Canh bạc, tình yêu và một số phận
Yêu anh bao năm, không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đi giải quyết hậu quả, và một lần phải mổ vì có thai ngoài tử cung.
Chúng tôi yêu nhau được năm năm, từ cái thuở cả hai còn là sinh viên năm thứ nhất. Tôi học Đại học Sư phạm kỹ thuật, còn anh học Cao đẳng Xây dựng.
Hoàn cảnh của hai chúng tôi đều khó khăn nhưng tôi cũng đỡ vất vả hơn bởi vì tôi còn có sự giúp đỡ tài chính của các chị gái mình. Còn anh phải chịu khó khăn và thiệt thòi trăm bề khi gia đình anh không có được hạnh phúc thực sự. Bố anh suốt ngày nhậu nhẹt đến say xỉn rồi lại về nhà chửi bới, mắng nhiếc mẹ con anh nên giờ đây, anh và mẹ đã từ bỏ người đàn ông ấy để đến một nơi khác làm thuê, làm mướn kiếm ăn và nuôi anh ăn học.
“Năm anh học lớp 8, mẹ anh đã lên thành để làm Osin kiếm tiền nuôi mấy anh em anh ăn học” – Anh đã chân thành kể cho tôi nghe về cuộc sống gia đình anh. Chính vì điều đó mà tôi càng cảm thấy yêu và thương anh hơn, muốn được san sẻ gánh nặng cùng anh nhiều hơn nữa… Trong suốt thời gian yêu nhau, tôi và anh đã chia sẻ cho nhau những buồn vui trong cuộc sống và tôi cũng đã không ngần ngại trao cho anh những gì quý giá nhất của người con gái.
Nhưng chỉ một năm sau, anh đâm đầu vào các trò chơi đen đỏ, mặc dù hoàn cảnh gia đình anh vô cùng khó khăn. Anh bắt đầu “bỏ bê” tôi, bỏ bê học tập và dần lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng… và cũng chẳng biết tự bao giờ, anh đã trở thành một con người khác, trở thành một chàng trai sống buông thả và vô trách nhiệm, chỉ biết lao mình vào những con bạc đỏ đen, đen đỏ…
Thương anh, tôi khuyên nhủ anh từ bỏ trò chơi đen đỏ đó… nhưng anh vẫn không nghe. Từ đó, chúng tôi thường xuyên cãi vã nhau vì chuyện tiền nong cũng như tình cảm. Thế nhưng, với suy nghĩ mình đã là người của anh ấy, tôi đành chấp nhận để ngày ngày, anh được vùi mình trong những canh bạc… và tôi đã luôn chia sẻ cùng anh những món tiền cờ bạc lúc thua cũng như khi thắng.
Ba năm gắn bó bên nhau, tôi phát hiện ra người yêu mình lén lút qua lại với một cô bạn thân ở cùng phòng trọ của mình. Tôi đau đớn khi phải chứng kiến cảnh anh dịu dàng hôn lên má, lên môi cô bạn ở cùng phòng mình.
Anh đã từng lén lút hẹn hò với bạn thân của tôi (Ảnh minh họa)
Sau hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau về người thứ ba ấy. Anh hứa với tôi là anh sẽ chấm dứt mối quan hệ với cô bạn ấy… nhưng thật sự không phải là như vậy. Khi biết anh vẫn còn qua lại với bạn thân của mình, tôi quyết định rời bỏ anh và dọn đồ đạc chuyển sang nơi khác. Ba tháng xa nhau, anh luôn tìm đến tôi, xin lỗi, tặng quà và hứa hẹn sẽ bỏ bài bạc, bỏ cô bạn gái ấy để bù đắp cho tôi trong suốt thời gian qua. Một phần vì còn yêu anh, phần vì gia đình tôi đốc thúc quay lại nên tôi đã không kiềm chế được bản thân mình… và chúng tôi đã quay lại với nhau.
Video đang HOT
Sau khi hai đứa quay lại với nhau, anh đã thật sự chấm dứt mối quan hệ với cô bạn đó. Nhưng sở thích cờ bạc của anh vẫn không hề thay đổi. Anh lại bỏ bê tôi, lại bỏ bê học tập và lao như thiêu thân vào những trận bạc thâu đêm suốt sáng.
Anh ra trường nhưng kiến thức của anh là con số không – một con số không tròn trĩnh. Anh không tìm được công việc nào tốt với cái bằng Cao đẳng loại trung bình, để rồi tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, anh vẫn chỉ là một anh chàng công nhân.
Tôi ra trường và mau mắn được vào làm ở một công ty nhà nước. Công việc khá an nhàn, mức lương lại khá ổn định… Với mức lương đó, tôi có thể lo cho em gái tôi ăn học đàng hoàng, thế nhưng tôi lại không thể làm được điều đó vì mỗi tháng, tôi lại phải trích ra một số tiền khá lớn để phụ giúp anh trang trải nợ nần bài bạc.
Tôi sống trong dằn vặt vì từ khi ra trường đến giờ, tôi chưa làm được bất cứ điều gì để giúp bố mẹ, cũng như không lo cho em gái tôi có được số tiền học phí, sách vở. Và tôi càng buồn hơn khi bố mẹ hỏi: “ Sao con không lo được gì cho em à?”. Tôi thực sự không dám nói sự thật và chỉ ậm ự “Con còn phải tiêu một số công việc quan trọng”.
Làm sao để giải thoát cho bản thân mình khỏi hoàn cảnh trớ trêu này? (Ảnh minh họa)
Tôi cứ phải trả cho anh hết món nợ này đến món nợ khác… và dường như, chính tôi đang tiếp tay cho anh niềm đam mê cờ bạc của mình. Tôi rất buồn và thất vọng về anh nhưng tôi không thể nhẫn tâm từ bỏ anh đi như vậy, cũng không đành lòng rời xa anh khi tôi đã thuộc về anh, đã chung sống với nhau như vợ chồng…
Yêu anh bao năm, không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đi giải quyết hậu quả, và một lần phải mổ vì có thai ngoài tử cung. Mỗi lần muốn dứt bỏ tất cả để ra đi, để tự lo cho cuộc sống của mình, để giúp đỡ gia đình trang trải cho em việc ăn học… nhưng rồi tôi lại lo sợ rằng, liệu rời xa anh, tôi có tìm được một người chồng khác tốt hơn không? Làm sao họ có thể đón nhận tôi khi tôi đã từng chung sống như vợ chồng với người đàn ông khác?
Tôi biết với nhân cách nhơ nhuốc của mình, tôi không thể tìm cho mình được một chàng trai tốt, cũng như khó có thể tìm cho mình một lối đi riêng. Nhưng nếu như tôi cứ cam chịu chung sống với một người đàn ông ham mê cờ bạc và vô dụng như thế này thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào đây?
Tôi thực sự đang rất buồn chán và bế tắc. Tôi không biết phải làm sao để tự giải thoát cho mình khỏi cuộc tình trớ trêu này nữa…
Theo VNE
Nỗi đau của người mẹ có 3 đứa con đồng tính
Việc trong số 5 người con của mình có đến 3 người đồng tính đã từng lấy đi biết bao giọt nước mắt và gây ra bao đau đớn cho người mẹ. Nhiều lúc, bà đã có ý định tìm đến cái chết để giải thoát khỏi những khổ đau, dằn vặt nhưng rồi lại thôi.
Giờ đây, khi đã hiểu ra "đồng tính không hề có tội" và trông thấy 3 đứa con của mình sống vui vẻ, hòa đồng, biết làm ăn chân chính thì bà cũng đã nguôi ngoai. Đó là người phụ nữ có cái tên rất đẹp N.T.H, ngụ tại quận 3, TP.HCM.
Nỗi đau tột cùng của người mẹ...
Chúng tôi đến thăm người phụ nữ ấy vào một ngày cuối tuần. Bà mở một tiệm cơm bình dân trên đường Trần Văn Đang để kiếm tiền nuôi các con ăn học. Trời đang trưa, quán ăn chưa mở cửa nên không có khách. Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, nhưng đôi mắt lúc nào cũng như thẳm sâu một nỗi buồn. Năm nay, bà đã ngoài 60, nhưng nom vẫn còn rất tinh anh, khỏe mạnh.
Bà H. xởi lởi mời chúng tôi ngồi, rồi thở dài tâm sự. Nhà có 5 người con, 2 người con đầu đã có gia đình, nhưng oái oăm thay khi 3 người con sau lần lượt đều bị "ái nam ái nữ" - một hiện tượng mà xã hội ngày nay người ta vẫn còn nhìn nó với ánh mắt và thái độ khá "dè chừng". Bà H. kể, hồi Ng. (năm nay 36 tuổi) con thứ 3 của bà còn học tiểu học, đã thấy Ng. chỉ thích chơi đùa với bọn con gái. Nghĩ việc đó cũng là chuyện bình thường của trẻ thơ nên bà cũng không để ý gì nhiều.
Ng. mười mấy tuổi đầu nhưng lại thường xuyên theo các đoàn hát với các "đào chính" là những cô nàng "ái nam ái nữ" chuyên ca cải lương phục vụ ma chay, cưới hỏi. Mỗi lần ba ruột của Ng. nghe hàng xóm rêu rao Ng. đi theo đoàn, rồi hát với chất giọng đầy nữ tính, điệu bộ nhảy nhót ẻo lả, trang điểm phấn son giống con gái là ba Ng. lặn lội đi tìm về cho bằng được. Vừa tức giận, vừa chẳng biết khuyên lơn như thế nào nên ông "nện" Ng. một trận "nhừ tử", rồi buồn rầu ra sân đốt thuốc. Bà H. giọng vẫn cứ đều đều: "Vậy mà nó có chừa được đâu, đánh riết rồi thấy hết phương cứu chữa thì thôi. Giờ ổng không đánh nữa phần vì thương, phần vì tụi nó lớn khôn hết rồi".
Hết chứng kiến những trận đòn roi, những lời la mắng, miệt thị của chồng lên Ng., bà H. lại tiếp tục đón nhận nỗi đau tột cùng khi biết lần lượt 2 người con kế tiếp là T. (SN 1986) và T.N. (SN 1988) đều mang "thân xác đàn ông nhưng tâm hồn phụ nữ". Nước mắt như cạn khô, bà "sống dở chết dở" và không muốn tin vào sự thật. Đó quả là một mối oan nghiệt quá lớn, nỗi đau của bà cứ thế chồng chất lên cao. "Biến đau thương thành hành động", ngày bà mưu sinh một buổi, một buổi còn lại dành thời gian đến các trung tâm tâm lý, các bệnh viện để xin được tư vấn về trường hợp của 3 đứa con tội nghiệp.
Đến khi biết được, đó là một chứng bệnh bẩm sinh và những đứa con của bà không hề có tội, bà lại càng thương con hơn. Nhiều lần bà gọi các con lại tâm sự, nhưng biết không thể thay đổi được gì nên chỉ biết khuyên nhủ các con gắng học để sau này dễ kiếm việc làm và sống tốt với đời. Nhưng một lần nữa, sự thất bại của các con trên con đường học vấn và nỗi âu lo của người mẹ vẫn cứ bám víu lấy bà. Lần lượt T. và T.N. trượt đại học. Buồn nhất là TN. thi được 18,5 điểm nhưng vẫn thiếu nửa điểm để đậu vào ngành đã đăng ký, thế là T.N. buồn rầu thôi học. Nỗi đau cứ nối đuôi nhau dồn dập đến, nên nhiều lúc bà nghĩ không biết kiếp trước đã làm gì nên tội mà kiếp này hậu quả lại đổ lên đầu mình và các con như thế. Có lúc bà đã tìm đến cái chết, nhưng chết thì có giúp ích được gì, các con bà cũng không thể thay đổi được... nên lại thôi. Sự thể đã an bài, đành chấp nhận số phận, nhưng bà vẫn không thôi buồn lo cho các con về sự mặc cảm giới tính, sự ghẻ lạnh, lời đàm tiếu của người đời...
Ảnh minh họa
Nỗ lực giúp con hòa nhập cộng đồng...
Quả thật, với một người mẹ không còn nỗi đau nào hơn khi con mình sinh ra không hoàn thiện như những người khác. Niềm vui và hạnh phúc nhất đời của một người phụ nữ đã không được hưởng trọn vẹn. Mỗi ngày, bà đều sợ hãi khi nghĩ đến cảnh những đứa con của mình sẽ trôi dạt bên lề xã hội, bị khinh bỉ, rồi buồn chán mà sống không ra gì. Nhưng đúng là cuộc đời không "bức tuyệt" những ai có tâm hướng thiện bao giờ. Hằng ngày, nhìn thấy con cứ bị chồng mắng nhiếc, bà biết ông do buồn bã nên cũng không dám can ngăn. Nhưng cứ đến đêm, bà lại đem những kiến thức của mình đã tìm hiểu được về hiện tượng "xuyên giới tính" mà các con mắc phải để thủ thỉ với chồng. Và rồi ông dần hiểu ra và nỗi đau cũng dần nguôi ngoai, ông không còn đánh đập la mắng 3 đứa con tội nghiệp nữa. Thay vào đó là yêu thương nhiều hơn.
Bà H. chia sẻ trong sự nhẹ nhàng, thanh thản: "Tôi cũng sợ mấy đứa nó buồn rồi tụ tập bạn bè, đàn đúm làm chuyện bậy bạ như người ta hay bảo là móc túi, lừa gạt... nhưng tuyệt nhiên con tôi không một ai làm vậy. Tụi nó vậy mà ngoan và biết thương mẹ lắm. Ít khi làm tôi phải buồn lòng và chịu tiếng xấu với hàng xóm". Chúng tôi mạo muội hỏi có biết vì sao con bà được như vậy? Bà tự hào: "Chắc tụi nó sợ ổng, với lại cứ ổng mà đánh xong, tôi ôm các con vào, xức dầu rồi khuyên bảo con nhẹ nhàng. Từ khi hiểu ra bệnh của con nên thương hơn giận, tôi đã hằng ngày tranh thủ trò chuyện nhiều hơn với các con. Tạo cho chúng ý thức về giá trị bản thân con người không nằm ở bề ngoài, mặt khác, tôi cũng nói chuyện nhẹ nhàng với ba của mấy đứa. Cứ thế, các con tôi lớn lên ngoan ngoãn, thấy bọn chúng đàng hoàng, hàng xóm cũng thương mà không buông lời gièm pha, trêu chọc nữa. Mà cũng do ý thức của mỗi người, có người như thế này nhưng cũng có người như thế nọ, quan trọng là bản thân nó biết phân biệt tốt xấu thôi. Thế là được".
Nhưng hạnh phúc con người luôn gắn liền với gia đình, với vợ con. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có như vậy mới có một cuộc sống trọn vẹn, ngược lại rất dễ bị cô đơn và buồn tẻ, có khi thành kẻ "bất lương". Thế nên, khi nói về chuyện lập gia đình cho các con, bà H. thoáng buồn: "Nhiều lần nói tụi nó có muốn lập gia đình không nhưng tụi nó bảo: ở vậy cho khỏe, lấy người ta thì được nhưng đôi khi bị thiên hạ dị nghị, có khi làm khổ cho người khác... Nghe thì buồn, tội nghiệp cho tui nó nhưng thấy mấy đứa sống an phận, được vui vẻ, thoải mái, có bạn có bè nên cũng nhẹ lo phần nào".
Chúng tôi lại hỏi về chuyện bây giờ có rất nhiều người đồng tính đứng đường làm "cave" bán dâm, lên mạng rao bán thân mình, rồi vào các Spa, tiệm Massage để kiếm tiền. Bà H tự tin: "Chuyện đó tôi có nghe, nhưng chắc chắn con tôi không bao giờ dính đến. Tôi biết tính ý con mình, giờ mấy đứa nó có công ăn chuyện làm, có tiệm buôn bán ổn định, tụi nó còn tạo điều kiện cho rất nhiều người cùng "cảnh ngộ" vào làm nữa đó chứ". Bà H. vừa nói vừa chỉ tay giới thiệu từng người một trong quán. Có đến 7 - 8 nhân viên phục vụ đều là người mang những nỗi đau về giới tính không được bình thường. Đa số đều ở dưới quê, ít học, nên phải lặn lội lên thành phố tìm việc. Ngọc, một nhân viên phục vụ quê Sóc Trăng cho chúng tôi biết: "Anh thấy đó, tụi em như vậy khó tìm việc lắm. Người ta nói Sài Gòn nhiều việc dễ kiếm sống nhưng em thấy có vậy đâu. May mà nhờ cô H. và mấy con cô đồng cảnh ngộ nên thương tình nhận vào làm, chứ thật tình tụi em cũng không biết đi đâu nữa".
Mai, quê Vĩnh Long, người có khuôn mặt khá xinh trong bộ váy điệu đà chia sẻ với giọng buồn buồn: "Ai mà không muốn có nhiều tiền, sống sung sướng hả anh? Nhưng nghe mấy anh nói về cái nghề mại dâm, đứng đường làm cave gì đó tụi em sợ thật. Nói thật, tụi em làm ở đây tháng cũng dư mấy trăm, thậm chí có tháng hơn triệu gửi về quê là tụi em thấy vui lắm rồi. Nói anh đừng cười, em ít học nhưng cần chi bán rẻ phẩm giá con người mình đến vậy", ánh mắt Mai và mọi người khi nói đến điều ấy đều ánh lên một sự tự hào rất lớn.
Chúng tôi cũng đã gặp các con cô H. chuyện trò. Ai cũng có công việc của mình và điều quan trọng là họ tự tin công khai giới tính vì họ nghĩ: "Giới tính không phải là bệnh, không có gì là xấu cả, quan trọng là mình làm gì và sống như thế nào. Bởi mình tôn trọng xã hội thì xã hội tôn trọng mình thôi..!".
Theo VNE
Nỗi giày vò của mẹ "hổ", ép con uống thuốc sâu Hàng đêm trong trại giam, tôi hết mê sảng lại khóc lóc, hết gọi tên con lại ôm cái gối và hát những bài ru con bằng tiếng Tày. Hết tự hành hạ, tự chửi bới rồi lại đập đầu vào tường tìm cách tự tử... LTS: Ngày ngày, nhìn những đứa trẻ con phạm nhân đang tíu tít vui đùa bên mẹ...