Candy thương nhớ!
Tôi đã mong, nhớ anh như thế nào, có biết không? Nghe đến tên anh, tôi hồi hộp, thấp thỏm. Gặp anh, tôi run rẩy, bối rối. Nghĩ vễ anh, tôi hạnh phúc, buồn rầu….
Anh ám ảnh tôi đến mức ấy. Khiến cho gặp ai khác tôi cũng không thể nào cởi mở với họ được, không thể nào để họ hi vọng khi mà trong trái tim tôi luôn có h ình ảnh của Candy!
Những lúc tâm hồn yếu đuối, một nỗi cô đơn choáng hết con người tôi. Nỗi cô đơn luôn hướng về anh, khắc khoải lắm. Tôi muốn đối mặt với anh, hét to lên: Tôi yêu anh, rồi để mặc cho nước mắt giàn giụa, bởi vì tôi biết tôi không cầm được nỗi tủi hờn lên cao ngút ngàn lúc ấy. Tôi chờ anh câu trả lời, chờ cho đến lúc nào anh ôm chặt tôi vào lòng. Cho tôi biết rằng: Anh cũng yêu tôi. Có phải là một giấc mơ không Candy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự chú ý mờ nhạt
Tôi là một người nhận được rất ít sự chú ý của mọi người. Không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng không phải một người giỏi giang gì tôi thi trượt đại học.
Hơn thế nữa tính cách của tôi không ai ưa chuộng và điều đầu tiên cũng như điều cuối cùng mọi người gặp tôi đều nói "tôi hấp". Không biết có phải là tôi hấp thật hay không nhưng có một điều tôi không thể sửa chữa được đó chính là cái tật nói nhiều, nói to và nói những điều nhảm nhí.
Tôi đi làm từ rất sớm, sau khi thi trượt đại học vài tháng thì tôi đi làm một công việc cho người anh họ của mình, cũng tại nơi đây tôi có gặp một người, anh ấy giúp tôi rất nhiều. Khi mới ra thành phố này tôi là một con bé nhà quê chính hiệu tôi chẳng biết gì mọi thứ đều trở nên lạ lẫm với tôi. Bữa cơm đầu tiên anh mời tôi đi ăn, lúc đó tôi cảm thấy mình được quan tâm dù tôi biết anh đã có người yêu rất xinh xắn và tốt bụng lại là người cùng quê với tôi. Tôi ghen với chị ấy vị tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay, tôi có lợi thế hơn chị ấy là anh và tôi cùng chỗ làm việc.
Bên anh suốt ngày tôi tìm cách hỏi chuyện anh đồng thời tôi tìm mọi cách để nói xấu người yêu của anh, thật không thể ngờ nổi một năm trôi qua tôi tìm cách kéo anh về phía mình mà tình cảm của anh với chị ấy không hề thay đổi. Có những lần tôi còn chọc tức hai người bằng cách làm như rất thân thiện với anh để cho chị ấy ghen tuông mà chia tay anh và tôi sẽ có cơ hội nhưng thật không ngờ rằng chính điều đó càng làm cho anh ghét tôi nhiều hơn.
Tôi vô cùng đau khổ rồi cũng đến ngày ấy cái ngày anh và chị kết hôn, tôi đau đớn nhưng không thể nào làm khác được. Anh mời cả công ty về nhà ăn mừng đám cưới của mình, tôi quyết định không thể ở lại nơi đầy đau khổ đó, tôi sẽ ra đi và trớ trêu thay ngày tôi ra đi cũng chính là ngày làm đám cưới của anh.
Tôi tuyệt vọng thỉnh thoảng có quay trở lại công ty nhưng mà nhìn lại anh tôi càng đau đớn hơn. Chỉ còn một điều cuối cùng tôi muốn nói đó chính là tôi yêu anh và mãi mãi yêu anh như ngày xưa nhưng cũng mong anh hạnh phúc bên chị và ngàn lần xin lỗi chị đó là điều mà tôi không bao giờ dám nói ra với một người vừa là tình địch lại vừa là một người bạn đời tốt của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điều em không dám nói "Tình yêu thật quá khó khăn đối với một người đa cảm như mình". Anh biết không, em đã từng viết trong nhật kí của mình như thế đấy, từ trước khi gặp và quen anh rất lâu. Anh đến như một làn nước mát làm dịu đi cơn khát nóng trong em. Trẻ trung và nồng nàn, nhẹ nhàng và nhiệt tình....