Càng tính càng ‘lỗ’
Bù đắp cho chồng cả đời rồi, giờ là lúc chị phải tự bù đắp cho mình, để đừng cạn kiệt, để sống vui.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Tôi năm nay 49 t.uổi – cái t.uổi người ta nói hay gặp chuyện phiền muộn, xui rủi. Tôi thấy cũng đúng ở chỗ tôi suy nghĩ rất nhiều, không còn hùng hục lao vào làm việc, k.iếm t.iền chỗ này chỗ kia… như xưa. Tôi hay nghĩ về chồng, anh hơn tôi sáu t.uổi.
Ngày trước, tôi lấy chồng vì tính anh thật thà, ngay thẳng. Anh làm việc ở cơ quan nhà nước, ít t.iền, không có cơ hội thăng tiến vì tính anh ngang, nhưng anh không muốn chuyển chỗ làm, do không thích vì k.iếm t.iền mà phải luồn cúi.
Ảnh minh họa
Tôi phải tranh thủ hùn hạp làm ăn để đắp thêm kinh tế gia đình, nuôi con ăn học. Hai bên nội ngoại, anh thích gì nói đó, thẳng tưng, nhiều khi mích lòng, tôi phải giải thích, phải nói đỡ, lui tới thăm hỏi để bù lại những chỗ đổ bể anh gây ra. Chuyện ăn uống cũng vậy, anh không ăn thứ này thứ nọ, dù đó là món tôi và các con thích, tôi cũng không mua, không nấu, tránh chuyện dọn cơm ra bị anh chê, nâng lên đặt xuống. Sau này, anh bị cao huyết áp, bất kể anh muốn gì, cả nhà đều phải nhẹ nhàng chiều theo, kẻo anh giận, huyết áp lại tăng…
Tôi nghĩ mình giờ cạn kiệt rồi, chẳng thể làm gì cho chồng được nữa. Tôi thực sự muốn nhà cửa yên ấm, nhưng tôi mệt mỏi, chị ạ.
Video đang HOT
Thùy Viên (TP.HCM)
Chị Thùy Viên mến,
Lúc này mới nhìn lại đời mình là cũng hơi muộn rồi phải không chị. Tất cả những gì chị coi là “bù đắp”, nói là bù đắp cho chồng cũng đúng, mà nói bù đắp cho gia đình cũng đúng. Mình cũng thấy, với tính khí ấy, với khả năng lo lắng cho gia đình như vậy, không có chị, chắc anh đã không thể chu toàn cho gia đình, các con của anh chị đã không được nuôi ăn học đầy đủ, khôn lớn như bây giờ.
Mình không tính phần mình san sớt cho con, vì bản năng làm mẹ là vậy, nhưng cái phần dành cho con cũng hòa lẫn trong cái phần dành cho chồng. Cái cân đong đo đếm, gánh đỡ cho chồng cũng vì người đàn ông ấy là cha của các con mình, khó mà tách bạch. Gia đình chị được như hôm nay là biết bao nỗ lực. Khổ nỗi, bây giờ càng tính, chị sẽ càng thấy mình “lỗ” chứ không “lời” đâu. Nên thôi, tính tới đó thôi chị ạ, rồi mình tìm cách giải quyết.
Ảnh minh họa
Chị không cần tuyên bố, cự nự gì anh cả. Chị chỉ cần nói với anh về sức khỏe, tinh thần, mong muốn của mình được dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Chị có những ước muốn gì, có bao nhiêu món ăn, có những sở thích nào… mà vì anh chị đã phải gác lại? Mình hoàn toàn có thể thu xếp cuộc sống gia đình, cân bằng giữa ý muốn của anh và của chị.
Chị hãy thử từ việc nhỏ thôi: món ăn chị thích, chị cứ nấu, anh không ăn cũng được. Từ việc nhỏ này, chị có thể dần tiến tới những việc lớn hơn. Anh cũng phải chấp nhận sự thay đổi của vợ mình thôi. Chị cứ nhẹ nhàng giải thích cho anh hiểu, không cần nhắc lại hay phân tích những chuyện quá khứ. Bù đắp cho chồng cả đời rồi, giờ là lúc chị phải tự bù đắp cho mình, để đừng cạn kiệt, để sống vui.
Theo phunuonline.com.vn
Chứng kiến chồng sỉ nhục bố, ném tập t.iền v.ào mặt đuổi về quê, tôi đau thắt lòng nhưng không thể làm gì được
Bố tôi thanh minh chẳng được, ông còn thề giữa trời và nói dù trước đây tù tội nhưng đó là bất đắc dĩ. Chồng tôi nghe bố vợ nói vậy thì đáp trả...
Ai cười, ai chê trách vì tôi có một người bố tù tội, tôi chịu hết. Mặc dù bố tôi từng làm sai, mặc dù bố không hoàn hảo, thậm chí là người xấu trong mắt người khác. Thế nhưng với tôi, bố mãi là bố, là người chịu biết bao đau khổ để tôi có được ngày hôm nay.
Tôi sinh ra đã mất mẹ. Mẹ tôi vì khó sinh mà qua đời. Bố đã ở vậy, vò võ nuôi tôi suốt bao năm. Những người đàn ông có vợ c.hết đều sẽ rước về một người phụ nữ khác sau vài năm. Chỉ có bố tôi là nhất quyết không chịu đi bước nữa mà ở vậy nuôi tôi khôn lớn.
Bố con tôi rau cháo nuôi nhau chứ chưa từng làm chuyện gì có lỗi. Cho đến năm tôi học lớp 12, tôi bị chuẩn đoán có khối u. Mặc dù đó là khối u lành tính nhưng chi phí để bóc tách lại khá cao.
Tôi đã tự nhủ, nếu tôi lấy chồng, nhất định tôi phải đưa bố về ở cùng với mình để bù đắp cho những gì bố đã hy sinh. (Ảnh minh họa)
Hàng xóm không ai dám cho bố tôi vay vì sợ ông không trả nổi. Anh em, bà con cũng nghèo khó nên chẳng giúp được nhiều. Cùng quẫn lắm, bố tôi vì muốn k.iếm t.iền cho tôi phẫu thuật nên đã đi trộm t.iền của người ta. Lúc bị phát hiện, do tâm trí hỗn loạn nên bố tôi đã đ.ánh chủ nhà bị thương.
Cuối cùng, bố tôi bị phạt tù 2 năm. Sau khi mãn tù, bố tôi trở về nhưng bị mọi người xa lánh. Tôi đã tự nhủ, nếu tôi lấy chồng, nhất định tôi phải đưa bố về ở cùng với mình để bù đắp cho những gì bố đã hy sinh.
Tất nhiên, tôi không hề giấu chồng chuyện quá khứ của bố. Ngoài mặt chồng tôi tỏ vẻ thông cảm. Không ngờ thật tâm, anh vẫn luôn có ác cảm với bố tôi. Tôi mới đón bố lên vài hôm nhưng chồng tôi đã mặt nặng mày nhẹ. Ngày hôm nay, anh đi về nhà và làm ầm ĩ một trận.
Chồng tôi làm kế toán, anh có trách nhiệm phát lương cho giáo viên trong trường. Không hiểu sao hôm nay anh bảo không tìm thấy t.iền rồi sinh nghi cho bố tôi. Bố tôi thanh minh chẳng được, ông còn thề giữa trời và nói dù trước đây tù tội nhưng đó là bất đắc dĩ. Chồng tôi nghe bố vợ nói vậy thì đáp trả: 'Nhưng có một lần sẽ có lần hai. Bản tính con người không phải ai cũng thay đổi được'.
Tôi đau lòng quá, nghĩ đến bố, nghĩ đến cảnh tượng chiều nay, tôi không sao ngủ được. (Ảnh minh họa)
Câu nói ấy là câu chí mạng với bố tôi. Ông muốn về quê và không cần vợ chồng tôi lo lắng. Tôi thương bố không cho bố về thì chồng tôi vào nhà, cầm một tập t.iền ném tung tóe dưới đất: 'Đây, nhiêu đó đủ để bố về quê chưa? Bố ở lại ngày nào tôi lo nơm nớp ngày đó'. Bố tôi cúi xuống nhặt từng đồng t.iền rồi đặt lên bàn. Sau đó ông ra bắt xe về quê. Tôi chạy theo ngăn nhưng bị chồng kéo lại không cho đi.
Cho đến tối nay, tôi thấy chồng ngồi đếm t.iền mới biết anh tạo ra màn kịch kia hòng đuổi bố tôi về quê mà thôi. Tôi đã cãi nhau với chồng và bắt anh đón bố tôi lên thì anh bảo không muốn để con chúng tôi sinh ra sống với một người tù tội rồi lại nhiễm thói trộm cắp của ông. Tôi đau lòng quá, nghĩ đến bố, nghĩ đến cảnh tượng chiều nay, tôi không sao ngủ được. Tôi nên làm gì để tốt cho bố đây?
Theo netnews.vn
Bị cắm sừng nhục nhã tôi vẫn phải lao tới nhà nghỉ cứu nguy cho vợ sắp cưới Vợ anh ta theo dõi lâu rồi nên biết được sự việc và đi theo. Cô ta đ.ánh g.hen ở nhà nghỉ, một trận thừa sống thiếu c.hết. Trong cơn hoảng loạn không biết cầu cứu ai cô ấy đã gọi cho tôi. Trên đời này thật không có nỗi nhục nhã nào bằng việc cưới xin tới nơi mà biết người đàn...