Căn bệnh “hiểm” khiến những đứa trẻ suốt đời không thể mở mắt
Không may mắn khi sinh ra với dị tật hiếm gặp khiến những đứa bé này chẳng bao giờ có thể mở mắt để thấy khuôn mặt của bố mẹ cũng như thế giới bên ngoài.
Những em bé không mắt
Vào ngày Daisy ra đời, niềm vui chào đón cô con gái chưa được bao lâu thì cha mẹ em đã vô cùng đau khổ khi nhìn thấy con mình không có mắt. Trước đó, khi bế con quan sát khá lâu mà mãi không thấy bé mở mắt, gia đình đã vội gọi bác sĩ kiểm tra cho con.
Sau khi kiểm tra, các bác sĩ đã kinh ngạc khi phát hiện rằng, em bé sơ sinh không hề có dấu hiệu gì khác thường so với những đứa trẻ khác, ngoại trừ việc hoàn toàn không có con mắt bên trong. Và cũng từ giây phút đó, cuộc sống của Daisy hoàn toàn chìm ngập trong bóng tối.
Nhìn bên ngoài, Daisy như những đứa trẻ khác ngoại trừ việc đôi mắt kia sẽ không bao giờ được mở ra.
Khi Danielle Davis (26 tuổi) mang thai ở tuần 21, trong một đợt siêu âm, bác sỹ phát hiện thấy thai nhi có một khối u nhỏ trên não, thế nhưng Danielle đã từ chối phương án phá thai.
“Chúng tôi đã rất lo lắng khi có khối u xuất hiện, nhưng không bác sĩ nào đoán được rằng con của chúng tôi có thể bị mù khi sinh ra”, Danielle cho biết.
“Tuy vậy, chưa bao giờ chúng tôi hối hận khi sinh ra bé Daisy. Mặc dù, bé không có mắt nhưng tôi vẫn thấy con thật đáng yêu. Chúng tôi muốn cho Daisy một cuộc sống bình thường nhất có thể và cơ hội để phát triển như bao đứa trẻ khác”, Danielle chia sẻ.
Video đang HOT
Một trường hợp khác là thai phụ Kelly Lopez ở bang Arizona, Mỹ. Có điều, khác với Danielle, trong suốt thai kỳ, các kết quả khám và siêu âm đều cho thấy thai nhi phát triển bình thường.
Tháng 10/2014, Kelly sinh bé Richie. Ban đầu, cô nghĩ mặt đứa bé sưng lên nên che khuất đôi mắt. Tuy nhiên, 13 ngày sau, các bác sĩ kiểm tra và xác định Richie không hề có nhãn cầu.
“Tôi rất thất vọng và không hiểu sao chuyện này lại xảy ra. Đến cả các bác sĩ cũng không hề phát hiện thấy tình huống bất thường trong thời kỳ tôi mang thai”, Kelly nói.
Căn bệnh hiếm gặp
Cả 2 trường hợp trên sau đó đều được xác định đã mắc phải chứng rối loạn hiếm gặp Anophthalmia khiến bệnh nhân mắc phải không có mô mắt hoặc cầu mắt.
Hội chứng Anophthalmia thường khởi phát trong quá trình mang thai do đột biến gene, nhiễm sắc thể bất thường và các yếu tố độc hại bên ngoài như thuốc trừ sâu, hóa chất, phóng xạ… Hội chứng này ảnh hưởng đến 1 trong khoảng 10.000 ca sinh nở tại Anh.
Bệnh xảy ra khi mô tế bào tạo mắt không thể hình thành trong giai đoạn mang thai và thay vì đôi mắt hoàn chỉnh lại xuất hiện 2 hố mắt trống không. Anophthalmia không thể phát hiện bằng siêu âm hay các xét nghiệm thông thường trong thai kì.
Do hiếm gặp nên phương pháp điều trị bệnh Anophthalmia hiện vẫn chỉ mang tính tạm thời, không thể mang lại ánh sáng cho trẻ mà chỉ là giải pháp tình thế như dùng mắt nhựa, mắt thủy tinh giả để cải thiện khuôn mặt và khi trẻ lớn lên phải thay mắt mới cho phù hợp. Ngoài ra, giải pháp tiếp theo là phẫu thuật thẩm mỹ nếu trẻ mắc phải nhiều dị dạng vật lý, thường được tiến hành sau khi trẻ được 2 tuổi.
Dù không có nhãn cầu, những em bé như Richie vẫn có thần kinh thị giác. Vì thế, bác sĩ khâu 2 thiết bị tăng thể tích vào hốc mắt của em để chúng tiếp tục phát triển. Họ hy vọng một ngày nào đó đôi mắt sẽ xuất hiện trong hốc mắt hoặc họ sẽ cấy ghép nhãn cầu cho cậu bé.
Huyền Anh
Theo Dân việt
Những tưởng tôi đã giấu chồng được chuyện về con gái, không ngờ anh đã biết từ trước khi yêu tôi
Anh chia quà bánh cho tụi nhỏ xong thì bế con gái tôi lên hôn hít. Sau đó anh bế nó đi vào phòng. Tôi đứng bên ngoài, nhìn theo hình dáng anh và con gái mà bật khóc nức nở.
Trước khi có chồng, tôi đã từng yêu một người đàn ông. Kết quả của cuộc tình chóng vánh ấy là một đứa trẻ hình thành trong bụng tôi. Khi đó, tôi vẫn chỉ là một cô công nhân nghèo. Người đàn ông đó ngay khi nghe tin tôi có bầu đã bỏ rơi tôi với lý do cay đắng: "Anh đã có vợ rồi".
Những tháng ngày bụng mang dạ chửa có thể nói là cực khổ, tủi nhục nhất trong đời tôi. Khi thai được 7 tháng tuổi, sức khỏe của tôi xuống dốc không phanh. Tôi liên tục bị ngất, mệt mỏi, không đảm bảo được công việc nên phải nghỉ việc. Nghỉ làm nhưng tôi chẳng dám về quê vì sợ bố mẹ biết.
Tôi bắt xe đến một khu bảo trợ dành cho những người bầu cơ nhỡ. Ở đó, tôi sinh con và đứa bé được trung tâm nhận lại nuôi khi bé được 6 tháng tuổi. Tôi trở về với cuộc sống bình thường dù hàng đêm tôi vẫn khóc vì thương nhớ con gái. Mỗi tháng tôi đều đến thăm con một lần với tư cách là người làm từ thiện. Mấy chị ở trung tâm cũng hay gọi điện thông báo tình hình của con để tôi yên tâm.
Những tháng ngày mang thai là những tháng ngày tủi cực nhất của tôi. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi gặp chồng mình bây giờ. Anh là người đàng hoàng, có học thức và đang làm giảng viên trường cao đẳng. Chúng tôi gặp nhau tình cờ trong quán cà phê. Buổi tối, tôi phụ việc ở quán để kiếm thêm tiền gửi cho con. Hôm đó vì mệt mỏi quá nên tôi làm đổ cả ly cà phê lên áo anh. Thay vì giận dữ, anh chỉ ôn tồn bảo tôi ngồi xuống nghỉ một chút rồi anh tự lấy khăn lau áo mình.
Sau này khi đã yêu nhau, tôi hay hỏi vì sao anh lại để ý đến một cô gái quê mùa như tôi. Anh bảo anh ấn tượng với đôi mắt buồn rười rượi và giọng nói hiền dịu của tôi. Nghe anh nói thế, tôi càng cảm thấy mình không xứng với anh. Để bảo vệ hạnh phúc với anh, tôi đã ích kỉ giấu đi chuyện con gái mình vẫn trong trung tâm bảo trợ.
Rồi chúng tôi kết hôn. Ai cũng khen tôi may mắn khi gặp được anh. Bản thân tôi cũng thấy thế. Chỉ có điều, tôi vẫn chưa bao giờ thôi trăn trở, day dứt về con gái mình. Chồng tôi thương yêu tôi lắm. Nhưng cũng vì anh nên số lần tôi đi thăm con gái ít dần đi. Mỗi khi nhớ con, tôi lại lấy ảnh của con bé ra ngắm rồi lại cất kĩ đi.
Tôi lắp bắp cảm ơn anh trong tiếng nấc, anh thì thầm: "Mình đón con về thôi". (Ảnh minh họa)
Hai tháng nay, chồng tôi bắt đầu có biểu hiện lạ. Anh không dành ngày chủ nhật cho tôi nữa mà thường viện lý do đi cả ngày. Tôi trách, anh chỉ buồn buồn rồi bảo sau này tôi sẽ hiểu.
Chủ nhật này, tôi quyết tâm bám theo anh để làm rõ nghi vấn. Càng bám theo, tim tôi càng đập mạnh liên hồi. Chồng tôi đang đi trên con đường dẫn tới trung tâm bảo trợ... Tôi không dám vào mà chỉ đứng nép bên ngoài cổng nhìn vào. Mấy đứa trẻ thấy anh thì chạy ào tới. Anh chia quà bánh cho tụi nhỏ xong thì bế con gái tôi lên hôn hít. Sau đó anh bế nó đi vào phòng. Tôi đứng bên ngoài, nhìn theo hình dáng anh và con gái mà bật khóc nức nở.
Tối, tôi đợi anh về. Anh vừa mở cửa bước vào, tôi đã chạy nhào vào lòng anh. Anh thoáng ngỡ ngàng. Tôi chỉ biết lắp bắp trong tiếng nấc nói cảm ơn anh. Anh thì thầm: "Mình đón con về thôi".
Đợi tôi qua cơn xúc động, anh mới kể ra. Hóa ra anh cũng là một trong những tình nguyện viên của trung tâm. Anh đã từng gặp tôi trong trung tâm ấy vài lần nhưng tôi thì không biết anh. Vì thế khi gặp tôi trong quán cà phê, anh đã rất bất ngờ. Anh về lại và hỏi những người làm trong trung tâm về tôi. Sau đó anh cũng hay đi thăm con bé, mua váy áo, quà bánh cho nó.
Hai tháng nay anh dành thời gian đi thăm con tôi thường xuyên hơn trước vì muốn con bé quen thuộc với anh và tự nguyện gọi anh là bố. Sau đó anh mới bàn với tôi đón con về. Nay tôi đã biết, anh cũng không giấu tôi nữa.
Tôi vui quá, vui như người chết đuối vớ được cọc vậy. Cuối cùng thì mẹ con tôi cũng có thể đoàn tụ. Tôi biết ơn chồng mình lắm. Anh là người đàn ông bao dụng, vị tha nhất mà ông trời đã ban cho tôi. Cảm ơn anh và cảm ơn con đã chờ đợi tôi!
Theo Afamily
Đang hòa hợp từ tâm hồn đến thể xác bỗng một ngày phát điên khi chồng thú nhận sự thật... Dù biết sự thật khủng khiếp, tôi cũng không thể chia tay anh được, vì còn yêu, còn muốn giữ gia đình cho con mình có nơi chốn an toàn mà lớn lên. (Ảnh minh hoạ). Đã có những ngày tháng tôi thầm lên mặt tự hào với lũ bạn, khi mình có một gia đình thật hạnh phúc. Bởi trong khi nhiều...