Cẩn thận khi chồng nhất quyết đòi đặt tên cho con
Kể từ ngày tôi biết được ý nghĩa của tên con gái mình, tôi bỗng luôn cảm thấy khó chịu mỗi lần thấy chồng âu yếm gọi tên con. Tôi luôn hoang mang tự hỏi có phải chồng đang gọi con không hay đang gọi người cũ?
Vợ chồng tôi quen nhau là nhờ người quen mai mối. Nhưng cả hai vẫn dành thời gian tìm hiểu và chỉ quyết định cưới khi cả hai thấy có tình cảm với nhau. Chồng tôi không hề giấu việc anh đã từng trải qua một mối tình rất sâu đậm. Ai cũng có quá khứ, và theo suy nghĩ của tôi, nó cần được tôn trọng, dù thế nào đi nữa.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi khá êm đềm. Cả hai đều cố gắng để hiểu nhau, chấp nhận những thiếu sót của nhau để có một cuộc sống tốt nhất. Con gái chúng tôi ra đời càng khiến gia đình trở nên gắn kết.
Ngay từ khi biết tôi mang thai con gái, chồng tôi đã tỏ rõ vui mừng đặc biệt. Anh hay cùng tôi đi chợ, chọn những món đồ xinh xắn để chuẩn bị đón con chào đời. Anh tự tay chọn cho mình từng đôi tất, từng chiếc yếm và anh nói rằng chỉ nghĩ đến ngày được tự tay mặc những thứ đó cho con thôi cũng đã cảm thấy xúc động rồi.
Tôi muốn sẽ đặt cho con một cái tên thật dịu dàng và đặc biệt. Tôi mày mò lên mạng, tìm những tên hợp với t.uổi, hợp với mệnh rồi ghi ra mấy cái tên để hỏi ý kiến chồng. Nhưng khi tôi nói tôi thích tên này tên kia thì chồng tôi gạt đi và nói rằng chỉ là cái tên thôi đâu cần phải quá quan trọng như vậy.
Anh nói anh đã chọn tên cho con rồi, anh đặt tên con là Yến Nhi. Tôi coi việc anh giành đặt tên cho con cũng là cách biểu hiện tình yêu, vậy nên tôi không hề phản đối hay khó chịu gì.
Con tôi ra đời xinh xắn và rất dễ thương. Nàng trở thành trung tâm trong gia đình tôi, chi phối hết thời gian và cảm xúc của chúng tôi. Chồng tôi thì suốt ngày giành bế con, rồi cứ nựng nịu: Yến Nhi ơi, Yến Nhi à, yêu lắm, thương lắm!
Có lẽ không chỉ tôi mà bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ thấy hạnh phúc và xúc động khi thấy chồng mình yêu thương con như vậy, cái thứ tình cảm cực kì thiêng liêng và đáng trân trọng. Tôi đặt tên ở nhà cho con là Bống và thường chỉ quen gọi như thế, nhưng chồng tôi thì chỉ gọi tên thật của con, một ngày cứ gọi Yến Nhi đến hàng chục lần.
Hai tuần đầu tôi sinh chủ yếu là bà ngoại chăm vì bà nội đợt đó đang đau mắt đỏ, sợ sẽ lây cho cháu nhỏ nên bà chỉ đáo qua ngó cháu rồi lại về. Sau khi khỏi bệnh bà mới đến ở nhà tôi để giúp tôi chăm cháu.
Video đang HOT
Bà hỏi tôi đã chọn tên cho con chưa. Tôi nói là bố cháu đặt tên cho cháu rồi, tên cháu là Yến Nhi. Bà nghe xong có vẻ không vui: “Thằng bố nó, thiếu gì tên hay tên đẹp mà lại đặt cho con tên đó”. Lúc đó tôi không hiểu sao mẹ chồng tôi lại nói như vậy.
Khuya hôm đó, lúc tôi dậy đi vệ sinh thì nghe mẹ chồng và chồng tôi đang ngồi nói chuyện ở phòng khách liên quan đến cái tên của con gái tôi. Giọng mẹ tôi có vẻ trách móc: “Mẹ biết là con không thể quên nó, nhưng dù gì thì chuyện đó cũng là quá khứ rồi.
Con và cái Nhi coi như có duyên mà không có phận. Việc của con bây giờ là chăm lo cho vợ con con. Lấy tên người yêu cũ đặt tên cho con mình chỉ khiến con càng nhớ về chuyện cũ. Nếu vợ con biết chuyện này chắc hẳn nó cũng sẽ suy nghĩ. Hà cớ gì con lại làm cái việc không giống ai và chẳng đâu vào đâu như thế. Mẹ nghĩ con nên đổi tên khác cho con bé đi”.
Chồng tôi lúc đó một mực cho rằng đơn giản là anh thích cái tên đó chứ không phải dùng nó để gợi nhớ về những kỉ niệm cũ hay có ý gì sâu xa cả.
Tôi nghe cuộc nói chuyện của hai người xong bỗng nhiên thấy buồn khủng khiếp. Tôi nhớ đến việc chồng tôi giành đặt tên cho con, rồi suốt ngày cứ âu yếm thiết tha gọi tên con suốt ngày, rồi nói nhớ, nói yêu, có lẽ nào không phải chỉ vì con mà còn là dành cho một người khác?
Tôi chưa bao giờ dò hỏi về quá khứ của chồng, nên cũng không biết anh và người cũ vì sao lại chia tay. Nhưng chắc chắn một điều rằng họ đã chia tay trong nhớ nhung luyến tiếc.
Dẫu vậy, cái gì qua nó cũng qua rồi. Nếu họ đã không thể đến được với nhau thì tốt nhất mọi kỉ niệm hay nhớ thương chỉ nên giấu ở trong lòng. Việc chồng tôi lấy tên người yêu cũ để đặt cho con gái như vậy liệu có quá đáng với tôi không?
Kể từ ngày tôi biết được ý nghĩa của tên con gái mình, tôi bỗng luôn cảm thấy khó chịu mỗi lần thấy chồng âu yếm gọi tên con. Tôi luôn hoang mang tự hỏi có phải chồng đang gọi con không hay đang gọi người cũ?
Nếu tình cảm anh ấy dành cho mối tình đầu còn sâu nặng như vậy thì thứ tình cảm anh dành cho tôi thật sự được bao nhiêu? Và rất nhiều câu hỏi cứ vướng vít trong đầu tôi.
Chúng tôi vẫn chưa đi làm giấy khai sinh cho con. Liệu tôi có nên đề nghị chồng thay đổi tên cho con. Trong trường hợp chồng tôi không đồng ý, tôi có nên nói với chồng chuyện tôi đã nghe được hay không? Nếu không vậy, chẳng lẽ tôi cứ phải nghe chồng tôi gọi tên người yêu cũ của anh ấy suốt cuộc đời?
Theo T.uổi Trẻ Thủ Đô
Chưa cưới hỏi nhưng chị dâu đã nhiều lần gọi tôi lên dạy bảo
Một lần, hai lần tôi thấy không cần để ý, thế nhưng hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những lần gọi sang nhà ăn cơm, chị đều không quên nhắc nhở tôi phải mặc gì, để tóc tai như thế nào...
Thật nực cười, chưa cưới xin gì, nghĩa là tôi và Tuấn mới chỉ đang yêu đương nhau, 2 gia đình còn chưa gặp nhau để bàn chuyện cưới hỏi, ấy thế mà chị dâu anh đã không ít lần gọi tôi đến nhà để "lên lớp".
Tôi năm nay 27 t.uổi, làm nhân viên văn phòng. Tuấn hơn tôi 2 t.uổi, gia đình anh mở công ty riêng, thật ra anh chỉ đóng vai trò là nhân viên dưới quyền của anh trai, mọi công việc làm ăn lớn nhỏ đều do anh trai và chị dâu quản lý. Có lẽ vì ăn nên làm ra và nắm quyền kinh tế gia đình nên bố mẹ người yêu tôi cũng nể nang anh chị vài phần. Mọi việc gia đình đều thông qua ý kiến anh chị. Anh trai của anh thì nghe lời vợ, lại bận chuyện làm ăn, cứ thế chị dâu trở thành người cầm trịch trong gia đình.
Chưa cưới hỏi nhưng chị dâu đã nhiều lần gọi tôi lên dạy bảo (Ảnh minh họa)
Việc tôi và Tuấn tìm hiểu nhau ban đầu chị dâu anh không đồng ý mà mai mối cho anh một đám "khá", có gốc gác thành phố, gia đình cũng có điều kiện. Tuy nhiên Tuấn đều không ưng và phải duyên tôi trong một lần tình cờ gặp gỡ. Dĩ nhiên, điều kiện của tôi không được gia đình anh chấp thuận: nhà nghèo, không có nhiều mối quan hệ phục vụ tốt cho công việc làm ăn của gia đình anh...
Có lẽ vì tính chất công việc và đồng nghiệp, quan điểm sống khác nhau nên tôi chưa hoà nhập được với cách sống cũng như lối "quan hệ" của gia đình anh. Công việc của họ thường diễn ra trên bàn nhậu, bất cứ vấn đề gì đều giải quyết bằng "phong bì" kha khá thay vì những món quà tinh thần nho nhỏ. Nhiều khi tôi thấy điều đó hơi thô, nhưng với họ đó là vấn đề hết sức bình thường, và tôi là đứa không biết thức thời, thiếu tinh tế, kém lanh lợi.
Bản thân tôi luôn có quan điểm việc lấy chồng chỉ cần anh ấy tốt, trân trọng và yêu thương mình là đủ. Những thứ khác chỉ là phụ và mình không nên quá để tâm và bị nó chi phối. Chuyện cũng chẳng có gì, nếu không có việc hết lần này đến lần khác "chị dâu" anh gọi tôi sang nhà dùng bữa, thông qua đó để "bảo ban" em dâu dần dần.
Một lần, hai lần tôi thấy không cần để ý, thế nhưng hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những lần gọi sang nhà ăn cơm, chị đều không quên nhắc nhở tôi phải mặc gì, để tóc tai như thế nào và tuyệt đối không được trang điểm. Váy vóc là thứ trang phục "cấm kị" không được mặc với lý do "nhà có đàn ông."
Rồi ngay cả việc cưới xin của hai đứa. Thật sự bản thân tôi và Tuấn chưa đề cập đến việc kết hôn, vì chúng tôi muốn tiết kiệm một khoản để lo cho đám cưới chu đáo. Hơn nữa, tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng bước vào hôn nhân.
Tuy nhiên, "chị dâu" của anh lúc này lại đứng ra lo liệu và sắp đặt hết. Điều bất ngờ hơn nữa, bố mẹ anh cũng giao hết trọng trách cho chị, từ việc xem ngày, gặp gỡ bố mẹ tôi rồi quyết định kinh phí các khoản và vật dụng cần mua đúng theo ý chị. Nực cười hơn nữa, chị dâu còn không quên dặn rò trước. "Cưới xong 2 đứa không cần đi trăng mật, t.iền đó để mà làm những việc lớn và quan trọng hơn". Không biết chúng tôi là bù nhìn hay là gì trong đám cưới của chính mình nữa.
Uất ức nhất là hôm qua thôi, tôi được gọi sang ăn tối và sau đó là ngồi dự cuộc họp gia đình đo chị đích thân đứng ra làm chủ. " Chị không sinh được con trai, trọng trách này giờ em phải đứng ra thay chị. Nhà này nhất định phải có cháu đích tôn nối dõi..." Đó là lời tuyên bố hùng hồn của "chị dâu" mà tôi đang phải nghe... trước mặt chồng và bố mẹ chồng tương lai.
Thiết nghĩ, nếu về sống chung dưới một mái nhà, không biết tôi còn phải phụ thuộc đến như thế nào nữa. (Ảnh minh họa)
Thiết nghĩ, nếu về sống chung dưới một mái nhà, không biết tôi còn phải phụ thuộc đến như thế nào nữa. Các thành viên trong gia đình hầu như không có tiếng nói trước bà chị dâu "chuyên quyền" này. Tôi cảm thấy không đồng tình nên có tâm sự với người yêu, tuy nhiên anh chỉ cười rồi an ủi lấy lệ, " Chị ấy nói thế thôi chứ không xấu. Em làm vợ anh nên chỉ cần anh yêu thương em là đủ."
Dù vẫn biết là thế, nhưng đời thuở nhà ai có chị em dâu nào đối tốt với nhau như chị em ruột thịt đâu. Nhất là khi sống chung dưới một mái nhà mấy thế hệ thì nguy cơ xảy ra mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.
Thật sự tôi rất yêu Tuấn, nhưng tôi không đồng tình cách cư xử cũng như "khuôn phép" trong nhà anh hiện tại. Tuy nhiên tôi có thể làm gì để thay đổi đây? Không thể chia tay và mất đi người mình yêu chỉ vì lý do này. Càng không thể thay đổi cục diện khi bản thân còn chưa có danh phận chính thức trong nhà anh! Thật sự tôi cảm thấy hoang mang và thấy phía trước hôn nhân của mình là một cái gì đó rất mù mịt.
Theo T.H / Trí Thức Trẻ
Mẹ chồng ra trông con: Tôi vừa phải 'hầu hạ' vừa phải trả t.iền Tôi thực sự cảm thấy khó chịu khi mẹ chồng năm lần bảy lượt bóng gió việc chúng tôi phải trả công cho 3 năm bà ra trông cháu giúp hai vợ chồng. Hai vợ chồng tôi ở quê ra thành phố lập nghiệp. Ban đầu, cuộc sống vợ chồng son khá dễ thở. Tuy nhiên từ khi sinh con, sinh hoạt của...