Căn nhà 3 tỉ và quá khứ ngột ngạt khi ở nhờ nhà chật suốt 5 năm
Chị thật sự không quan tâm đến những lời người bạn kia nói. Song chị cám ơn cái quá khứ đầy ngột ngạt khi sống nhờ nhà chị họ trong căn nhà chật suốt 5 năm qua…
Tới giờ nghĩ lại quãng thời gian đi ở nhờ chị Lý và anh Quân không khỏi khiếp sợ. Tâm lý lúc đó của anh chị cũng chỉ muốn cố tích cóp để mua nhà Hà Nội mà thôi.
Chị Lý và anh Quân quê ở Cao Bằng cùng xuống Hà Nội lập nghiệp. Mới đầu vì kinh tế hạn hẹp lại có cô họ ở Hà Nội nên theo gợi ý của bố mẹ, anh chị đến xin ở nhờ.
Những ngày đầu mới đến, không khí trong gia đình rất vui vẻ. Nhưng được chừng vài tháng, giữa họ bắt đầu xảy ra những mâu thuẫn, căng thẳng. Lý do bởi bà cô họ của anh Quân năm nay đã trên 40 tuổi nhưng chưa có chồng, do đó khá kỹ tính. Từ ngày anh chị đến ở dường như phải chia sẻ không gian rộng chừng 15m2 cho 2 người khác ở cùng nên khá bức bí.
Chưa kể nhà chật chỉ có một phòng vệ sinh, tính anh Quân tắm lâu thường mất gần tiếng đồng hồ nên khiến bà chị họ nhiều hôm phát cáu. Dù thế, anh chị vẫn im lặng, chấp nhận bị mắng để tiếp tục được ở lại.
Nhà cô họ có một ngăn bếp nhỏ, nhưng từ dạo cãi nhau, cô họ anh Quân đòi ăn riêng và thế là gia đình anh dường như thêm bận rộn khi vừa phải lo giặt giũ quần áo đúng giờ và tranh thủ bếp núc, cơm nước như lịch đã chia nhau. Có những hôm cả hai đều đi làm về muộn, anh chị phải kéo nhau ra hàng ăn.
Không chỉ bất tiện về sinh hoạt đời thường mà chuyện vợ chồng anh cũng vô cùng hạn chế. Thậm chí có tuần, chị họ ở nhà suốt nên họ chẳng có nổi một buổi “giao ban”. Vợ chồng ngủ cạnh nhau nhưng không dám chạm vào nhau chỉ vì sợ chị họ nhìn thấy.
Ngủ chay lâu, vợ anh gợi ý đi nhà nghỉ anh gạt đi vì sợ tốn kém. Hôm nào chị họ đi làm về muộn vợ chồng anh tranh thủ yêu nhưng tâm trí chẳng mấy vui vẻ khi vừa yêu vừa phải đề phòng nhỡ bị bắt gặp.
Video đang HOT
Cứ thế suốt 5 năm anh chị chấp nhận ở nhờ để tiết kiệm tới mức tối đa có thể. Thậm chí, chi tiêu ăn uống, quần áo cũng rất eo hẹp. Có những hôm chị đi qua shop quần áo thấy chiếc váy vô cùng ưng ý. Vào thử chán chê, nhưng chị vẫn không dám mua vì xót tiền.
Thấy cuộc sống anh chị “ăn nhờ ở đậu” không ít bạn bè buông lời chê bai. Thậm chí còn từ mặt không chơi vì hiện tại cuộc sống ai cũng dư giả, đều có nhà cửa Hà Nội đàng hoàng.
Cô bạn thân của chị còn nói “Ở thế này cũng ở, sao không thuê một căn nhà cho thoải mái mà ở”. Nói rồi bạn chị còn ẩn ý anh chị đi làm không biết tích cóp nên không có nổi tiền thuê nhà.
Cũng từ dạo đó, anh chị mất niềm tin vào bạn bè. Chẳng ngờ khi khó khăn một chút ai cũng có ý coi thường, thậm chí miệt thị anh chị ra mặt. Lại thêm cô họ suốt ngày nhiếc móc nói bóng nói gió.
Anh chị tự bảo nhau cùng cố gắng chịu khó làm ăn. Ngoài công việc cơ quan, đêm đêm anh chị lại đi tìm mối buôn bán. Chẳng ngờ, anh hợp với kinh doanh điện tử nên sau vài năm kinh doanh, anh phất lên như diều gặp gió.
Và rồi sau 5 năm, chị mang bầu đứa con đầu lòng cũng là lúc anh chị quyết định rút hết sổ tiết kiệm để mua căn nhà 3 tỉ ở Hoàng Quốc Việt.
Ngày dọn về nhà mới xong, anh bàn với vợ làm bữa cơm tân gia mời tất cả bạn bè chị từng chơi tới. Nhìn căn nhà lộng lẫy khang trang bạn bè chị ai cũng phải trố mắt. Những người từng nói kháy anh chị nay lại quay ra trầm trồ “Thế mà tao cứ tưởng…”, hoặc họ hớn hở bảo: “Nghèo thì lâu, giàu thì mấy. Chúc mừng 2 vợ chồng”…
Chị quay mặt đi đầy hãnh diện và tự hào. Chị thật sự không quan tâm đến những lời người bạn kia nói. Song chị cám ơn cái quá khứ đầy ngột ngạt khi sống nhờ nhà chị họ trong căn nhà chật suốt 5 năm qua…
Theo Người đưa tin
Vợ coi tôi như... "thằng ở, con sen"!
Khi kiếm được nhiều tiền, vợ khinh tôi ra mặt, coi chồng như "thằng ở, con sen" trong nhà, thậm chí vợ còn chửi tôi ngu.
Tôi và vợ kết hôn đến nay đã được 10 năm. Khi cô ấy tốt nghiệp Đại học thì chúng tôi làm đám cưới, sau đó cô ấy có bầu luôn nên hai vợ chồng sống bằng đồng lương eo hẹp của tôi. Lúc đó tuy kinh tế còn khó khăn nhưng hai vợ chồng rất yêu thương nhau, vợ tôi rất chăm lo, vun vén gia đình.
Sau khi con lớn có thể gửi trẻ, vợ tôi may mắn xin được làm thư ký cho giám đốc một công ty với mức lương khá cao. Tôi phải thừa nhận, vợ tôi rất năng động và giỏi giang. Nếu cô ấy muốn làm việc gì thì sẽ cố gắng hết sức làm bằng được và thật tốt.
Ngược lại với vợ, tôi có phần hơi chậm chập, ì ạch, chỉ ngày ngày đến công ty làm chuyên môn của mình rồi về, lương tháng nào nhận tháng đó chứ không kiếm thêm tay trong tay ngoài được. Phải thừa nhận đầu óc của tôi không được thông minh, nhanh nhạy và giỏi giang như vợ của tôi. Nói ra như vậy để mọi người thấy, tôi không và chưa bao giờ tự tin thái quá. Tôi luôn phân định rõ ràng và cũng không ngại ngần thừa nhận là mình kém hơn vợ với cả gia đình, bạn bè và hàng xóm, thậm chí là cả với vợ tôi.
Thế nhưng, không giỏi giang bằng vợ nhưng không có nghĩa là tôi ngu dốt, không biết suy nghĩ hay không có đầu óc. Vậy mà càng ngày vợ tôi càng coi thường tôi. Tình trạng này bắt đầu từ khi công ty tôi làm ăn kém, lương bị trả chậm, mấy tháng mới lấy được một lần, toàn bộ chi phí, sinh hoạt trong gia đình đều phải trông chờ vào lương của cô ấy. Tôi cũng biết như thế sẽ là gánh nặng rất lớn cho vợ nên không dám tiêu hoang, tụ tập rượu chè gì, chỉ đi làm rồi về nhà với vợ con.
Thế nhưng, thật không ngờ, mấy tháng tôi không mang tiền lương về mà cô ấy khinh tôi ra mặt. Có hôm, vợ tôi về khoe là được sếp tăng lương, tôi chúc mừng thì cô ấy buông thõng một câu: "Có ai lẹt đẹt, chậm chạp như anh đâu. Nếu em không nhanh nhẹn, giỏi giang thế thì tiền đâu mà nuôi mấy miệng ăn ở cái nhà này". Hay có lần, sữa của con hết, tôi bảo cô ấy đưa tiền để đi mua thì cô ấy bĩu môi nói: "Làm bố mà chẳng có tiền mua cho con hộp sữa, thân mình còn chẳng nuôi nổi thì lo cho ai được nữa".
Biết vợ mình phải chịu gánh nặng lo cho gia đình, tôi cũng cố nhịn cho yên cửa yên nhà nhưng cô ấy lại không thông cảm và hiểu cho tôi, cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi tôi như "thằng ở, con sen" trong nhà. Trước đây mọi việc trong gia đình vợ tôi thường đảm nhận hết, tôi giúp được gì thì giúp. Nhưng bây giờ cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn, nên nói chuyển công việc nội trợ, chăm sóc con cái sang cho tôi vì còn phải bận đi tiếp khách với sếp.
Thấy vợ vất vả nên tôi cũng vui vẻ nhận lời, sáng đưa con đi học, tối về tất bật cơm nước. Vì trước tới nay tôi không mấy khi cơm nước nên chuyện bếp núc không rành lắm nhưng tôi vẫn cố gắng nấu tốt nhất có thể. Tưởng vợ sẽ dành cho mình mấy lời khen ngợi nhưng không ngờ mới đụng đũa ăn cô ấy đã la ầm ĩ lên: "Đây mà là thức ăn cho người ăn à? Tiền không kiếm được, ở nhà nấu ăn cũng chẳng xong. Rút cục anh có làm được việc gì ra hồn không?".
Đã thế, quần áo thay ra cô ấy vứt khắp nơi, tôi góp ý với vợ thì cô ấy nói thẳng vào mặt tôi: "Thấy anh nhàn rỗi quá nên em tạo công ăn việc làm cho anh đấy. Đi làm thì không có lương, hay anh ở nhà hẳn đi cho đỡ mệt. Đằng nào thì giờ em cũng phải nuôi anh, đi làm làm gì cho tốn xăng, mất thời gian". Khi tôi nói, tạm thời công ty khó khăn thì mình cố gắng một thời gian, cô ấy lại gân lên cãi "cố đến bao giờ, đến khi nào?".
Dạo này, buổi tối vợ tôi hay phải đi tiếp khách với sếp nên rất ít khi ở nhà. Con tôi tối nào cũng khóc đòi mẹ, thương con nên tôi có góp ý với vợ cố gắng thi thoảng ở nhà với con thì cô ấy nhảy đồng, làm ầm ĩ lên và nói: "Vì ai mà tôi phải đi kiếm tiền ngày đêm như thế. Người ta lấy chồng thì được nhờ chồng, tôi thì phải nai lưng, bạc mặt ra mà kiếm tiền nuôi chồng. Anh xem anh có đúng là đồ vô tích sự không. Số tôi khổ thì mới vớ phải ông chồng ngu như anh".
Đến lúc này thì tôi không thể chịu được nữa, trong lúc không kìm chế được bản thân, tôi đã đánh vợ một bạt tai. Tôi quá sốc vì những lời nói của vợ. 10 năm qua, tôi luôn làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Vậy mà, chỉ vì kiếm được nhiều tiền hơn mà cô ấy chửi tôi là ngu, là vô tích sự. Tôi phải làm gì với người vợ này đây?
Theo Khám phá
Anh "chỉ yêu chứ không lấy" tôi chỉ vì... Đời người nên ít nhất một lần vì yêu mà quên mình, không cầu có kết quả, không cầu phải có được nhau, thậm chí không cầu người đó yêu mình, chỉ mong trong khoảnh khắc tuyệt vời nhất của bản thân, cả hai gặp được nhau. Tôi có một cuộc tình như vậy các bạn ạ, nhưng đến cuối cùng, lại không...