Căn phòng sau vườn và bí mật của bố mẹ chồng
Tôi đâu ngờ được rằng căn phòng phía cuối vườn kia lại là nơi bố chồng tôi cất giấu những bí mật về thân thế người con trai duy nhất của ông.
ảnh minh họa
Tôi lập gia đình hơn 3 năm nay. Gia đình chồng tôi khá giả, họ sinh sống trong biệt thự khá đẹp ngoài ngoại ô. Trong biệt thự có bể bơi, sân vườn rộng rãi.
Nhưng sau đám cưới vợ chồng tôi chuyển về căn hộ chung cư gần trung tâm thành phố sống để tự do, thoải mái. Đây là quà cưới của bố mẹ tôi mua tặng.
Ảnh: Shutterstock.
Sau khi sinh hai con, tôi vất vả hơn. Dù thuê giúp việc nhưng không người nào thực sự khiến tôi hài lòng. Mẹ chồng tôi biết chuyện, bà bảo con trai đưa vợ con chuyển về biệt thự sống. Ông bà sẽ hỗ trợ chúng tôi việc chăm sóc cháu.
Chúng tôi bàn đi tính lại, cuối cùng quyết định về ở với bố mẹ chồng. Dù đường đi làm xa hơn nhưng hai vợ chồng cũng nhàn nhã hơn trước.
Mang tiếng làm dâu mà tôi chẳng phải động tay vào việc gì. Tôi có thời gian chăm sóc cho bản thân, đi làm về đã có cơm nước sẵn. Hai đứa trẻ chơi với ông bà nội, chúng chạy nhảy, nô đùa trong sân vườn rộng rãi, chẳng còn quấy mẹ.
Mẹ chồng tôi là người kiếm ra tiền nhưng bà luôn dành thời gian chăm cháu. Mọi việc ăn, ngủ, tắm rửa của chúng bà đều tự tay làm hết.
Mẹ chồng tôi tâm lý, hiểu chuyện lại quá đỗi nhân từ. Thế nhưng chẳng hiểu sao bố mẹ chồng tôi chẳng hợp tính nhau. Hai ông bà chỉ ngồi với nhau 5 phút là xảy ra cãi vã. Bà điềm đạm bao nhiêu, ông lại nóng nảy, nói năng cục cằn bấy nhiêu. Nhưng sống với người chồng như vậy, mẹ chồng chưa bao giờ than thở một câu.
Bao nhiêu năm vun vén gia đình, mặc chồng cục cằn, tính khí thất thường nhưng bà vẫn chịu đựng. Vì mẹ chồng tôi từng nói, bà sống được với ông đến bây giờ chính là nhờ tình yêu.
Chứng kiến cuộc sống của mẹ chồng, dù giàu có nhưng nội tâm luôn phảng phất nỗi u buồn, tôi thương bà vô cùng. Tôi bí mật đặt vé, tặng bà chuyến du lịch sang Hàn Quốc nghỉ ngơi, thư giãn 5 ngày .
Nhận quà của con dâu, mẹ chồng tôi vui lắm. Chẳng ngờ, dịp bà đi du lịch này, tôi phát hiện ra bí mật của bố mẹ chồng.
Biệt thự nhà bố mẹ chồng tôi rộng lớn, có vườn cây ăn trái. Phía sau khu vườn bố chồng tôi xây căn phòng nhỏ làm nơi chưa đồ và nghỉ ngơi cho thợ làm vườn.
Anh thợ làm vườn đó chỉ làm việc từ sáng đến chiều, tối về với gia đình. Vì thế căn phòng gần như bỏ không, chỉ bố tôi có chìa khóa.
Một hôm cuối tuần, tôi thấy bố chồng đi về phía khu vườn. Hai tiếng sau, đến bữa trưa vẫn không thấy ông quay trở ra. Tôi giục chồng gọi bố vào ăn cơm nhưng anh bảo phần cơm, ông tự ăn sau. Hôm sau tôi cũng thấy ông đi vào vườn rồi mất hút, không ăn trưa.
Tôi hỏi thăm người làm vườn, anh ta cho biết thêm, bố chồng tôi mới xây căn phòng đó được 2 năm. Mang tiếng xây làm kho chứa đồ và chỗ nghỉ ngơi nhưng thực chất, anh chưa bao giờ có chìa khóa mở cửa.
“Ông chủ đi khóa về mở, tôi biết trong đó để cái gì đâu”, thợ làm vườn giãi bày.
Thấy lạ, tôi bàn với chồng thử để ý, xem ông có việc gì mà bí ẩn đến thế. Trưa chủ nhật, vợ chồng tôi nhẹ nhàng lại gần căn phòng, sau khi biết chắc ông vào đó trước.
Tới gần, tiếng khóc của bố chồng làm hai chúng tôi ngạc nhiên. Chồng tôi bất ngờ đẩy cửa, kéo cả tôi vào.
Bố chồng tôi giật mình quay lại nhìn con trai, con dâu. Trên tay ông cầm bức ảnh người phụ nữ. Chồng tôi cất tiếng hỏi: “Đây là ai vậy bố? Sao bố khóc?”.
Trái với suy nghĩ của tôi rằng ông sẽ nóng nảy, quát mắng như mọi lần, bố chồng tôi chậm rãi mở ngăn kéo tủ, lấy ra một hộp sắt.
Đón chiếc hộp từ tay bố, chồng tôi mở ra, bên trong là quyển nhật ký và những bức thư của ông với người phụ nữ khác. Còn có cả tấm ảnh hai người họ bế chồng tôi chụp khi vừa đầy tháng.
Lúc này, bố chồng tôi mới tiết lộ sự thật về thân thế của con trai. Ông kể, mẹ ruột chồng tôi là người phụ nữ đầu tiên của mình. Hai người từng có con chung khi đi học ở nước ngoài, chỉ chờ về nước làm đám cưới. Thế nhưng cho đến một ngày mọi thứ trở nên vỡ vụn, tan nát khi có người thứ ba xuất hiện.
Và người đó chính là mẹ chồng tôi bây giờ. Thời trẻ bà yêu bố chồng tôi một cách mù quáng. Khi biết bố chồng tôi có con với người phụ nữ khác, chuẩn bị làm đám cưới, bà vẫn không từ bỏ.
Mẹ ruột chồng tôi biết chuyện thì quá đỗi đau lòng, đến mức không giữ được mạng sống.
Về phía mẹ chồng hiện tại, lợi dụng lúc bố chồng tôi đau khổ vì mất đi người yêu, bằng nhiều cách, bà từng bước kết hôn với ông.
Video đang HOT
Bà mắc bệnh, khó có thể sinh con, bởi vậy, bao nhiêu tình thương bà đều bù đắp cho đứa con riêng của chồng. Sau này, bố chồng tôi phát hiện sự thực về sự ra đi của người yêu. Ông vô cùng giận dữ, đòi đuổi bà ra khỏi nhà.
Thế nhưng thấy con trai còn bé, được bà nuôi dưỡng cũng có nhiều tình cảm sâu nặng nên ông không nỡ. Từ đó, ông bắt đầu cục cằn với vợ, mấy chục năm bên nhau, ông chưa bao giờ nở nụ cười. Bà biết nhưng vẫn chịu đựng, lao vào làm ăn, chăm sóc chồng con. Đó cũng là cách để bà sám hối tội lỗi do mình đã gây ra.
Câu chuyện đó như cú sốc lớn giáng xuống đầu chồng tôi. Anh chìm trong đau khổ khi nghĩ đến việc người luôn yêu thương, chăm sóc anh từ bé lại là nguyên nhân đẩy mẹ ruột anh vào ngõ cụt. Ngay cả bản thân tôi lúc này cũng vô cùng bối rối.
Theo Vietnamnet
Làm dâu chốn địa ngục (Phần 11)
Tôi không chịu nổi liền đứng dậy, chạy đến tát Việt một cái. Mẹ chồng thấy vậy theo phản xạ, rất nhanh tát lại tôi. Cái tát của bà như thể dồn hết lực bà có. Việt bất ngờ mất ba giây, rồi sau đó cũng lao đến nắm lấy cổ áo tôi nhấc lên.
Bố tôi mặc một bộ quần áo bay màu xanh lam, chân đi một đôi dép cao su. Mẹ tôi tóc bới sau đầu, phân nửa đã bạc trắng. Tôi để ý dưới chân bà là một bao gạo. Hai người ngồi trên chiếc ghế băng ở ngoài hiên. Còn trong nhà, bố mẹ chồng tôi ngồi xem tivi, ăn hoa quả với nhau. Tự nhiên mắt tôi cay xè trước hình ảnh này. Tôi đã khiến ông bà khổ nhiều, tôi còn chưa báo đáp được gì cho ông bà nữa.
Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ, mùi của đồng áng từ mẹ xộc vào mũi tôi. Tôi vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ không đến nhà con?
Mẹ tôi vuốt tóc tôi:
- Mai nghĩ là về luôn nên mới đến đây. Định không cho con biết mà...
- Ôm ôm ấp ấp như ai chết không bằng.
Mẹ chồng tôi ra từ lúc nào, bà dùng ánh mắt khinh miệt nhìn gia đình tôi nhưng vừa thấy Việt, thì bà lại tươi cười, nói giọng dành cho trẻ nhỏ:
- Trông con kìa, làm gì mà áo sống xộc xệch hết cả.
Việt liếc mắt nhìn bố mẹ tôi, chỉ gật đầu chào lạnh lùng.
Bố tôi đứng dậy, chỉ vào mặt anh bảo:
- Anh giải thích rõ cho tôi biết, tiền cưới tôi đưa cho anh đâu hết rồi?
Việt đáp tỉnh bơ:
- Tiền đó mẹ con đang giữ ạ!
- Mẹ... mẹ anh... - Tôi lắp bắp nhìn mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi quạt tay như thể trời nóng lắm, và bà sắp chết ngốt vì chúng tôi rồi. Bà hứ một tiếng rồi bảo:
- Có tí tiền mà làm như là nhiều lắm. Tôi đâu có tiêu gì, tôi giữ cho thằng Khoai, cháu ngoại của ông bà đấy thôi.
Mẹ chồng tôi kéo tay bố:
- Thôi ông, họ đã nói vậy rồi...
Bố tôi là người nóng nảy, chuyện gì chưa giải quyết rõ ràng thì ông chưa thôi. Ông hất tay mẹ tôi ra, tiến đến đứng trước mặt mẹ chồng nói rất kiên quyết:
- Bây giờ có con cái ở đây, bà giải thích cho tôi biết tại sao bà không nói cho con Thanh nhà chúng tôi? Định ăn hết đống tiền đó hả?
- Này, ông đừng có mà vu oan giá hoạ.
Câu nói này chính là do con rể quý hoá của bố tôi nói. Không ai khác, là Việt - chồng tôi. Anh ta dám đổi cách xưng hô, còn dám trợn mắt, nạt nộ với bố tôi. Tôi đứng ra trước mặt bố, để tránh bố tôi vả vào khuôn mặt công tử bột kia.
Anh ta dám đổi cách xưng hô, còn dám trợn mắt, nạt nộ với bố tôi. (Ảnh minh hoạ)
Tôi vênh mặt lên và bảo:
- Vậy anh giải thích đi, tại sao anh không nói?
- Sao phải giải thích. Tôi đã nói con đưa cho mẹ giữ rồi còn gì.
Bố tôi tức lắm, nhưng ông vẫn kìm lại được.
Mẹ chồng tôi lại kéo Việt ra, như thể đây là một cuộc chiến và ai cũng muốn là người cầm giáo xông lên chiến đấu đầu tiên vậy.
- Mày là cái thá gì mà chúng tao phải nói? Mày chỉ là phận làm dâu, về nhà này thì mọi thứ đều phải tuân thủ. Ngày xưa cưới bố mày, tao cũng có được giữ cái gì đâu.
- Không được giữ, nhưng con phải biết.
- Á à, giờ có bố mẹ ở đây nên to miệng phải không?
Bố tôi chỉ tay bảo:
- Hôm nay tôi mà không lên đây thì bà định lừa dối chúng tôi đến bao giờ.
Bố chồng tôi từ đâu nhảy ra, nói bằng một giọng điệu của người học thức:
- Theo luật pháp, tôi có thể kiện các người tội xúc phạm nhân phẩm của người khác đấy.
- Các người mà cũng có nhân phẩm à? Còn không bằng con trâu con bò tôi nuôi nữa.
Việt tức giận kéo tôi ra rồi đẩy bố tôi ngã xuống. Ông loạng choạng bám vào tường nhưng vì cái đẩy quá mạnh đã khiến ông không chống đỡ nổi. Đầu đập vào ghế. Mẹ tôi và tôi chạy đến đỡ bố dậy, nhìn ông choáng váng mà tôi cuống cuồng cả lên. Tôi vừa khóc vừa căm giận nhìn Việt:
- Sao anh dám làm thế hả?
- Ông ta vừa xúc phạm bố mẹ tôi.
- Cạn tàu ráo máng quá con ơi! - Mẹ tôi đập tay xuống đất kêu gào.
Mẹ chồng tôi khoanh tay, hứ một tiếng rõ to:
- Đang yên đang lành thì lên đây khóc thuê, ai khiến đâu? Tự các người chuốc lấy thôi.
Tôi tức giận định lao vào mẹ chồng nhưng mẹ tôi đã giữ tay tôi lại, bà lắc đầu ra hiệu. Từ trước đến nay mẹ tôi luôn thế, bà luôn bảo một điều nhịn bằng chín điều lành, nhưng nhịn mãi rồi, điều lành không thấy chỉ thấy toàn điều ác.
Hàng xóm lại được thể chạy qua xem chuyện vui, nhưng lúc này tôi cũng chẳng còn gì để giữ thể diện cho họ được nữa. Là tôi bất hiếu, tôi không bảo vệ được cho bố mẹ. Tôi khiến bố mẹ xấu hổ, khiến ông bà phải khổ.
Tôi không chịu nổi liền đứng dậy, chạy đến tát Việt một cái. Mẹ chồng thấy vậy theo phản xạ, rất nhanh tát lại tôi. Cái tát của bà như thể dồn hết lực bà có. Việt bất ngờ mất ba giây, rồi sau đó cũng lao đến nắm lấy cổ áo tôi nhấc lên.
- Anh giết tôi đi! - Tôi gào lên. Mặc cho mẹ đẻ lẫn mẹ chồng đang van nài Việt đừng giết tôi.
- Cô dám đánh tôi sao?
- Tôi sợ gì mà không dám? Đồ hèn hạ như anh tôi có đánh một trăm cái cũng không hối hận.
Việt giơ tay định đấm tôi, nhưng mẹ chồng đã ngăn kịp. Bà lắc đầu bảo:
- Đánh nó ngất ra đây gia đình mình thiệt thôi con. Về nhà rồi muốn làm gì thì làm.
Việt nghe lời, anh ta thả tôi xuống rồi chỉ tay vào mặt tôi.
- Cô cùng với người nhà của cô cút về quê đi.
- Về quê? - Tôi cười nhạt. - Đừng quên nhà cũng có tên của tôi, sổ hôn nhân có tên tôi, con là do tôi đẻ. Các người có quyền gì mà bỏ tôi?
Mẹ chồng tôi ôm đầu, quay ra nói với hàng xóm như tôi vừa đánh bà ta không bằng:
- Các người thấy chưa? Thấy con ranh này nó nanh độc thế nào chưa? Nó vào cái gia đình này chỉ đợi để ăn chia tài sản thôi. Thằng con tôi mù quáng nên mới vớ phải nó, là tôi vô phúc mới có loại con dâu này.
Bố tôi lờ mờ tỉnh dậy, ông há miệng thều thào nói:
- Ra khỏi đây, ra khỏi đây đi Thanh.
Tôi và mẹ vội vàng đưa bố đi viện, trong khi Việt và bố mẹ chồng tôi thì vẫn chống tay lên chửi rủa và xua đuổi. Khi tôi quay mặt lại nhìn họ, nước mắt tôi nhạt nhoà. Từ trên lầu, Khoai ngồi cạnh cửa sổ nhìn xuống. Đôi mắt ngây thơ của nó không biết có nhìn thấy tôi không, nhưng tôi thấy đau đớn khi thấy nó. Con của tôi, đến bao giờ tôi mới có thể ôm ấp nó trọn vẹn trong tay?
...
May mắn là bố tôi chỉ bị ngoài da, không ảnh hưởng gì đến sọ não hay các dây thần kinh bên trong. Bố cũng già yếu rồi, xương cốt đều rất giòn. Chỉ một cái đẩy nhẹ ông đã không chống đỡ được. Mười tám tuổi bố cầm súng cứu nước, đến mấy chục năm sau, ông lại bị con rể của mình chỉ mặt xúc phạm, hành hung. Đây là loại nhân quả gì chứ?
Mày là cái thá gì mà chúng tao phải nói? Mày chỉ là phận làm dâu, về nhà này thì mọi thứ đều phải tuân thủ. Ngày xưa cưới bố mày, tao cũng có được giữ cái gì đâu. (Ảnh minh hoạ)
Biết tin bố tôi nằm viện, Yến vội vàng vào viện thăm. Nó giận dữ kéo tôi ra một chỗ vắng, nói như tát nước vào mặt tôi rằng:
- Mày bỏ ngay cái loại này cho tao. Ở thêm chỉ càng khổ.
- Nhưng tao muốn nuôi con. Giờ tao không có việc làm, bỏ giờ là bên họ có thể đoạt quyền bất cứ lúc nào.
- Trời đất, đúng là đàn ông. Lúc yêu thì ngon ngọt. Tao mà là mày thì nhà đó chết với tao.
- Thế mày mới không khổ. - Tôi cười.
- Mày còn cười được à?
Tôi càng cười lớn hơn khiến nó thêm bực bội. Tôi biết Yến tốt với tôi, nhưng mà nó sẽ không giúp được gì tôi trong chuyện này cả. Đây là vũng lầy của tôi, và chỉ tôi mới thoát ra được thôi.
Bố mẹ tôi sợ tốn tiền nên cứ nằng nặc đòi về. Tôi thì không muốn, ép mãi cũng khổ ông bà nên cuối cùng đành gọi taxi cho ông bà về quê. Mẹ tôi chép miệng:
- Mày cứ vẽ vời cho tốn tiền, bọn tao đi xe đò về được rồi.
- Đi xe đò chật chội lắm mẹ.
Bố tôi đáp:
- Chật chội mà tốn ít thì còn hơn ngồi cũng chẳng phải thoái mái lắm mà tốn đến cả triệu. Mày cứ phung phí thế bảo sao nhà chồng người ta không ưa.
Tôi nghe thế thấy khó chịu nhưng không dám nói lại. Đến bây giờ bình tâm được lại một chút tôi mới không nghĩ cách đến cho bà mẹ chồng của tôi một trận. Mọi nguồn cơn là do bà ta mà ra.
- Bố nói nghe này - Bố tôi kéo tôi ra một góc và bảo - Mẹ mày vốn tính hiền lành, lương thiện, nhà ta cũng chẳng phải ham của nả gì, chỉ thấy tội với tiếc mày thôi. Còn nếu mày không tiếc gì số tiền đó, mày cứ đưa ra quyết định mà mày muốn, chứ nhìn mày sống thế này tao không đành.
Tôi oà khóc, ôm chặt bố vào lòng. Dù có thế nào thì bố mẹ vẫn là người tốt với chúng ta nhất, nhưng chúng ta không bao giờ nhận ra điều đó cho đến khi quá muộn.
Đưa bố mẹ về xong tôi cũng về nhà của mình. Căn nhà tối om, chắc Việt chưa về. Tôi tra khoá vào ổ, mà tra mãi không thể vào được. Lấy điện thoại ra gọi điện cho Việt thì nhận được một tin nhắn của anh gửi từ hai tiếng trước:
"Bao giờ cô chịu đến xin lỗi bố mẹ tôi thì hãy nói chuyện vào nhà."
Theo Eva
Mẹ chồng mở miệng ra là nói "miễn sao các con hạnh phúc là được" và sự thật "đời không như là mơ" Câu cửa miệng của mẹ chồng Thủy là: "Miễn sao các con hạnh phúc là được, chứ bố mẹ không quan trọng gì cả". Nghe mẹ chồng nói vậy, Thủy thấy mừng lắm. Tuy nhiên, khi thực sự bước vào cuộc đời làm dâu Thủy mới ngã ngửa ra rằng "đời không như là mơ". Thủy lấy chồng đã hơn 3 năm và...