Cạn nước mắt vì chồng sắp cưới cắt đứt mọi liên lạc lúc con chuẩn bị chào đời
Nga đã xỉu ngay tại công ty Khánh khi nghe một người đồng nghiệp vừa trở về nói Khánh đã chuyển đến nơi khác để học và có ý định không trở về nước nữa. Anh ở bên đó sắp cưới một cô gái người bản địa rồi.
Trên chuyến xe về quê dự đám cưới của cô bạn thân hồi đại học Nga tình cờ ngồi gần Khánh, một anh chàng khá điển trai, có cách nói chuyện cực duyên. Nhờ có Khánh mà quãng đường đi dường như gần hơn. Nhưng thật bất ngờ, khi họ nhà trai sang đón dâu Nga nhận ra Khánh là bạn của chú rể. Vợ chồng cô bạn Nga cười tít mắt, nói Khánh và Nga có duyên kì ngộ. Vậy là họ khéo léo tác thành cho 2 người.
Về lại thành phố, Nga và Khánh bắt đầu hẹn hò. Hơn hai năm yêu nhau, được bố mẹ đồng ý cặp đôi dự tính sẽ làm đám cưới. Nhưng 2 tháng trước đám cưới thì Khánh được công ty cử đi tu nghiệp nước ngoài 10 tháng.
Khi ấy, gia đình Nga rất hoang mang. Cả nhà ai cũng bảo Nga nên yêu cầu Khánh cưới trước chuyến đi. Nhưng Nga đã gạt đi vì cô luôn tin tưởng vào người yêu. Vả lại Nga muốn Khánh chuyên tâm vào việc học mà không bị chi phối này nọ, một năm cũng trôi nhanh thôi mà. Đó cũng là điều mà gia đình Khánh mong muốn.
Buổi tối sau khi tàn tiệc chia tay Khánh, do cả hai không kiềm chế được bản thân, Nga đã hiến dâng cho Khánh tất cả. (Ảnh minh họa)
Buổi tối sau khi tàn tiệc chia tay Khánh, do cả hai không kiềm chế được bản thân, Nga đã hiến dâng cho Khánh tất cả. Sau lần đó Nga có thai. Biết chuyện, Khánh liên tục gọi điện động viên an ủi cô, anh hứa hết khóa học sẽ về với mẹ con Nga ngay lập tức.
Những ngày Nga bầu bí, bố mẹ Khánh có đến thăm cô vài lần, họ hứa xem cô là dâu và nhận cháu nội. Nhờ vậy mà Nga không còn mặc cảm trước dư luận và vô cùng háo hức chờ đón đứa con trong bụng của mình chào đời.
Video đang HOT
Nhưng khi ngày sinh cận kề thì Nga mất liên lạc hoàn toàn với người yêu. Bố mẹ Khánh nói rằng con trai họ có gọi điện thông báo đã chuyển sang học ở nơi khác nhưng không cho bố mẹ số điện thoại nào cố định. Sau đó Khánh cũng không liên lạc về nhà nữa.
Nga sinh con trong tình trạng sức khỏe và tâm lý không được ổn định. Sau khi sinh con 10 ngày cô lại phải nhập viện vì suy kiệt. Bố mẹ Khánh liên tục đến động viên nhưng không hiểu sao lúc nào nước mắt Nga cũng chảy tràn. Khi sức khỏe hồi phục hơn, và cũng đã đến thời hạn Khánh về nước, Nga tìm đến công ty chồng sắp cưới để hỏi thăm những người được đi cùng đợt với Khánh.
Nga đã xỉu ngay tại công ty Khánh khi nghe một người đồng nghiệp vừa trở về nói Khánh đã chuyển đến nơi khác để học và có ý định không trở về nước nữa. Anh ở bên đó sắp cưới một cô gái người bản địa rồi.
Nga đã xỉu ngay tại công ty Khánh khi nghe một người đồng nghiệp vừa trở về nói Khánh đã chuyển đến nơi khác để học và có ý định không trở về nước nữa. (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu chờ đợi hi vọng nhưng giờ tất cả đã vỡ tan. Nga bị trầm cảm nghiêm trọng. Thương con bố mẹ cô không biết phải làm sao, nhưng bố Khánh thì bảo ông sẽ sang tận nơi đưa thằng con nghịch tử ấy quay về bên vợ con.
Nghe những lời bố Khánh nói như vậy thì cả nhà Nga đều mừng, động viên cô vui vẻ trở lại để nuôi con. Dù cố gắng nở nụ cười cho mọi người vui nhưng trong thâm tâm Nga thì đau lắm. Kể cả bố Khánh có đưa được anh trở về thì liệu rằng tình cảm anh dành cho cô có như ngày xưa, liệu anh có trách nhiệm với con mình. Khi anh quyết định bỏ rơi mẹ con cô để đến với người đàn bà khác, phải trong tình cảm anh dành cho cô đã không còn nữa. Mà khi tình cảm đã hết thì níu kéo được gì?
Theo Blogtamsu
"Bước ra khỏi nhà này thì không là con dâu tao nữa"
Hôm sau, tôi viết đơn l.y hô.n và lẳng lặng dọn về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng còn nói với theo: "Mày đã bước ra khỏi cái nhà này thì không còn là con dâu tao nữa".
Khi chưa bước chân vào hôn nhân tôi vẫn nhìn nhận cuộc sống màu hồng lắm. Cứ nghĩ rằng mình sẽ được hạnh phúc bên người chồng yêu thương mình mãi mãi. Nhưng đúng là cuộc sống thực tế chẳng được như mình vẫn nghĩ.
Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân của tôi và anh đã bị phản đối. Mẹ anh bảo rằng, chỉ lấy con dâu làm giáo viên thôi. Với lại hai gia đình ở cách nhau quá xa nên đi lại sẽ rất vất vả. Nhưng vì tình yêu chúng tôi vẫn cầu xin bố mẹ để được đến bên nhau. Chồng đã gây áp lực để bố mẹ chấp nhận con dâu.
Thôi thì "trời không chịu đất, đất phải chịu trời" bố mẹ anh cuối cùng cũng chấp nhận tổ chức lễ cưới cho hai đứa. Ngày ăn hỏi, không có mặt mẹ chồng chỉ có bố đi cùng người lớn đại diện. Hôm đó, cũng chẳng có cặp đôi trai tân gái tân nào để bê lễ hay đỡ lễ vì nhà trai yêu cầu làm đơn giản thôi. Bố mẹ tôi biết chuyện cũng không bằng lòng nhưng vì con gái nên đành nín nhịn.
Ngày tôi bước chân về làm dâu, bố mẹ chồng không nở một nụ cười nào. Tôi tự nhủ sẽ khiến cố gắng để bố mẹ chấp nhận cô con dâu này.
Bố mẹ chồng suốt ngày gây áp lực khiến tôi mệt mỏi.
Đúng là hôn nhân mà không được sự đồng tình của bố mẹ chồng thì khó mà có hạnh phúc được. Bao nhiêu cố gắng của tôi cũng không thể làm hài lòng được bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng khó tính tôi cũng phải nhịn hết mức. Không khí gia đình lúc nào cũng gượng gạo và khó chịu. Ban đầu, chồng còn khuyên tôi cố gắng chịu đựng bố mẹ một chút rồi khi sinh con chắc chắn bố mẹ sẽ không còn đối xử tệ nữa. Nghe lời anh tôi cũng cố gắng nhẫn nhịn cho yên ấm.
Thấy tôi không cãi lại, bố mẹ chồng cũng lại càng được thể lấn tới. Mẹ chồng lúc nào cũng đá thúng đụng nia, động chạm đến lòng tự ái của tôi. Ngày nào gia đình cũng sống trong không khí căng thẳng, anh đi làm về đã mệt mỏi rồi lại nhìn cảnh gia đình lục đục khiến anh thấy chán nản.
Cho đến khi tôi mang bầu được 3 tháng thì sự nhẫn nhịn của tôi lên đến đỉnh điểm. Tôi bị nghén nặng nên cứ ngửi mùi thức ăn, mùi bếp núc là tôi thấy khó chịu, cứ nôn khan mãi. Mẹ chồng thấy vậy nên ngứa mắt bà xuống bếp tát cho tôi một cái trời giáng: "Mày nấu ăn cho bố mẹ mà cứ khạc nhổ thế ai dám ăn hả. Mày coi bố mẹ chồng là con nít đấy hả". Chẳng để tôi kịp thanh minh, bà đã ấn dúi khiến tôi ngã sàn nhà. May mà con tôi không bị ảnh hưởng.
Tôi ấm ức bỏ lên phòng, kệ bà mẹ chồng muốn làm gì thì làm. Đến lúc chồng tôi về thì bà làm ầm lên: "Con dâu chỉ có ở nhà mà không nấu được bữa cơm tử tế cho bố mẹ". Chồng tôi lên phòng thấy tôi đang nằm khóc thì anh cũng mắng tôi luôn: "Từ ngày cưới cô về cái nhà này chẳng bao giờ tôi được sống yên ổn cả, cô làm dâu kiểu gì mà suốt ngày để bố mẹ mắng chử.i thế kia. Biết thì này từ đầu tôi đã chẳng cưới cô làm gì". Nghe những lời chồng nói như vậy tôi thấy đau lòng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Tôi không thanh minh cho mình được điều gì? Chỉ có người chồng là chỗ dựa lớn nhất của tôi mà anh lại nói những lời cay nghiệt đến thế.
Chồng đến tận nhà mẹ đẻ cầu xin tôi trở về.
Hôm sau, tôi viết đơn l.y hô.n để trên bàn và lẳng lặng dọn quần áo về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng còn nói với theo: "Mày đã bước ra khỏi cái nhà này thì không còn là con dâu nhà tao nữa". Tôi vừa đi vừa khóc nước mắt lưng tròng, tôi tự nhủ: "Mẹ có cầu xin con cũng không quay lại nữa".
Chồng tôi biết tôi bỏ đi thì cuống lên về nhà mẹ nhưng tôi không ra nói chuyện với anh. Để anh một mình nói chuyện với bố mẹ, dù có thế nào tôi cũng không quay lại ngôi nhà địa ngục đó nữa. Tôi nhắn tin cho anh bảo anh kí vào đơn l.y hô.n để giải thoát cho cả hai. Nếu còn quay lại đó không biết bà mẹ chồng còn hàn.h h.ạ tôi đến bao giờ?! Ngay cả đứa cháu trong bụng tôi bà cũng không xót thì bà còn xót cho ai được nữa. Cho dù ngày trước chúng tôi cố gắng để được ở bên nhau thì bây giờ tôi cũng không còn thiết sống trong gia đình như vậy nữa.
Theo Tintuc
Sợ con gái về nhà chồng bị khinh, bố mẹ đẻ bán cả đất để lo hồi môn! Chỉ còn 2 tháng nữa là đến ngày cưới, đúng ra tôi đang phải vui vẻ để chuẩn bị cho việc trọng đại của cuộc đời mình. Nhưng nhìn việc bố mẹ đã chạy vạy khổ sở để lo cho cái công cuộc cưới xin hòng làm đẹp mặt với thiên hạ, với gia đình nhà chồng mà tôi thật chẳng muốn cưới...