Căn gác mưa!
Dường như mưa ngoài kia cũng đang thấu được tâm sự của cô… (Ảnh minh họa)
Một mình trên căn gác nhỏ, lòng cô trĩu nặng một tâm sự. Nhìn ra ô cửa nhỏ, lòng cô cũng như những cơn mưa nặng hạt đang rơi ngoài kia.
Mưa dường như xối vào lòng cô nỗi cô đơn, lạnh giá. Bật chiếc radio quen thuộc, mong tìm được một tiếng nói để vơi bớt trong cô nỗi buồn da diết. Nhưng dường như người bạn tinh thần hàng ngày hôm nay cũng không ủng hộ cho tâm hồn cô. Chiếc đài vang lên ca khúc “Con đường mưa”, ngoài trời đang mưa và bài hát về mưa-hát về chuyện tình tan vỡ càng xát vào lòng cô nỗi tê buốt, lạnh giá.
Mưa gợi cho cô bao điều, những kỷ niệm tuổi thơ, những tháng ngày nô đùa dưới mưa. Những cơn mưa cũng mang anh về với cô. Mưa-những giọt mưa rơi càng nặng hạt như chính lòng cô đang trĩu nặng. Bao kỷ niệm ập về, cô nhớ anh, nhớ về quãng đời sinh viên đầy mơ ước và hoài bão. Nơi ấy, quãng thời gian đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi ấy cô đã gặp được anh, yêu anh và sống hết mình với tình yêu của anh.
Ngoài hiên mưa vẫn rơi, khúc nhạc vẫn đang da diết làm cho lòng cô càng thêm lạnh lẽo. Bao kỷ niệm một thời sinh viên, những buổi học tan trường không thể về được vì những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn. Nhưng trên hết vẫn là hình ảnh, ký ức về anh, về những buổi hẹn hò cùng anh. Ngồi với nhau dưới khung cảnh mưa vẫn rơi, những cơn mưa vẫn thường cùng họ sóng đôi với nhau như thế. Anh từng nói với cô “anh và em là mệnh thủy hay sao ấy!”. Những lúc như thế cô chỉ mỉm cười, nụ cười tươi lắm làm anh quên đi cơn mưa đang lách tách rơi ngoài kia!
Mưa-những giọt mưa rơi càng nặng hạt như chính lòng cô đang trĩu nặng… (Ảnh minh họa)
Mưa Sài Gòn! Sao đêm nay dai dẳng và nặng hạt lạ thường. Dường như mưa ngoài kia cũng đang thấu được tâm sự của cô. Ngày ấy cô là một sinh viên ngây thơ, không thích mưa vì với cô mưa quá ướt át và buồn chán, những lúc như thế cô chẳng làm được gì. Nhưng giờ đây cô càng không thích mưa vì mưa làm cô nhớ đến anh, nhớ những kỷ niệm những lúc cô có anh bên cạnh. Giờ đây lòng cô sao trống trải và lạnh lẽo quá!
Cơn mưa vô tình đến, vô tình đi giống như anh vậy! Chính cô giờ đây cũng không thể hiểu được họ chia tay vì đâu, chỉ biết rằng họ đã xa nhau mãi mãi! Lòng cô trống trải, nỗi nhớ anh đang bao trùm trong khung cảnh mưa rơi lách tách, bản nhạc buồn réo rắt.
Video đang HOT
Ngày mai mặt trời sẽ lại chói chang, nó sẽ sưởi ấm cho tâm hồn cô, cuốn cô vào sự bận rộn của công việc và cuộc sống hàng ngày. Lúc đó có thể cô sẽ tạm quên anh đi nhưng cô biết mưa và anh sẽ mãi đọng lại trong cô như những kỷ niệm không bao giờ phai!
Bùi Việt Thắng – 30 A Nguyễn Duy Dương, P3, Q10.
vietthang_1207@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
"Người cũ" cưỡng đoạt trước ngày cưới
Tôi đau đớn, ê chề nhìn tấm thân bị hắn làm nhục... (Ảnh minh họa)
Hắn cưỡng đoạt tôi ngay trong ngôi nhà của tôi một tuần trước khi cưới. Tôi bàng hoàng. Tôi đau đớn, ê chề nhìn tấm thân bị hắn làm nhục...
Cu Bi dạo này lớn quá nhể? Mà này, càng lớn lại càng giống bố nhé!
Đang dắt tay con dạo chơi loanh quanh trong ngõ thì hai mẹ con tôi gặp bà hàng xóm đi chợ về đon đả chào.
Có lẽ bất cứ bà mẹ nào khi nhận được những lời hỏi thăm khéo léo ấy sẽ đều cảm thấy hãnh diện, sung sướng và hạnh phúc lắm. Chỉ riêng mình tôi, khi nghe những lời nói đó, lại thấy chạnh lòng, xót xa.
Tôi gượng cười đáp lại bà hàng xóm vô tư mau mồm mau miệng, đau đớn nhìn con lễ phép chào bà ấy. Đôi mắt này, cái mũi này, và cả cái miệng xinh xinh của con nữa... có thật là giống anh...?!
Anh không phải là mối tình đầu của tôi. 17 tuổi, tôi đã biết thế nào là tình yêu. Tôi đã yêu hắn trong suốt 5 năm trời bằng thứ tình yêu vẹn nguyên và trong trắng vô ngần. Tình yêu đầu tiên của tôi có lẽ sẽ còn kéo dài mãi nếu như tôi không biết được hắn lừa dối tôi, hẹn hò yêu đương mùi mẫn với một cô gái khác. Hắn van xin tôi tha thứ.
Tôi còn nhớ đinh ninh những lời hắn bao biện: "Chỉ là tạm thời thôi em. Bố cô ta là giám đốc Sở nên sẽ giúp được anh. Em tin anh. Không lâu nữa xong việc thì anh lại về với em", chỉ càng làm tôi thêm ghê tởm con người hắn. Tôi hận hắn. Chấm dứt với hắn, xỉ vả hắn, song tôi cũng cảm thấy đau đớn, phẫn uất và ê chề không kém gì. Tôi kiên quyết chia tay mặc cho hắn bám riết hàng tháng trời.
Tôi trở về với nỗi cô đơn của riêng mình, thỉnh thoảng nghĩ về hắn vẫn thấy lòng nhói đau. 2 năm trời không có hắn, tôi ít cười, ít nói hơn hẳn, đi đi về về như một cái bóng. Đúng khoảng thời gian này thì tôi gặp chồng mình. Anh cùng làm với tôi. Anh nói, anh đã yêu tôi ngay từ những ngày đầu tôi vào thử việc ở trường. Cũng là một thầy giáo, anh âm thầm để ý mỗi giờ dạy của tôi, kín đáo quan tâm góp ý cho tôi trong mỗi bài giảng sao cho thật hay, thật xuất sắc.
Tôi đã yêu hắn trong suốt 5 năm trời bằng thứ tình yêu vẹn nguyên và trong trắng vô ngần... (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cùng đi ăn trưa, đi uống nước, trao đổi với nhau về nghề giáo, về những cô bé, cậu bé học sinh tinh nghịch của mình. Rồi dần dần, tôi gần gũi với anh và yêu anh. Anh đã xoa dịu nỗi đau trong tôi nhẹ nhàng và tinh tế như vậy. Mọi thứ dần trôi vào quá khứ, tôi và anh cùng tính đến hạnh phúc tương lai của mình.
Sẽ không có câu chuyện đau lòng nếu trước ngày cưới một tuần, hắn khẩn khoản hẹn gặp tôi. Hơi bất ngờ, nhưng sự tò mò, sự khinh bỉ, và cả một chút ma xui quỷ khiến làm tôi nhận lời. Thì ra, chia tay tôi, một thời gian sau hắn cũng bị cô gái kia "đá". Sau đó, hắn phiêu lưu thêm vài mối tình nữa, nhưng càng lấn sâu, hắn càng nhận ra không ai có thể thay thế tôi được. Tôi nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của hắn, chẳng hiểu sao không thấy xúc động một chút nào, chỉ thấy hả hê. Bao căm hận dồn nén, tôi chỉ trích, xỉ vả hắn không tiếc lời và cho biết hắn đừng có mơ bởi tôi sắp lấy người khác. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi.
Người ta thường bảo, việc đẩy người khác vào con đường cùng là một việc ngu xuẩn nhất. Bị tôi xúc phạm, làm tổn thương đến lòng tự trọng, cảm nhận rằng mình đã thua, đã mất "cả chì lẫn chài", hắn lồng lên như con thú, rồi vồ lấy tôi. Hắn cưỡng đoạt tôi ngay trong ngôi nhà của tôi một tuần trước khi cưới. Tôi bàng hoàng. Tôi đau đớn, ê chề nhìn tấm thân bị hắn làm nhục. Suýt chút nữa, tôi đã cầm dao đâm chết hắn rồi cũng đâm chết luôn mình. Nhưng rồi tôi kìm lại. Tôi nghĩ đến gia đình anh, nghĩ đến gia đình tôi, họ sẽ xoay xở thế nào sau khi tôi chết, và nếu tôi đâm hắn không chết thì sao?
6 ngày trước khi cưới với tôi tựa như 6 năm. Tôi đã đắn đo hàng ngàn lần có nên nói hết sự thật với anh hay không? Nhưng một chút đớn hèn còn lại đã khiến tôi im lặng. Tôi bước vào lễ cưới với khuôn mặt rầu rĩ như đưa đám. Đầu tôi cũng như muốn nổ tung lên. Đêm tân hôn, khi anh chạm vào người tôi, toàn thân tôi co rúm lại. Anh nhẹ nhàng và khéo léo vỗ về. Mọi chuyện trôi đi êm đềm. Tôi phấp phỏng lo âu. Nhưng chẳng biết do số tôi may mắn hay số phận sắp đặt, đêm đó do anh uống say nên sau khi làm chồng xong thì chìm luôn vào giấc ngủ, chẳng chú ý gì. Anh không mảy may nghi ngờ điều gì.
Tôi có thai ngay sau đó. Cái thai mà ngay cả thời điểm ấy, tôi cũng không biết là của ai. Tôi đã định bỏ nó. Nhưng đến phút cuối thì tôi chùng lòng. Tôi sẽ có tội nếu tôi giết đi giọt máu của anh. Và ngay cả nếu nó là con của hắn, thì nó cũng là đứa con đầu lòng của tôi, nó chẳng có tội tình gì cả. Tôi giữ lại cái thai mà nơm nớp lo sợ. Đêm đêm, tôi lo lắng đến mất ngủ. Tôi cầu nguyện mỗi ngày để anh đúng là cha của nó.
Anh và cả gia đình đều rất vui mừng khi biết tôi có bầu. Bố mẹ chồng tôi đã già, rất mong cháu nên cả gia đình anh nâng niu tôi như cái hoa, cái trứng. Tôi đi làm có anh đưa đi đón về tận nơi. Mẹ anh nấu những món ngon bổ nhất cho tôi ăn. Thấy con trai bảo tôi mất ngủ, đang là mùa đông không có tâm sen tươi, bà kỳ công đi hỏi các hàng thuốc bắc tìm mua tâm sen khô về nấu cho tôi uống. Trong nhà tôi không phải mó tay vào việc gì.
Trước đây việc đi chợ là của tôi nhưng từ ngày có bầu, mẹ chồng cũng giành lấy, sợ tôi ra chợ bị chen lấn xô đẩy động thai. Thỉnh thoảng, tôi cũng quên đi nỗi ưu tư của mình nhưng nó chẳng được lâu. Ý nghĩ mang trong mình giọt máu của hắn khiến tôi trăn trở, đau đớn. Gần 9 tháng, tôi sinh cu Bi, trắng trẻo bụ bẫm. Gia đình anh làm hẳn mấy mâm cơm mời họ hàng và cám ơn tổ tiên mừng có cháu đích tôn. Tôi nhìn con nằm ngủ yên lành trong vòng tay, cố tìm ra những nét giống anh để xoa dịu lòng mình. Tôi đau đáu chờ con lớn hơn chút nữa để có thể đưa con đi thử ADN.
Từ ngày có con, anh trở thành ông bố bận bịu. Sáng anh dậy sớm mua phở mua cháo cho tôi. Chiều đi làm về, chưa kịp dựng xe đã nhào vào thăm con. Cái tã, cái quần của con anh cũng giành giặt. Anh bảo anh thích. Con ọ ọe, húng hắng trở mình là anh biết ngay, chạy ra xem con hoặc giục tôi cho con ti sữa. Anh kiên trì nựng nịu dỗ dành, làm trò cho con uống hết bình sữa hay ăn hết bát bột. Nhiều khi, tôi cũng phải phát ghen với con. Nhìn anh bế con âu yếm hít hà nó, tôi cảm thấy hạnh phúc vô ngần, dần dần quên hẳn đi cái hoài nghi kia.
Tôi không biết mình sẽ phải ôm nỗi đau đớn này bao lâu... (Ảnh minh họa)
Nhưng số phận một lần nữa lại cười nhạo tôi. Nửa năm trước, con tôi bị sốt xuất huyết phải nhập viện. Tôi bàng hoàng khi biết con thuộc nhóm máu AB trong khi cả hai vợ chồng tôi đều thuộc nhóm máu O. Định thần lại, tôi lẳng lặng giấu kín, và vẫn nuôi một chút hi vọng sót lại. Con khỏi bệnh, tôi âm thầm đem tóc của anh và con đi thử ADN. Cầm tờ giấy kết quả mà tôi thấy mình như ở tận đáy vực sâu. Vậy là rõ ràng, kết quả cho biết, anh và con không cùng huyết thống. Tôi ngồi thụp ở chân cầu thang khóc như mưa như gió.
Tại sao? Tại sao số phận nỡ trêu đùa với tôi và anh như thế? Tại sao anh là một người tốt lại phải chịu kết cục này? Tôi đã khóc ở đó rất lâu rồi lang thang như người mất hồn đến tối mịt mới về trở về nhà và ốm một trận thập tử nhất sinh đúng một tháng trời. Một tháng tôi sốt mê man, phải truyền nước, truyền dịch. Mê man đi thì thôi, nhưng hễ tỉnh dậy, nhìn thấy anh, thấy con tôi lại đau lòng. Tôi đã định nói hết sự thật với anh, rồi anh xử thế nào mẹ con tôi cũng chịu, hoặc sau đó tôi sẽ bồng con đi thật xa, nhưng tôi không thể mở lời được.
Tôi biết phải nói sao cho anh và cả gia đình anh hiểu? Nói rằng anh đã nuôi (nhầm) con của người khác bao năm trời? Hay nói rằng tôi đã lừa dối họ? Mỗi lần nhìn anh chăm con, anh nâng niu nó như một phần thân thể ruột thịt của mình, tôi lại cảm thấy đau đớn, dằn vặt vô cùng.
Mỗi khi ai đó gọi con tôi là "thằng Hải con" (Hải là tên chồng tôi) tôi lại thấy gai mình như bị ai đó nhìn thấu tâm can. Nỗi căm giận mình, căm giận đời và số phận nhiều khi tôi trút cả lên con, anh trao con cho tôi mà nhiều khi tôi không muốn bế ẵm nó nữa. Những cơn ác mộng cũng đến thường xuyên hơn. Tôi mơ hắn (sau khi cưỡng đoạt tôi đã bỏ vào miền Nam) lại trở về đòi con. Tôi mơ anh phát hiện ra sự thật...
Mặc cảm là kẻ tội đồ lừa dối gặm nhấm tôi từng ngày từng giờ. Tôi không biết mình sẽ phải ôm nỗi đau đớn này bao lâu, và tôi sẽ giấu được anh và gia đình bao lâu nữa?
Theo ĐSGĐ
Anh mong em quay về Anh thật ích kỷ và vô tâm khi không quan tâm đến cảm giác của em... (Ảnh minh họa) Vậy là em đã ra đi! Em bỏ lại mình anh nơi thành phố buồn này. Đêm từng đêm trong căn phòng vắng lạnh, những kí ức, kỉ niệm ngày qua cứ ùa về trong tâm trí của anh, khiến anh không sao chợp...