Cắn răng lấy anh chồng gay vì mong đời ổn định
Anh đảm bảo được cho tôi mọi thứ, công việc, ngôi nhà thành phố và cuộc sống an nhàn. Nhưng bên anh, cả đời tôi không có được niềm hạnh phúc của người đàn bà!
Có thể nói, cách đây vài tháng, tôi vẫn nghĩ mình là cô gái may mắn khi yêu được một chàng trai ưu tú như vậy. Anh không chỉ có vẻ ngoài điển trai, cao ráo mà còn có một công việc khiến bao người mơ ước. Chẳng thế mà ở tuổi của anh, nhiều người còn bấp bênh thì anh đã ổn định cửa nhà, xe hơi… Nhiều khi có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình lại tốt số gặp và yêu anh! Vậy mà sự thật về chồng sắp cưới khiến tôi bàng hoàng.
Chúng tôi quen nhau khá tình cờ. Lần đó đi siêu thị mua đồ, tôi vô tình làm đổ nước vào người anh. Tôi xin lỗi rồi hai bên bắt đầu trò chuyện. Anh khen tôi xinh xắn, đáng yêu, xin số điện thoại làm quen. Hai bên bắt đầu nhắn tin, dần dần nảy sinh tình cảm. Chúng tôi hẹn hò và yêu nhau.
Yêu nhau đến hơn 1 năm tôi mới biết anh có điều kiện như vậy. Anh chiều chuộng và yêu thương tôi nhiều lắm. Khi biết anh giàu có, còn mình chỉ là cô gái xuất thân tỉnh lẻ tuy có chút nhan sắc nhưng so với anh thật không xứng, tôi cảm thấy rất ngại. Chính anh đã động viên tôi đừng suy nghĩ quá nhiều.
Chúng tôi về ra mắt hai bên gia đình và nhận được sự ủng hộ rất lớn. Nhà tôi ở dưới quê cũng khó khăn, kể từ khi yêu, anh hỗ trợ, giúp đỡ rất nhiều. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy ngại vì mình nhận từ anh nhiều quá, người nào không hiểu lại nghĩ tôi muốn đào mỏ, lợi dụng… Nhưng anh nói cưới nhau về là người một nhà, bố mẹ tôi cũng là bố mẹ anh, anh lại có điều kiện như thế làm sao không giúp tôi được.
Còn một điều nữa khiến tôi cảm thấy trân trọng ở anh chính là việc anh rất tử tế khi yêu. Hơn 2 năm gắn bó, anh chưa từng một lần đòi hỏi tôi “chuyện ấy” mặc dù tôi nghĩ điều này là hết sức bình thường và chẳng có gì đáng để chê trách khi mà anh yêu tôi thật lòng và làm nhiều điều vì tôi như vậy. Có lần tôi thử hỏi, anh chỉ mỉm cười nói: “Anh không giống như người ta”.
Sau khi hai nhà bàn tính đám cưới đâu vào đấy thì tôi mới được biết sự thật về con người anh. Anh dẫn về một người đàn ông và nói đấy là người mà anh yêu. Tôi chết lặng. Quả tình khi yêu anh, tôi luôn có cảm giác gì đó bất an vì thấy mọi điều ở anh quá hoàn hảo. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần cho việc có thể anh đã từng có quá khứ, có một đứa con riêng hay gì đó… Tôi sẽ chấp nhận hết bởi vì tôi biết giờ đây anh tốt với tôi thật. Nhưng, sự thật mà anh thú nhận khiến tôi không biết phải làm sao.
Video đang HOT
Anh nói rõ ràng rằng, anh là người đồng tính và anh không yêu tôi. Nhưng anh thương và trân trọng tôi. Anh có nghĩa vụ phải làm tròn với gia đình, với bố mẹ nên muốn cưới tôi làm vợ, muốn tôi sinh cho anh những đứa con. Nhưng… anh không thể là người chồng trọn vẹn bên tôi. Anh mong tôi chấp nhận chuyện này, coi như chồng mình ngoại tình . Anh hứa sẽ không để tôi và cả gia đình tôi phải khổ, anh sẽ làm cho tôi nhiều điều hơn cả những người chồng đúng nghĩa khác làm cho vợ.
Tôi chết lặng!
Tôi tin lời hứa về sự tử tế của anh. Tôi dám chắc anh sẽ đối xử tốt với mình. Thậm chí nếu tôi có lấy người khác cũng không bao giờ được chiều chuộng và chăm lo như anh làm vì tôi. Lấy anh, tôi có một cuộc đời ổn định, gia đình tôi có một chỗ dựa vững chắc, trong mắt thiên hạ tôi vẫn là người đàn bà hạnh phúc khi chồng đẹp, chồng tốt. Nhưng làm vậy nghĩa là cả đời tôi không được là một người đàn bà thực sự…
Tôi băn khoăn trước lời đề nghị của anh. Bây giờ dừng lại vẫn được, nhưng… tôi có nên dừng hay không?
Theo Khám Phá
Xót xa người đàn bà 10 năm cắn răng nuôi con rơi của chồng
Gần 40 tuổi đầu, cuộc đời tôi chỉ toàn những ê chề, tủi nhục, cơ cực và xót xa.
Tôi lấy chồng năm 22 tuổi khi vừa tốt nghiệp đại học, chồng tôi là người đàn ông thành đạt, giỏi giang, vào thời của tôi khi đó, mọi thứ đâu có hào nhoáng như bây giờ, vì vậy, với một đứa vừa tốt nghiệp như tôi mà nói, được một người như anh để ý, yêu thương là cả một niềm hạnh phúc lớn lao.
Tôi nhanh chóng kết hôn mặc cho lời can ngăn của bố mẹ, bạn bè. Theo anh về làm dâu, tôi mang trong mình bao nhiêu mơ ước về một cuộc sống ngọt ngào, tương lai hạnh phúc.
Thế nhưng, chẳng bao lâu thì tôi tỉnh mộng. Mẹ chồng tôi khắc nghiệt, gớm ghê, bà đối với tôi chỉ như với người giúp việc. Tôi muốn đi tìm việc làm, mẹ chồng tôi bảo ở nhà nội trợ, chồng tôi lương cao, thừa sức lo được cho gia đình.
Vậy là tôi vứt tấm bằng tốt nghiệp vào một xó. Nhưng tôi làm gì mẹ chồng cũng không ưng, bà chê bai tôi, mắng nhiếc, xỉ vả tôi không thiếu từ nào. Chồng chưa một lần bênh tôi, lúc cưới về tôi mới biết anh gia trưởng lắm, những chuyện đàn bà con gái trong nhà, anh không bao giờ quan tâm.
Cưới hơn 1 năm mà tôi không có bầu, đi khám, bác sĩ nói tôi có vấn đề nội tiết nên rất khó thụ thai. Tôi cũng chạy chữa, uống thuốc thang nhưng không có kết quả. Từ ngày biết tin tôi khó có con, mẹ chồng càng ghét bỏ, bà coi tôi như cái gai trong mắt vậy. Chồng cũng hờ hững với tôi, anh hắt hủi tôi, bởi tôi không thể cho anh một đứa con như anh mong muốn.
Thế rồi chồng tôi có bồ, tôi biết rõ mà vẫn phải cắn răng chịu nhục. Đến khi cô ta có bầu, mẹ chồng và chồng tôi sung sướng phát cuồng, mặc kệ tôi hờn tủi, ê chề, mẹ chồng tôi nói, nếu muốn yên thân thì phải chịu, nếu không thì cuốn xéo ra khỏi nhà này.
Bồ của chồng tôi cũng chẳng phải ngữ gái đứng đắn gì, tôi nghe bảo cô ta là gái làng chơi hết thời, đang làm ở tiệm cắt tóc trong phố. Tôi cũng thừa hiểu, với vị trí và gia cảnh của nhà chồng tôi hiện giờ, cô ta cũng chẳng có cửa đặt chân vào, cô ta có giá trị là bởi có đứa con trai trong bụng mà thôi.
Thời gian cô ta bầu bí, tôi phải tận tay hầm từng con gà, nấu từng bát canh để mẹ chồng và chồng thay nhau mang đến tẩm bổ cho cô ta. Rồi khi cô ta sinh, mẹ con anh đưa thằng bé về nhà chăm sóc. Tiếng là thế, nhưng đều do một tay tôi lo lắng.
Tôi cũng không rõ mẹ chồng và chồng tôi thỏa thuận với mẹ đứa trẻ như nào. Nhưng chỉ biết khi thằng bé hơn 1 tuổi thì cô ta không còn sống trong khu phố nữa mà chuyển hẳn vào Nam, cũng từ đấy bặt vô âm tín.
Thằng bé lớn lên, một tay tôi chăm sóc, từ lúc thằng bé cai sữa, ăn dặm, những lúc ốm đau, đêm hôm... Thú thực, dù đứa trẻ là con rơi của chồng, là nỗi đau mà tôi phải gánh chịu, nhưng vì chăm bẵm nó từ nhỏ nên tôi thằng bé chẳng khác gì con của mình. Tôi thương nó như con đẻ, mỗi lần thằng bé ốm đau, tiêm sốt tôi lo sốt vó...
Thời gian cứ thế trôi qua, mẹ chồng tôi già đi, cũng bớt khắc nghiệt với tôi hơn. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng tôi cũng dần bình lặng, tôi sống âm thầm, đôi khi cảm giác mình chỉ giống đang tồn tại hơn là đang sống.
Thằng bé con không biết gì, nó vẫn nghĩ tôi là mẹ đẻ, nó quấn tôi lắm, tính đến giờ cũng ngót nghét 10 năm.
Thế rồi, một lần nữa bão giông lại đổ ụp xuống, đấy là khi mẹ đẻ của con trai tôi trở về. Cô ta tìm đến nhà tôi, nói muốn nhận lại con.
Thời gian đó, gia đình tôi đầy bão tố, mẹ chồng tôi ôm cháu khư khư suốt ngày, không dám cho cháu đi học chỉ vì sợ cô ta đưa đi mất.
Tôi thấy mỏi mệt và chán lắm, thằng bé biết gì đâu, nó ngơ ngác đứng giữa cuộc chiến tranh giành giữa hai phía. Tất nhiên nó chẳng chọn mẹ nó rồi, vì từ bé đến lớn nó đâu có được gặp mẹ nó lần nào, nó chỉ bám lấy tôi, nhất quyết không rời tôi nửa bước.
Chưa bao giờ tôi thấy chán ngán và mỏi mệt như bây giờ, mười năm nay, tôi chịu thiệt thòi, nhẫn nhịn cũng chỉ mong được yên ổn mà thôi. Nhưng đến giờ phút này, tôi thực sự thấy quá sức rồi, cảm giác chùn chân mỏi gối muốn ngã khụy, không còn chút sức lực nào để đứng vững và đối mặt nữa rồi. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Khỏe & Đẹp
Cắn răng đi 'công tác' cùng sếp vì lương quá bèo bọt Tôi biết, chuyện làm "tay vịn" của sếp chưa bao giờ được xã hội dành cho cái nhìn tôn trọng nhưng tôi có nỗi khổ riêng của mình. ảnh minh họa Vợ của sếp tôi, theo lời sếp kể, thì bà ấy vừa già vừa xấu vừa đành hanh đỏ mỏ. Sau này tôi mới biết, ông ấy cưới và chung sống với...