Cắn răng chịu cảnh nhà trai sỉ nhục vì có bầu, cô gái đợi tới ngày này để trả thù
Những tiếng xì xào râm ran xung quanh khiến bà nhục nhã không biết phải giấu mặt vào đâu. Nhìn cảnh tượng đó, tôi hả hê trong lòng…
Hơn 2 tháng trôi qua vừa rồi, tôi nghĩ mình đã trải qua những ngày cay đắng nhất của cuộc đời. Ở cái tuổi 25, tôi mang thai với người đàn ông mà tôi yêu suốt 4 năm qua, kể từ khi còn là cô sinh viên. Khi chúng tôi bắt đầu tình yêu này, tôi hoàn toàn không biết gia thế nhà anh, tôi chỉ thấy rung động vì anh khá chân thành, tìm mọi cách theo đuổi tôi. Tôi đến với anh bằng tình yêu chứ không phải sự vụ lợi.
Ngần ấy thời gian yêu nhau, cũng có đôi lần tôi về nhà anh chơi. Lần thì về cùng một nhóm bạn, lần thì đi riêng. Tôi tin, bố mẹ anh cũng không phải không biết chúng tôi có tình cảm với nhau. Tôi có cảm nhận mẹ anh không thực sự thích mình, nhưng vì thấy bà không tỏ thái độ rõ ràng, không cấm cản nên tôi vẫn cố gắng. Chúng tôi dự định khi nào hai đứa xác định cưới mới chính thức có lời với bố mẹ.
Khi chúng tôi bắt đầu tình yêu này, tôi hoàn toàn không biết gia thế nhà anh, tôi chỉ thấy rung động vì anh khá chân thành, tìm mọi cách theo đuổi tôi. (Ảnh minh họa)
Hiện tại, tôi cũng đã đi làm, có thu nhập ổn định. Gia đình tôi không giàu, bố mẹ đã nghỉ hưu, trông vào vài đồng lương hưu. Tuy nhiên tôi tự hào vì được sinh ra trong một gia đình có giáo dục, nền nếp. Bố mẹ luôn dạy tôi phải sống tử tế, không tham lam, toan tính.
Thế rồi, tôi bất ngờ phát hiện mình có bầu. Tôi buồn lắm. Tôi biết cái cơ sự này sẽ đẩy gia đình và bản thân tôi vào thế khó. Nhưng vì đã trót dính, tôi không bao giờ cho phép mình làm cái điều thất đức ấy nên đã cùng anh tính chuyện cưới xin.
Ban đầu anh hăng hái lắm, nói sẽ lo mọi chuyện nhưng sau khi về thưa chuyện cưới xin với bố mẹ, chứng kiến sự phản đối gay gắt của gia đình, tôi thấy anh bắt đầu có biểu hiện nản lòng.
Tôi không bao giờ quên ngày hôm đó, mẹ anh nhìn bụng tôi rồi nói nhiếc móc: “Vẫn là cái chiêu cũ của lũ con gái nhà nghèo. Cô nhìn thấy cơ ngơi, thấy gia đình tôi giàu có vậy thì muốn nhảy vào làm dâu để chuột sa chĩnh gạo chứ gì. Tôi tiếc là đã không gay gắt ngay từ đầu, vì tôi thấy con trai mình không nói chuyện yêu đương chính thức nên tưởng nó chỉ chơi bơi với cô thôi. Thế nên giờ nó mới khổ khi bị cô úp sọt thế này…”.
Video đang HOT
Cay đắng khi bị mẹ bạn trai sỉ nhục vì trót có bầu trước ngày cưới (Ảnh minh họa)
Hôm ra mắt đó, anh cũng đã đỡ lời, cũng đã ngăn mẹ mình nói những lời cay độc nhưng phản ứng quá yếu ớt. Tôi thấy rõ sự bất lực của anh trước gia đình. Anh lại thuyết phục tôi về mời bố mẹ qua nhà anh nói chuyện người lớn, biết đâu khi chỗ người lớn ngồi nói với nhau bố mẹ anh sẽ thay đổi.
Tôi gạt nước mắt về năn nỉ bố mẹ mình. Tôi biết đây là chuyện ngược đời. Lẽ thường chỉ có nhà trai qua gặp nhà gái xin cưới chứ đằng này bên gái lại phải qua lậy lục thế này. Vừa nghe câu chuyện tôi kể, bố tôi đã đập bàn không chấp nhận. Nhưng mẹ tôi thương con, bà khóc ngất đi, bà năn nỉ, cầu xin bố tôi hết lời vì nghĩ đến con gái, mong con, mong cháu có một gia đình để thiên hạ không chê cười.
Cay đắng lắm nhưng ngày hôm sau bố tôi cũng cắn răng chấp nhận, ăn vận đàng hoàng cùng mẹ tôi sang nhà trai nói chuyện xin cho chúng tôi được cưới. Nhìn cảnh bố mẹ mình nhẫn nhục như vậy, lòng tôi đau như cắt… Nhưng bấy nhiêu vẫn là chưa đủ. Sang nhà trai, bố mẹ anh không chỉ xúc phạm tôi, chê bai nhà tôi nghèo, còn chửi bố mẹ tôi không biết dạy con để con đi lừa trai, chửa ễnh bụng…
Sau hôm đó, nhà tôi ra về, chờ đợi. Ngày nào bố mẹ tôi cũng mất ngủ, thì thào nói chuyện. Mẹ tôi xót xa bảo: “Hay là thôi đi, bố mẹ sẽ nuôi con, không để con khổ đâu”. Tôi gạt đi: “Con nhất định phải để đám cưới diễn ra mẹ ạ”. Mẹ tôi khóc nấc lên: “ Sao mày phải khổ thế làm gì hả con? Về làm nhà dâu nhà đó cũng có sướng được không?”. Tôi chỉ im lặng…
Về phía người đàn ông tôi yêu, thời gian đầu anh cũng còn mạnh mẽ phản kháng, nhưng trước sức ngăn cản quá lớn của mẹ, anh có vẻ buông xuôi. Không còn cách nào khác, tôi lấy cái chết ra dọa anh, còn anh lấy cái chết ra dọa gia đình. Từ khi biết có thai, tới khi bố mẹ anh quyết định đồng ý cho cưới là 3 tháng trời. Lúc đó, cái bụng tôi đã khá to rồi.
Tôi cam chịu vì muốn thực hiện kế hoạch trả thù ngay trong ngày cưới (Ảnh minh họa)
Bố mẹ anh đồng ý cưới nhưng mọi thứ do nhà họ quyết hết, nhà tôi không được đòi hỏi, can thiệp gì. Bố mẹ tôi cũng ưng thuận. Tôi một mực bảo bố mẹ chỉ thuê rạp, làm thật đơn giản, không cầu kì, tốn kém. Mẹ tôi bảo làm thế người ta khinh, nhưng tôi nhất quyết chỉ mong có vậy.
Về phía nhà trai, vì có một cậu ấm duy nhất nên bà con đông đủ, linh đình lắm. Nhưng ngày ăn hỏi sang nhà tôi, họ đi lễ sơ sài như một cách để chơi khăm, sỉ nhục nhà thông gia. Tôi không lạ trước điều này. Sau khi quan viên hai họ đã ngồi đông đủ, người dẫn chương trình mời đại diện lên phát biểu, tôi đã đứng dậy, đi lên sân khấu và cầm mic nói.
Ngày hôm đó, tôi vạch mặt tất cả những điều bố mẹ anh đã làm. Tôi kể về chuyện của chúng tôi, về sự trái khoáy của gia đình họ. Tôi bật băng ghi âm những lời cay độc mà mẹ anh chửi tôi để quan viên hai họ cùng nghe. Và rồi tôi chốt lại: “Gia đình bác làm như vậy, không phải nhà cháu không xứng, mà nhà bác không đáng được cháu chọn làm nhà chồng. Cháu sẽ tự mình nuôi đứa con này, không bao giờ cho phép bên đó nhận. Bây giờ thì mời nhà trai về cho, nhà cháu không tiếp”.
Họ bên nhà trai giận tím mặt nhưng họ giận vì cách hành xử tàn ác của bố mẹ anh để dẫn đến cơ sự xấu hổ như hôm nay. Ai ai cũng bảo quá ác, không bao giờ họ đi đám cưới nữa, dù sau này bạn trai tôi có cưới lại. Có người còn bảo, sau này chắc chắn chẳng đứa tử tế nào dám vào làm dâu nhà này. Tôi mỉm cười hả hê trong lòng. Tôi đợi đến ngày này với bao tủi nhục cũng là để họ phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Theo tintuconline.com.vn
Sau này hãy gặp lại khi không còn yêu nhau
Chúng ta thường sợ phải đối mặt với những sự thật khiến mình đau lòng, vậy thì hãy chờ đến lúc mọi chuyện nguôi ngoai rồi gặp lại. Lúc ấy hãy mỉm cười với nhau như chúng ta đã từng.
Hãy để nắng hong khô nước mắt, để nắng làm nhạt nhòa những tổn thương đã phải chịu đựng. Con người ta có những ngày chỉ muốn bình yên một mình, nhìn bầu trời trong veo rồi tự hỏi lòng "Liệu mình đã hết yêu?"
Vậy là hai người chia tay mà chẳng cần cố gắng níu kéo, cô sợ hãi khi ở bên anh và ngược lại anh cũng không an tâm khi ở cạnh cô. Cô nhìn anh rồi hỏi: "Anh có còn yêu em không?", cái gật đầu chậm rãi khiến cô bối rối trong tim. Thì ra cả hai vẫn còn yêu nhau nhưng không thể tiến đến vì biết trước nếu ở cạnh sẽ chỉ toàn sóng gió không ngừng.
Một đoạn đường dài cô đi với anh hạnh phúc, vui, buồn đều có đủ cả nhưng đến lúc phải quyết định thì anh vẫn buông tay mà không mảy may lưu luyến. Cô lại là người tự trọng cao ngất trời hay là vì cô không muốn để ai tổn hại đến anh nên quyết tâm dừng lại. Dù lí do là gì cũng không cần truy cứu quá nhiều.
Sau đó, thi thoảng hai người có gặp lại nhau trái tim cô vẫn không ngưng thổn thức, ánh mắt anh vẫn cố đè nén một thứ tình cảm mãnh liệt cháy trong tim. Rồi vô tình hai người quay lại, bắt đầu bằng những câu chuyện đầy gượng gạo về cuộc sống của đối phương suốt thời gian qua.
Mọi thứ đều ổn, hàng ngày cô vẫn đi làm vẫn ra ngoài với vài người bạn. Anh vẫn tiếp tục công việc của mình và tìm lại cảm giác yêu đương. Nhưng rồi cô vẫn thấy thiếu, anh cũng chẳng thấy đủ cho những ngày dài trống rỗng. Đi tìm mãi lí do cuối cùng cũng biết được là vì sao, đó là vì trái tim không thể lấp đầy những chuyện đã qua của quá khứ.
Nhưng khi quay lại rồi hạnh phúc vẫn chẳng trọn vẹn như xưa, cô bỗng trở nên trầm lặng, không còn thích nói nhiều hay chia sẻ. Anh luôn khó chịu khi nhìn bộ mặt lạnh nhạt chẳng để tâm đến điều gì. Vẫn là một câu nói yêu nhưng lấp lửng đến nửa đôi môi lại ngừng, vẫn là thi thoảng nói nhớ nhưng chẳng cần phải gặp được nhau.
Mọi thứ nhàn nhạt như cái cách cô đối diện với thực tế, vẫn yêu nhưng cảm xúc chẳng còn đong đầy. Buông tay khi tiếc nuối mà vấn vương thì khiến cả hai thêm mệt mỏi. Cô lại hỏi anh câu hỏi ngày trước: "Anh còn yêu em không?", lần này anh trả lời chứ không gật đầu như trước: "Có vẫn yêu nhưng không còn trọn vẹn".
Cô cũng vậy chưa từng hết yêu nhưng lại có một bức tường vô hình ngăn cách, có lẽ hai người đã nhầm giữa việc không thể sống thiếu và thói quen. Nước mắt cô lặng lẽ rơi: "Chúng ta chia tay đi", lần đầu tiên giữa hai người lại có thể nói rõ ràng như vậy. Mặc dù cô đau lòng nhưng lại không khó chịu ngược lại lần này cô đành lòng buông tay.
Anh gật đầu đồng ý không có một sự phản đối nào cũng không cần đôi co nhiều vì chính anh cũng hiểu mọi chuyện đã không như lúc đầu. Cô vội lau nhanh giọt nước mắt rồi nói: "Sau này hãy gặp lại khi không còn yêu nhau, vì em biết cảm xúc của trái tim không là nhất thời nhưng lí trí chỉ là tạm thời thôi".
Một buổi chiều đầy nắng và hun hút gió hai người đi ngược về hai hướng khác nhau, kết thúc một tình yêu dang dở nhưng chẳng ai tiếc nuối vì kỉ niệm cũng đã xa rồi.
Theo ilike.vn
Nhớ nơi café đợi Tôi sợ cô đơn! Nhưng cô gái đó thích cà phê, lại thích ngồi ở một góc nhỏ trầm ngâm, tĩnh tại trong lòng Hà Nội. Đó không phải là quán cà phê sang trọng nhất, đẹp nhất nhưng là quán cà phê của thời gian, của năm tháng, của riêng em. Có lẽ cà phê chưa bao giờ và sẽ không bao...