Cân nặng của quá khứ
Mỗi bản thân con người đều có quá khứ cho riêng mình, cho dù nó xấu xa hay tốt đẹp. Đêm tối là khoảng thời gian yên tĩnh nhất cho những ai đang tập trung, căng não ra với công việc, học hành thi cử, cũng là khoảng thời gian êm ái nhất cho những giấc ngủ sâu nồng sau những giờ lao động mệt mỏi với nắng gắt và gió bụi.
Đêm còn là giây phút ngọt ngào cho những bờ môi hôn, những vòng tay siết chặt và cả những khao khát say mê. Và…đêm còn là những trăn trở, những tiếng thở dài cho những ai đang ngậm ngùi nghĩ về quá khứ!
Đôi khi tôi tự hỏi mình: cân nặng của quá khứ là bao nhiêu? Sao nó đè nặng lên tâm trí của mỗi con người đến vậy?
Thằng bạn thân nhất của tôi – chính xác là một thằng con trai rất trăng hoa với vô số những cuộc tình lướt qua. Điện thoại chật cứng tin nhắn của honey, baby, bà xã, ngốc…, ngày nghỉ của người khác lại chính là ngày bận rộn nhất của hắn bởi các cuộc hẹn hò, những trận vui cười suốt đêm. Nhưng thật ra, đó là cách để hắn lấp đầy những giây phút trống trải của lòng mình. Hắn không cho hắn có quyền được nghỉ ngơi, được rảnh rỗi, vì hắn sợ quá khứ lại về với hắn. Bên trong hắn, nơi góc nhỏ bé lẩn sâu trong trái tim đầy tàn tích của hắn là cả một hình bóng xưa cũ trọn vẹn, nguyên đầy. Người con gái ấy – mối tình đầu của hắn, người mà hắn đã tình nguyện trao tất thảy yêu thương, quan tâm, chia sẻ…đã buông tay hắn, để lại cho hắn một trái tim không còn nguyên vẹn, một kí ức khổ đau. Vì trái tim hắn vẫn chưa lành lặn, vết thương vẫn còn rỉ máu, cho nên hắn không thể dành yêu thương hắn cho bất kì ai.
Chị họ của tôi, một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu. Ngay từ những ngày còn bé tôi đã rất quý chị. Chị không xinh như những người con gái khác, nhưng tính cách của chị lại là một viên ngọc sáng ngời giữa biển người bao la này. Ngày chị lấy chồng, chúng tôi ai cũng vui mừng cho chị, và hy vọng gia đình chị có một cuộc sống hạnh phúc, đầm ấm bên những đứa trẻ thơ kháu khỉnh, hồng hào. Thế nhưng cuộc đời lại không được như ý con người ta ước ao! Sau ngày cưới không lâu, chồng chị đã bắt đầu cởi mở hơn với những mối quan hệ ngoài luồng. Sau khi chị biết chuyện, không khí gia đình chị từ đó khác hẳn so với những ngày ngọt ngào đầu tiên. Cho dù anh ấy nhận lỗi, nhưng bên trong chị vẫn còn đó một vết thương, một niềm tin bị tổn thương nặng nề. Chị vẫn tiếp tục đảm đương tốt trọng trách của một người vợ, người con dâu, nhưng niềm tin và tình yêu chị dành cho anh đã không thể như ban đầu được nữa…
Video đang HOT
Hãy đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận nhịp đập của nó và hít một hơi thật sâu để tiễn biệt quá khứ và chào đón tương lai! (Ảnh minh họa)
Tôi quen một người em gái nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Em có dáng người không cao lắm, nhưng trong mắt tôi em rất mũm mĩm, đáng yêu. Mỗi lần khóe miệng em mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng là mỗi lần các chàng trai phải xuyến xao vì em. Thế nhưng, không mấy chàng trai ngỏ lời yêu với em, đối với họ, em chỉ là một đóa hoa tỏa sắc bên đường, họ chỉ muốn ngắm nhìn em, mà không muốn gắn bó cuộc đời họ với em, hay chỉ đơn giản là nắm tay em công khai giữa chốn đông người. Lí do rất đơn giản là do: bố em đã từng là người phải chấp hành hình phạt tù!
Quá khứ là một phần quan trọng của cuộc đời, là nền móng cho chúng ta vững bước tiến vào tương lai, thế nhưng có phải vì thế mà chúng ta đặt nặng nó, lấy nó ra để làm điều kiện tiên quyết cho mai sau? Quá khứ thật sự nặng đến vậy sao? Từ những ngày đã qua, nó có thể vươn tay ra để bóp chặt tương lai của tất cả mọi người hay sao?
Mỗi bước chân chúng ta đã đi qua đều là những bước chân duy nhất trên cuộc đời này, bởi sau đó thời gian sẽ trôi đi, khoảnh khắc đó không bao giờ có thể trở lại để chúng ta có thể sửa chữa sai lầm, khắc nét kỉ niệm và quét sạch nỗi đau. Cho nên những giây phút sắp tới, những giây phút đang trải qua, sao tất cả chúng ta không thể mỉm cười, không thể dang tay ra ôm lấy những khó khăn, giông bão phía trước? Cứ chìm sâu vào quá khứ, xem quá khứ như là vật nặng đè lên trí óc, não bộ của mình, căng cứng từng dây thần kinh, thì chẳng khác gì bạn buộc vào chân bạn một tảng đá nặng trịch khi bạn chạy trên đường đua!
Mỗi bản thân con người đều có quá khứ cho riêng mình, cho dù nó xấu xa hay tốt đẹp, thì đó cũng là điều đã trải qua, hãy nhớ về nó như những kỉ niệm, những bài học cho riêng mình. Con đường tương lai của chúng ta có thể chệch hướng hay vận hành đúng lối đi của nó là tùy thuộc vào suy nghĩ của bản thân. Hôm nay bạn ngồi suy tư ngẫm nghĩ về những gì đã qua, dằn vặt lương tâm, đau khổ vì nó, thì rồi sẽ có một ngày bạn có thể trách mình trước kia đã mất thời gian ngồi nghĩ những chuyện vẩn vơ, không dành khối thời gian đó để làm việc gì đó tốt đẹp, giúp ích cho bản thân, cho gia đình và cho cả xã hội. Thế sao bây giờ bạn không gỡ bỏ những điều khiến bạn nặng lòng xuống để vạch ra mục tiêu, hướng đi cho con đường phía trước của bạn? Rồi một ngày không xa nữa đâu, bạn sẽ thầm cảm ơn chính mình vì đã có hành động đúng đắn. Nào! Hãy đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận nhịp đập của nó và hít một hơi thật sâu để tiễn biệt quá khứ và chào đón tương lai! Chắc hẳn là quá khứ nó không nặng như bạn tưởng tượng đâu.
Theo 24h
Em chỉ là em gái anh thôi!
Đây là những lời tôi đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi nhưng không có đủ can đảm để nói, và tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mà thôi, hy vọng có ai đó hiểu được tâm trạng của tôi...
Mình đã quen nhau được khá lâu rồi phải không anh? Em nhớ lần đầu em gặp anh: Nhìn anh ai cũng nghĩ anh là một con người khó gần nhưng em lại khác anh à! Em muốn được nói chuyện với anh và rồi điều ước muốn đó trở thành hiện thực. Em đã được nói chuyện với anh và không chỉ có thế em còn được nghe những tâm sự của anh nữa: về gia đình, về công việc và cả về tình cảm của anh nữa. Anh biết không lúc đó em cảm thấy rằng anh không khó gần như người ta vẫn nói về anh. Có lẽ vì như thế mà thời gian trôi qua em dần có một cảm giác rất lạ đối với anh, em không biết từ lúc nào em đã quan tâm anh hơn, để ý đến từng cử chỉ, từng câu nói của anh hơn và em đã lo lắng cho anh hơn khi anh gặp phải chuyện gì đó.
Em nhớ mỗi lần đi chơi, anh luôn chở em trên chiếc xe đạp, nói chuyện với em đủ điều và lâu lâu anh trêu chọc em và lại còn kêu em mập nữa chứ! Mà thực ra em đâu có mập, em chỉ có 45kg thôi mà, nhưng sao em vẫn cảm thấy vui vì những câu anh chọc em. Rồi những lần đi chơi cùng với nhà sinh viên của mình nữa, anh luôn đi bên cạnh em, lấy dép kê cho em ngồi, lấy bánh cho em ăn, lấy nước cho em uống... tất cả những việc đó em đều nhớ cả và nhớ như in sâu vào trong lòng vậy dường như không thể nào quên được.
Em nhớ mỗi lần anh tâm sự với em, anh tâm sự rất nhiều mãi đến khuya và cả những lúc anh quan tâm, lo lắng cho em, luôn suy nghĩ cho em trong công việc, học tập và cả tình cảm nữa.
Anh à! Tất cả những điều đó làm em vui lắm và xen lẫn cả hạnh phúc nữa. Em đã xem anh như là anh trai của mình và dành cho anh tất cả tình cảm của em.
Thế nhưng anh ạ! Hình như thời gian trôi qua cũng là lúc em nhận ra rằng sự quan tâm, sự lo lắng của anh dành cho em đã dần vơi đi khi Nhỏ xuất hiện trong cuộc sống giữa anh và em. Anh vẫn ngồi bên phòng em tâm sự, nói chuyện đến khuya nhưng không phải là với em nữa. Lúc đó em buồn lắm anh biết không? Em muốn tránh mặt đi để anh được nói chuyện thoải mái hơn nhưng con tim của em lại muốn em ở lại, ngồi bên anh mà em lo sợ, sợ một điều rằng anh vì sự có mặt của em mà không nói nữa, điều đó làm em sợ lắm và rồi em đã nghĩ ra một cách thật là ngốc nghếch đó chính là nằm ngủ ngay bên cạnh anh. Em đã mặc kệ cho người ta nghĩ gì về em và đặc biệt là anh, em chỉ kịp nghĩ một điều đó là được ở bên anh và lắng nghe tâm sự của anh như hồi trước mà thôi.
Em sẽ không buồn khi anh quan tâm, lo lắng cho ai nữa... (Ảnh minh họa)
Mỗi lần đi chơi chung thì anh vẫn đi nhưng người mà anh chở trên chiếc xe đạp ấy cũng không phải là em, anh vẫn kê dép, vẫn lấy bánh, vẫn lấy nước nhưng cũng không phải là dành cho em. Vâng, em biết đó là chuyện bình thường và là điều tất nhiên phải xảy ra khi anh đã dành tình cảm cho Nhỏ. Và em cũng hy vọng là anh và Nhỏ sẽ đến được với nhau vì em biết rằng chỉ có Nhỏ mới xứng đáng với anh - người anh trai của em. Chắc anh sẽ nghĩ rằng anh không xứng với ai chứ làm gì có ai không xứng với anh đúng không? Nhưng anh à, đối với em, tuy anh không đẹp trai nhưng anh đẹp ở trong tâm hồn, tuy anh chỉ cao hơn em có một cái đầu nhưng anh lại biết suy nghĩ, biết quan tâm và biết lo lắng cho người khác, tuy anh không thông minh nhưng anh vẫn đang học đại học và chưa từng bị nợ một môn nào, tuy anh nói chuyện không hay nhiều lúc làm người nghe phát ghét nhưng những lời anh nói ra điều làm cho người ta phải suy nghĩ và tự xem lại bản thân... còn rất nhiều điều nữa anh ạ mà em không thể nói hết, em chỉ có thể nói rằng anh không hoàn hảo về bên ngoài nhưng anh lại rất hoàn hảo trong tâm hồn và là một người yêu lí tưởng của bất kì người con gái nào.
Những điều đó Nhỏ cũng nhận thấy ở anh và dần dần Nhỏ cũng đã có tình cảm với anh, và rồi em cũng vô tư vun đắp tình cảm cho anh và Nhỏ để rồi nhiều lần em cảm thấy bị hụt hẫng khi anh quan tâm cho Nhỏ hơn em, em thấy rất buồn khi anh chỉ thủ thỉ tâm sự với Nhỏ và lòng em lại lâng lâng khi anh luôn đi bên Nhỏ mà không ngó ngàng gì đến em. Có phải em bị điên rồi không? Những buổi tối khi nghe tiếng tin nhắn của Nhỏ, em lại muốn bật khóc khi biết đó là tin nhắn anh gửi đến cho Nhỏ mặc dù phòng anh ở ngay bên cạnh phòng em và Nhỏ. "Nhớ lúc trước anh không hề nhắn cho em một tin nào dù chỉ là câu chúc ngủ ngon thế mà bây giờ anh lại nhắn rất nhiều cho Nhỏ", em đã suy nghĩ như thế và giống như em đang ghen vậy mà có gì để mà ghen đâu chứ phải không anh? Tại sao một đứa em gái có thể ghen khi anh trai mình nhắn tin cho một người con gái cơ chứ? Và rồi em đã không còn hiểu chính mình nữa anh ạ!
Thời gian cũng trôi đi nhanh chóng, bây giờ em nhận ra rằng anh vẫn còn quan tâm em, vẫn lo lắng cho em thế nhưng những lúc đó anh có biết là lòng em đau lắm không? Đau như có cái gì đó đâm sâu vào trong trái tim của em vậy bởi vì tình cảm đó anh dành cho em không như trước kia mà chỉ là tình cảm của những người đồng hương cùng sống dưới một mái nhà khi xa gia đình mà thôi. Mới hôm qua trời mưa to lắm, và em nghĩ đến trước kia em đã thầm ước rằng được cùng người mình yêu đi dưới cơn mưa thì hạnh phúc biết bao và... em nghĩ đến anh, hình như em đang nhớ anh và em thấy cơn mưa không còn hạnh phúc như xưa nữa. Mưa đang mang một tâm trạng của một ai đó và đang khóc cho chính mình, em nhận ra điều đó và em cũng chợt nhận ra chính con người mình, chính tình cảm mà em dành cho anh. Anh đã không còn dành tình thương cho em như trước và tình cảm em dành cho anh bây giờ không còn là tình yêu của một người em gái đối với môt người anh trai nữa mà tình cảm đó đã lớn hơn và sâu sắc hơn.
Và em biết tình cảm của anh anh ạ! Em biết điều đó và em sẽ chấp nhận điều đó để rồi em sẽ cố gắng xem anh là anh trai của em mà thôi. Em sẽ không buồn khi anh quan tâm, lo lắng cho ai nữa. Em sẽ không để ý đến cảm xúc của em dành cho anh nữa, em sẽ không hy vọng anh sẽ quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em nữa và em sẽ vui mừng khi có ai đó thật lòng với anh vì em luôn muốn anh hạnh phúc vì đơn thuần em chỉ là em gái của anh mà thôi. Một người em gái mà anh không hề hay biết có sự hiện diện của nó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đồng tính nữ và chuyện phòng the Vì định kiến với người đồng tính, mà lâu nay ít người chấp nhận chuyện tình yêu đồng giới. Tình yêu đã khó chấp nhận và bị coi là bất thường, thì chuyện gối chăn của người đồng tính càng không ai muốn bàn tới, hay nói cách khác đây là một chủ đề đương nhiên bị coi là không có gì đáng...