em không biết mình có yêu anh không nứa, nhiều khi em tự hỏi anh đã bao giờ thực sự yêu em không hay chỉ tới bên em vì em có thể chăm sóc anh như một người mẹ chăm con, hay vì thoả mãn những ham muốn của anh.
Anh lợi dụng em cả về vật chất lẫn thân xác nhưng em vẫn cố bảo trái tim mình hãy cố yêu anh. Những ngày lễ hay sinh nhật em anh cũng không tặng một món quà, em đâu cần anh tặng em thứ gì đó xa hoa, chỉ một bông hoa thôi cũng được mà, những ngày đó bạn bè hay hỏi em. "Anh ấy tặng gì cho mày thế?" em chẳng biết trả lời sao nữa, những lúc cần anh đi đâu đó cùng em thì anh cau có trả lời anh bận nhưng anh đâu có bận hỏi anh thì anh bảo anh còn bận chơi.
Cái anh cần thực sự là gì một thứ cho anh giải toả và một người cung phụ chăm sóc anh. Em đi làm về mà không nấu cơm cho anh thì anh mặt mày hằm hằm với em. Lấy tiền em anh chẳng có ý định mang trả, người ta nói những người như em là dại trai phải không? Em nghĩ mình có thể chịu đựng hơn nứa nhưng đã tới lúc em không còn tiếp tục được nứa rồi. Mẹ anh bảo em rằng chỉ cần em nói với mẹ thì mẹ sẽ bắt anh cưới em. Nhưng anh ạ! em nên sống mà không có anh thì hơn nhỉ? Dù em đã cho anh nhiều thứ nhưng tự trọng và nhứng ngày tháng sau này em không muốn phí phạm cho anh nữa dù để nhận ra điều này cũng tốn của em 5 năm thời gian và tiền bạc nhưng muộn còn hơn không phải không anh. Chúc anh lại tìm được người yêu anh lâu hơn em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dù thế nào em cũng mãi yêu anh Đà Lạt hôm ấy đổ mưa nhiều vì biết em đang cô đơn, đang chờ anh trong tuyệt vọng. Em biết anh sẽ không bao giờ đến với em, vậy mà em vẫn cứ chờ, cứ đợi. Em luôn tự hỏi sao mình lại ngốc ngếch đến vậy? Anh mãi mãi không thể yêu em, ừa mà anh có yêu em bao giờ...