Cần có những phút trải lòng
Tuy chung sống dưới một mái nhà, nhưng không ít cặp vợ chồng mấy khi thấu hiểu tâm tư nguyện vọng của nhau. Cuộc sống chung thường tiềm ẩn nhiều vấn đề tế nhị, chỉ khi phút trải lòng của người trong cuộc được người kia thấu hiểu và đáp ứng thì tình yêu vợ chồng mới có thể bền bỉ và vững chắc hơn.
Tâm sự của chồng: Gần như mỗi ngày, cứ gần chín giờ tối, chị Mai mới đi làm về đến nhà. Chị bận rộn việc cơ quan, lại học tăng cường lớp nghiệp vụ nên chồng chị, anh Quân đành phải cáng đáng hầu hết mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Cách đây không bao lâu, chị Mai thủ thỉ với chồng: “Cấp trên muốn đề bạt em lên chức trưởng phòng, lương gần chục triệu một tháng. Nhưng trước khi nhậm chức, em phải học thêm nghiệp vụ lẫn ngoại ngữ nữa. Em thấy lo lắm vì nếu vậy, chuyện nhà ai giúp. Khó tính quá phải không anh?”. Chị Mai vừa đặt vấn đề, vừa liếc mắt nhìn về phía chồng. Nghe cách nói đầy băn khoăn của chị, anh Quân không khỏi chạnh lòng. Có cơ hội đến với vợ, chẳng lẽ mình là chồng cứ mặc kệ cô ấy, chồng không là người tạo điều kiện thì ai vào đây. Đành vậy, anh Quân hăng hái nói: “Việc em cứ lo, chuyện nhà, con cái để đó cho anh”. Nghe chồng nói, chị Mai như mở cờ trong bụng, nói thêm: “Em không bao giờ muốn anh làm những việc đó, nhưng tình thế bắt buộc. Vả lại, cơ hội chỉ đến một lần, nếu không tranh thủ sau này tiếc cũng đã muộn. Sau sáu tháng học xong, em sẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ”. Nghe mủi lòng, dù biết sẽ gặp nhiều khó khăn, anh Quân cũng vui vẻ làm theo ý của vợ.
Chiều chiều, chưa kịp tan sở anh lại phóng xe đến trường mẫu giáo đón con trai, ghé tạt qua chợ mua ít thức ăn cho bữa tối. Anh đảm đương mọi việc, từ nấu nướng, dọn dẹp đến cho con ăn rồi hai cha con cùng xem TV chờ chị về. Rảnh rỗi, anh bỗng cảm thấy lòng mình trống trải lạ thường. Cũng lâu lắm rồi, ba người trong nhà không được ngồi chung một mâm cơm, thời gian để vợ chồng chuyện trò cũng thưa dần vì anh phải tập làm quen với cảm giác bận rộn, tất bật với chuyện nhà cửa, con cái. Chị Mai đi học về, nếu không kêu mệt cũng than nhức đầu. Than vãn xong, chị lăn ra ngủ với vẻ thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Mỗi ngày như mọi ngày. Trằn trọc trên giường, anh Quân khó lòng chợp mắt ngủ yên. Anh thông cảm với vợ rồi thầm tự trách mình tài hèn sức mọn không kiếm được nhiều tiền hơn cho vợ đỡ cực tấm thân, phải lo toan kinh tế gia đình. Nhưng đôi khi, một thoáng nào đó, trong anh bỗng dấy lên cảm giác gờn gợn, vắng vẻ vì trong nhà thiếu bàn tay vén khéo của người phụ nữ. Đứa con nhỏ chỉ biết vui đùa cùng anh, chợt nhớ nó ngơ ngác hỏi mẹ đâu rồi, sao mẹ vẫn chưa về…càng làm anh thêm xốn xang. Anh hết tìm lý do này đến lý do khác giúp con khuây khỏa cho đến lúc nhác thấy bóng vợ ngoài ngõ.
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ
Anh Quân cảm thấy chạnh lòng. Không phải anh lười biếng, không muốn đỡ đần vợ nhưng anh vẫn miên man với suy nghĩ: “Giá như mình kiếm được nhiều tiền hơn cho vợ đỡ vất vả, con trẻ không ngóng mẹ về mỗi ngày, để tối tối cả nhà quây quần bên nhau thưởng thức bữa cơm vợ nấu”. Chuyện vợ đi học vẫn chưa có hồi kết, vì còn những mấy tháng nữa. Chỉ còn chừng ấy thời gian, hay là khi khóa học chấm dứt vợ anh lại thêm bận rộn, về muộn hơn bây giờ. Anh không muốn suy nghĩ gì thêm, càng nghĩ càng thêm lo. Rồi anh thầm nhủ: “Nếu vợ mình hiểu được điều này thì hay biết mấy!”.
Nỗi lòng của vợ: Đồng hồ trên tường thong thả điểm chín tiếng, đứa con gái của chị Hà cũng vừa chuẩn bị xong bài vở cho ngày mai. Nó quay sang hỏi mẹ: “Sao giờ này ba chưa về vậy mẹ? Dạo này ba hay về muộn mẹ nhỉ?”. Chị Hà im lặng nhìn con rồi khẽ nói: “Thôi, con đi ngủ trước đi. Chắc ba bận nhiều việc nên về muộn. Mẹ sẽ chờ ba về. Chúc con ngủ ngon, con gái yêu”. Còn lại một mình, chị Hà bồi hồi nhớ lại chuyện của cách đây năm năm. Lúc đó, vợ chồng chị chỉ có hai bàn tay trắng, gia đình hai bên cũng chẳng giàu có gì nên họ đã quen với cuộc sống tự lập. Một căn nhà nhỏ thuê với giá rẻ, cộng thêm công việc ổn định của đôi vợ chồng trẻ tạm đủ để cả hai trang trải mọi sinh hoạt hằng tháng. Đi làm về, một tay chị quán xuyến mọi việc trong nhà để chồng yên lòng tập trung công tác chuyên môn. Vốn thông minh, cần cù, nhạy bén nên chỉ sau mấy năm ngắn ngủi từ một nhân viên, chồng chị được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng. Công việc ngày càng nhiều, đồng thời tiền bạc anh mang về cũng nhiều hơn. Trong nhà không thiếu những vật dụng hiện đại, tiện nghi, căn nhà thuê được hợp thức hóa thành tài sản của hai vợ chồng. Cũng từ đó, thời gian anh dành cho hai mẹ con chị trở nên thưa thớt hơn, lúc đầu anh còn hôn vợ con trước khi ra khỏi nhà nhưng dần dần anh không còn nhớ đến cử chỉ đáng yêu đó nữa. Công việc cứ cuốn lấy anh từ ngày này sang ngày khác, rồi tháng này đến tháng kia. Cuộc sống của hai mẹ con chị cho đến bây giờ có thể gọi là quá sung túc. Nhìn chị, bạn bè lâu ngày gặp lại ai cũng trầm trồ: “Dạo này thấy trẻ và sang trọng quá”. Những lần như thế, chị Hà chỉ lặng thinh. Họ làm sao hiểu thấu tâm sự của chị.
Chị chỉ cảm thấy hạnh phúc khi cả hai mẹ con cùng được bên anh vào những bữa cơm chiều, cả nhà rôm rả trò chuyện hoặc đi đây đó vào mỗi cuối tuần và nhận được nụ hôn đầy trìu mến của anh như ngày nào, mỗi khi anh chuẩn bị đến sở làm. Phải chăng ước mơ của hai mẹ con chị quá to tát mà chồng chị không thể đáp ứng? Và chị lại ước gì mình có thể nói được điều này với anh trong một ngày rất gần đây.
Theo Bưu Điện Việt Nam
5 năm và sự đổi thay trong cuộc sống vợ chồng
Thời gian trôi nhanh quá, nhìn lại sao thấy 5 năm nhanh như một cái chớp mắt bay vèo. Nếu so với thời gian của một đời người thì chẳng thấm vào đâu nhưng dù sao đi nữa đó cũng là một quãng thời gian đủ để con người làm nên một việc to lớn trong cuộc đời, ví dụ như lập gia đình rồi sinh con chẳng hạn.
Chuyện vợ
Ảnh minh họa
Cách đây năm năm, vợ khăn gói quả mướp về ở với chồng, không kèn không trống không váy cô dâu. Đôi khi vợ cũng thấy buồn và tủi thân lắm nhưng cứ nghĩ đến tình yêu của chồng dành cho, vợ lại cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Vợ bắt đầu cuộc sống vợ chồng bằng con số 0 tròn trĩnh về tất cả các phương diện. Đôi khi vợ thấy chán bản thân lắm vì chẳng có chút kinh nghiệm sống nào ngoài mấy câu tiếng Anh bập bẹ, nói mãi người ta mới hiểu. Mỗi lần đi đến các cơ quan hành chính nếu không có chồng thì vợ thành con ngố, thành kẻ câm vì không biết đọc-nói-viết những gì người ta cần hiểu và cần biết.
Đôi khi vợ thầm ước giá như trước đó mình không học những cái sáo rỗng trong sách giáo khoa mà là những điều thực tế này thì vợ đâu phải đứng đực mặt ra nhìn chồng chọn mua quần áo cho vợ, hay phải học cách tiêu tiền từng xu một...
Cách đây năm năm, vợ hiền lành ít nói, chỉ biết khóc vì nhớ nhà, vì cô đơn biết vậy chồng luôn động viên quan tâm. Có đêm chồng giật mình tỉnh dậy ôm vợ vào lòng cho vợ khóc hu hu vì những cơn ác mộng không đầu không cuối.
Nói tóm lại, cách đây năm năm, chồng là tất cả những gì vợ có đối với vợ, chồng là người quan trọng nhất trên đời. Vợ yêu chồng lắm, muốn đem tất cả tình yêu của mình dâng tặng cho chồng.
Vì không muốn mình lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác nên vợ bắt đầu cuộc sống mới bằng cách đi học tiếng Đức, chỉ có học thì mới hoà nhập được với cuộc sống. Thế là vợ lao đầu vào học...
Chuyện chồng
Chồng đón vợ về nhà như đón một cô bé đi lạc, ngơ ngác với mọi thứ, chồng phải cầm bàn tay đang run lẩy bẩy vì lạnh và lạ mà dắt lên. Chồng luôn nhủ rằng sẽ luôn kề bên và bảo vệ vợ suốt đời vì cô ấy quá bé nhỏ, lạc lõng, chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bay tuốt về cuối chân trời.
Chồng xin nghỉ phép một tháng ở nhà để giúp vợ làm quen với cuộc sống mới, đưa vợ đi chợ, sắm từng cái bát, cái nồi đến đôi đũa... Lúc nào chồng cũng nắm chặt tay vợ vì lo rằng vợ sẽ lạc mất trong dòng người nơi đất khách rồi đưa vợ đi các nhà hàng Tàu ăn các món châu Á để vợ ăn được nhiều, đỡ nhớ nhà và có thời gain tập tành nấu ăn...
Còn nhiều, nhiều lắm, chắc là kể ra sẽ chẳng bao giờ hết...
Năm năm sau
Vợ đã có thể làm tất cả mọi thứ được một mình, thậm chí hàng tháng trời ở một mình không có chồng cũng chẳng sao. Vợ đã có thể tự đi làm các thủ tục hành chính, vợ cũng đã có thể hiểu người ta nói gì với mình và truyền đạt lại thông tin. Vợ cũng có thể nấu cho chồng những bữa cơm sau khi đi làm về.
Điều quan trọng hơn hết đó là vợ và chồng đã có hai đứa con. Vợ không còn là cô gái rụt rè nhút nhát ngày xưa mà thành một bà vợ như nhiều bà vợ khác trên đời. Nghĩa là... hay cáu gắt với chồng, thường xuyên mất ngủ nên mắt thâm quầng, chẳng để ý đến quần áo tóc tai và mỗi lúc buồn, vợ không khóc nữa mà hay sưng sỉa mặt mày lên với chồng.
Đôi khi, thấy mình thay đổi nhiều, vợ cũng buồn lắm.
Năm năm sau, chồng không còn hay ôm vợ vào lòng như ngày xưa nữa. Vợ lười nấu cơm tối hơn, mặc cho chồng đi ăn fastfood. Mỗi khi đi làm về mệt mỏi, chồng chỉ muốn ngủ và cũng không muốn làm phiền nên để mặc ba mẹ con với nhau, và... thế là vợ chán vô cùng. Vợ lại cảm thấy buồn và cô đơn, bắt đầu thấy lại nhớ nhà và nhớ lại những tháng ngày bên nhau thưở ban đầu.
Nếu tình cảnh này tiếp tục diễn ra, vợ sẽ ngày càng thờ ơ với chồng, biết đâu một ngày nào đó lại nhớ về người yêu cũ....?! Còn chồng biết đâu sẽ quen mặt người bán fastfood hơn mặt vợ, biết đâu chồng sẽ ngủ trên ghế salon nhiều hơn ngủ trên giường?!
Mọi thứ đều có thể trở lên tồi tệ hơn nếu vào một đêm vợ dậy cho con bú quay trở lại giường ngủ, đã thấy chồng đứng trước cửa phòng, đưa hai bàn tay to lớn ôm gương mặt nhỏ bé mệt mỏi của vợ rồi đặt lên môi một nụ hôn và nói "Anh yêu em".
Lúc ấy vợ như vừa tỉnh cơn mê, nụ hôn đầu tiên của năm năm về trước lại hiện ra, vợ biết trong sâu thẳm vợ vẫn yêu chồng nhiều lắm và chồng cũng vậy. Chẳng qua thời gian và cuộc sống làm cho nó cứ rối tinh lên, cả vợ và chồng chẳng còn thời gian cho nhau, rồi những kỷ niệm cứ chìm đi và trôi tuột mất...
Một nụ hôn giữa đêm đã đánh thức tất cả sau những tháng ngày ngủ quên, cũng may cũng chỉ là 5 năm chứ không phải là một trăm năm, nếu không nó đã hoá thạch từ lâu.
Theo Người lao động
Em có hiểu Em à! Ngày nào anh cũng nghĩ đến em, đó là sự thật. Anh có cảm giác không biết có đúng không là hình như em lại thổ lộ tâm tư lên đây? Thật ra thì có những lúc em cũng còn đáng yêu lắm, có những khi anh thấy em cũng thật tội nghiệp, nhưng có điều anh vẫn không tài nào...