Cánh cửa không bao giờ khóa
Từ ngày cô bỏ nhà ra đi, mẹ cô luôn để cửa không khóa để chờ đợi cô trở về.
18 tuổi, cô như hầu hết các thanh niên ngày nay – chán sống chung trong một gia đình nề nếp. Cô không chịu nổi lối sống khuôn phép của bố mẹ nên muốn rời khỏi họ.
- Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!
Cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô ngày càng sa đọa trong lối sống của mình (Ảnh minh họa)
Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ vì không tìm được việc làm. Cô đã phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ra làm thứ để mua bán, đổi chác.
Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.
Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu tha thiết:
- Làm ơn cho tôi dán tấm hình ở đây!
Video đang HOT
Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: “Mẹ vẫn yêu con… Hãy về nhà đi con!”.
Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô đến nơi cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn chống đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: “Có phải mẹ mình không nhỉ?”.
Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: “Mẹ vẫn yêu con… Hãy về nhà đi con!”. Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.
Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng, cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà.
Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô chạy vội lên buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ dậy:
- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!
Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô nói với mẹ:
- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!
Bà mẹ nhìn con âu yếm:
- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!
Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!
Theo 24h
Sài Gòn ta lạc nhau là mất!
Sài Gòn ta lạc nhau là mất, kẻ ở người đi lối vô tình...
Sài Gòn xô bồ quá phải không anh? Sài Gòn đẩy chúng ta về hai thái cực khác nhau, anh quay lưng đi về phía không em, còn em đi về phía xa anh - mãi mãi.
Anh ạ, Sài Gòn này tưởng chừng như đơn giản như hai ta vẫn nghĩ nhưng thực ra vô cùng phức tạp, rối ren và cả những bất an không lối thoát. Cứ nghĩ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường, thế mà bỗng dưng anh rẽ theo một con đường khác - và anh cho đó là ngắn nhất để đến với thành công.
Mất anh, em mới thấy mình hoàn toàn lạc lõng với thế giới (Ảnh minh họa)
Buông tay em để nắm lấy tay của một người con gái khác, sành điệu, trẻ trung và dĩ nhiên không thiếu tiền. Anh mải mê chạy theo những hào nhoáng của xã hội thượng lưu, anh thay đổi và không còn là anh của ngày trước.
Em chọn cách rời xa anh, im lặng không oán trách không phải em không còn yêu anh mà em biết mình không thể kéo anh ra khỏi những tham vọng ấy. Hào quang rực rỡ đầy danh vọng đã cướp mất linh hồn anh, cướp mất đi trái tim tràn đầy nhiệt huyết, đam mê và cố gắng của chàng trai em từng yêu.
Sài Gòn rộng lớn quá đến nỗi vừa mới buông tay đã chẳng tìm thấy nhau. Chẳng còn ai tìm em giữa dòng người tấp nập. Em đứng trên phố đông người - không anh - chỉ là những ánh đèn chớp nhoáng.
Sài Gòn biến những người vốn dĩ thân quen rồi cũng thành xa lạ. Ngày lên thành phố nhập học, chúng ta tự nhủ sẽ cố gắng cho tương lai. Em, anh mơ về hạnh phúc dẫu biết còn những khó khăn thử thách phía trước. Và những lúc như thế, chỉ cần tựa vào vai anh, nắm chặt lấy tay anh, chỉ thế thôi em cũng cảm thấy bình yên lắm rồi!
Sài Gòn nhẫn tâm lắm! Sài Gòn mang bình yên của em đi mất rồi. Em chẳng biết khóc cùng ai, đau đớn thương tổn mình em chịu đựng. Em hoang mang bấu víu giữa những khắc nghiệt của chốn thị thành, cô đơn mệt mỏi.
Mất anh, em mới thấy mình hoàn toàn lạc lõng với thế giới. Mất anh em như vô định giữa chốn nhộn nhịp tấp nập này.
Anh ạ, chúng ta lạc nhau mất rồi!
Buông tay. Ta đi về phía không nhau.
Theo 24h
Tuổi thơ bên hàng cau trước nhà Mỗi khi xa quê, tôi lại nhớ hàng cau phủ rợp màu xanh ở lối đi trước nhà. Quê hương tôi có mái nhà tranh đơn sơ nằm lọt thỏm trong cánh đồng lúa bát ngát, nơi có những bờ kênh gập ghềnh vẫn còn in hằn những vết chân chim tôi đi qua, là xứ sở của những cây cầu tre lắc...