Cảm xúc những ngày cuối năm
Ngày cuối năm, tóc buông nhẹ qua những con đường quen thuộc, chợt nhặt được những mảnh ký ức đã từng để quên đâu đó trong cuộc đời!
Tôi chợt nhận thấy mình cô đơn giữa dòng người hối hả (Ảnh minh họa).
Những giai điệu nhẹ nhàng của Goodbye – Air Supply vang lên choáng ngợp căn phòng bé nhỏ. Ngồi lặng trong căn phòng nhỏ, nhâm nhi một tách cà phê và lặng lẽ nghĩ về những điều đã qua…
Những ngày cuối năm, bao lo toan với bộn bề công việc, bao ký ức chợt ùa về nhưng rồi ta vô tình lảng tránh vì có quá nhiều thứ phải làm. Một chiều bước đi trên con đường đầy lá sake, chợt nhận ra hoa nắng dịu dàng sóng sánh bước chân mình.
Tôi chợt nhớ ra những dự định nhỏ to đang còn bỏ ngỏ, chưa được thực hiện. Cuối năm rồi, vòng quay thời gian cứ thế trôi đi không đợi con người ta kịp thực hiện tất cả.
Nhìn lại những ký ức mỏng manh buộc mình phải gắn chặt, thoáng đến rồi thoáng đi rồi lại bất chợt ùa đến như chiếc kim phút, không quay liên tục như kim giây, cũng không báo cho người ta biết mốc thời gian cố định như kim giờ.
Từng phút một trôi qua trong lặng lẽ, trong êm ả, để rồi lúc cần thiết, lòng người mới chợt thổn thức rằng mỗi phút qua đi cũng quan trọng như dòng ký ức đã rơi mất, lăn lóc hết bao tháng ngày.
Quá khứ
Một năm qua, tôi đã quen bầu bạn cùng với nụ cười đơn lẻ, đến nửa lời than thở cũng chẳng dám buông. Đơn giản vì ở nơi đất khách, quê người, con người ta không được phép yếu đuối, không được phép giữ cái tôi của mình ngang tàng mạnh mẽ!
Chợt thấy thương bố mẹ, đã lắm lúc không để ý đến cảm xúc của bậc sinh thành, cứ thế gân cổ lên để bao biện cho tất cả những việc mà khối óc non nớt cho là đúng, là không bao giờ sai.
Video đang HOT
Để rồi… khi đã đủ khôn lớn và biết rằng những ký ức ấy là bài học cho đời thì mới chợt nhận ra ký ức ấy đã để lại cho bố mẹ những nỗi buồn hằn trên trán, trên mái tóc lấm tấm sợi bạc.
Có ai đó nói rằng, con người như một chiếc đồng hồ cát, khi trái tim chảy hết dòng ký ức xuống thì lý trí đầy và ngược lại.
Một năm qua, bước vào môi trường sống mới, tự dặn mình phải để lý trí lên trên hết để rồi, khi lý trí giành phần hơn quá nhiều thì con tim lại khóc òa đau như xé. Lắm lúc vô tâm quên rằng con tim cũng cần được đong đầy.
Một năm trôi qua. Tôi biết, mọi sự xảy ra đều không nên đổ lỗi cho hoàn cảnh. Và cuộc đời bao giờ cũng thế, dù trong sỏi đá thì cỏ dại kiêu kỳ vẫn dạn dĩ đơm hoa. Còn cuộc đời thì còn niềm vui, cứ cười lên để cho nỗi buồn không còn nơi trú ngụ.
Một năm trôi qua, tôi biết, mình đã lớn nhiều rồi, biết học cách mỉm cười với khó khăn của cuộc sống, biết ngừng than vãn, thôi ân hận hay dằn vặt bản thân để sang năm mới bắt đầu chinh phục từng bước khó khăn, thử thách bằng chính nghị lực và cố gắng từng ngày.
Những ngày cuối năm, không mặc vừa chiếc áo cũ, thấy mình khác đi nhiều. Lớn hơn, da ngăm hơn. Chợt nhận ra mình hình như đã dạn dĩ hơn với cuộc đời.
Không còn sợ nắng làm đen da, cứ hoạt động một cách hết mình để trở thành con người có ích, có trách nhiệm. Không còn cứ mong bé lại để được yêu chiều, mà muốn lớn nhanh hơn để có thể làm được những việc mà trẻ con không làm được, muốn cho bố mẹ một chỗ dựa khi về già.
Những ngày cuối năm, cái lạnh vừa đủ để thấy lòng luôn kiếm tìm hơi ấm của một ai đó. Xa gia đình – điểm tựa duy nhất lúc bé – mới cảm thấy lạnh buốt lòng khi nhìn những đứa trẻ không có nơi nào để về. Nhìn những ánh mắt van lơn từng đồng bạc của người đi đường trong mỗi chiều gió lộng, chợt đau nhói nơi con tim. Cuối năm rồi, nhưng không biết đến bao giờ mới là ngày mới – một ngày rất khác của những mảnh đời cơ cực ấy.
Hiện tại
Ngày cuối cùng của năm, tôi tự hỏi nếu lòng mình là một khoảng trống thì biết làm sao để đong đầy con tim? Lại tự hỏi, nếu tim mình là một khoảng trống thì lý trí có tồn tại được hay không? Phải làm sao đi hết những chông chênh của tuổi 20 đầy hoài bão, ký ức và tham vọng?
Ngày cuối cùng của năm, chợt vỡ òa niềm hạnh phúc khi mở mắt ra thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen, khung cửa sổ với những con hạc giấy và vài chiếc vòng dream catcher do mình tự làm. Tôi chợt nhận ra giấc mơ đã kết nối những mảnh ghép ký ức của mình trong suốt một năm qua.
Có những giấc mơ không chỉ đơn giản là giấc mơ, nó còn là nỗi lòng của chính bạn cho khoảng thời gian vô tình quên lãng. Để rồi, chỉ cần bạn muốn nó liên kết lại, chỉ cần để tâm hồn ở trạng thái an hòa nhất và đặt nó ở thời gian ý nghĩa nhất… chúng ta sẽ tìm lại được những mảnh ký ức đã nhạt nhòa qua thời gian.
Một ngày cuối năm. Tóc buông nhẹ qua những con đường quen thuộc, chợt nhặt được những mảnh ký ức đã từng để quên đâu đó trong cuộc đời!
Chào nhé, những giọt nước mắt, những niềm vui như vỡ òa và những hạnh phúc mong manh ngỡ như chưa bao giờ chạm tới…
Và đến đây đi, một năm mới tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc!
Theo Người Đưa Tin
Chồng ngày càng thân thiết với con riêng của mình, tưởng hạnh phúc ai ngờ sự thật lại chát đắng
Và rồi, tôi nhận thấy, anh quan tâm nhiều hơn đến cậu con trai 8 tuổi của mình. Anh thường xuyên mua sách, truyện, quần áo và nhiều đồ dùng khác cho con.
Tôi kết hôn với anh mới gần được một năm. Trước đó, tôi đã từng đổ vỡ một lần trong hôn nhân. Cũng chính từ chuyện ly hôn đó mà dường như đánh mất tất cả niềm tin vào tình yêu. Tôi cố gắng vượt qua nỗi đau bị phản bội để nuôi con trai bé bỏng. Tôi chỉ biết miệt mài, tập trung cho công việc và chăm sóc con.
Sau đổ vỡ của cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi dè chừng trong mọi mối quan hệ và chỉ biết tập trung cho công việc (Ảnh minh họa)
2 năm trôi qua. Những cố gắng của tôi đã được đền đáp xứng đáng khi tôi được cất nhắc lên vị trí phó giám đốc chi nhánh tại Hà Nội.
Cũng trong thời gian này, tôi gặp anh. Anh hơn tôi 4 tuổi, cũng đã từng có một đời vợ. Chúng tôi là những người đồng "cảnh ngộ" nên dần dần trở thành bạn chia sẻ mọi tâm sự của nhau.
Ngày anh tỏ tình, tôi rất bất ngờ và cũng rất do dự. Bởi sau những biến cố từ cuộc hôn nhân trước, tôi chưa cảm thấy sẵn sàng đón chờ tình cảm mới.
Song, sự kiên nhẫn của anh khiến tôi cảm động và nhận lời yêu anh. Chúng tôi kết hôn nhanh chóng sau đó.
Ban đầu, tôi có cảm giác con trai tôi và anh khá xa cách. Có lẽ thằng bé đã lớn để đủ hiểu sự xuất hiện của một người đàn ông khác khiến nó cảm thấy như mẹ không còn yêu thương và quan tâm nhiều như trước nữa. Nhưng tôi nghĩ có lẽ đó là khi chưa quen thôi, chắc chắn dần dần mối quan hệ cha dượng và con sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Chính vì thế, cậu bé dường như kiên quyết từ chối mọi sự quan tâm từ người cha mới, thậm chí không ít lần tỏ ra ương bướng, cứng đầu khiến tôi rất mệt mỏi khi phải đứng giữa hai người.
Và rồi, tôi nhận thấy, anh quan tâm nhiều hơn đến cậu con trai 8 tuổi của mình. Anh thường xuyên mua sách, truyện, quần áo và nhiều đồ dùng khác cho con. Buổi tối, khi có thời gian, anh lại kèm con học, rồi cuối tuần chở con đi những chỗ con thích.
May thay, con trai tôi từ chỗ một mực từ chối gọi anh là cha, từ ánh mắt dò xét, nhìn anh "như kẻ thù" đã trở nên gần gũi và thương yêu anh hơn rất nhiều.
Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi, thì đúng một cái, tôi biết được bí mật của anh.
Một ngày nọ, con trai về quê ngoại chơi. Vì con đang nghỉ hè nên tôi cho con về quê chơi để tận hưởng không khí trong lành, yên tĩnh, giúp con có điều kiện được biết về cuộc sống thôn quê như thế nào.
Còn hai vợ chồng ở lại. Thực ra tôi cũng dự định sẽ sinh con cho anh, vì tuổi cũng chẳng còn trẻ nữa, nhưng một phần do công việc bận rộn, một phần anh lại nói muốn sống thế giới của hai người trước đã rồi mới có con nên chúng tôi quyết định sinh con sau 2 năm nữa.
Một ngày, cơ quan có cuộc họp đầu giờ sáng nên hôm đó tôi phải dậy sớm đi làm sớm hơn mọi ngày. Ai dè vừa xuống tầng hầm đỗ xe thì mới nhớ ra để quên cặp tài liệu, vội vàng quay lên lấy. Chưa vào đến phòng, tôi đã thấy giọng anh đang nói chuyện điện thoại:
- Thì qua luôn ngay đi. Vợ già của anh đi họp rồi, chắc phải chiều muộn mới về. Qua nấu bún riêu cua cho anh ăn sáng nhé!
- Ừ, yên tâm, anh đã hỏi dò được thằng bé nhiều chuyện trước kia của mẹ nói rồi. Chắc chắn nếu phải đối mặt với những điều này, cô ta sẽ xấu hổ lắm đây.
- Tất nhiên là anh đã làm rất khéo rồi mà, không ai biết được kế hoạch của chúng ta đâu. Em yên tâm, sắp giàu rồi.
Tôi đứng như chôn chân ở góc phòng. Hóa ra là vậy, anh ta kết hôn với tôi đều có mục đích cả, chứ không phải là bằng tình yêu như anh ta đã thề thốt, hứa hẹn. Việc thân thiết với con trai tôi chỉ là một bước trong kế hoạch bẩn thỉu kia của anh ta thôi.
Tôi hét lên rồi đuổi anh ra ra khỏi nhà, mặc cho anh ta tha thiết van xin tôi cho cơ hội giải thích này nọ. Tôi nhất định sẽ nhờ luật sư can thiệp để những kẻ đào mỏ như anh ta phải có bài học đắt giá mới được.
Theo Phunutoday
Cái kết của người vợ ngoan Phần 54 Nàng trở về bên chị với cuộc sống trôi qua yên ả, để rồi một tuần sau, nàng đã phải tiết lộ câu chuyện gặp lại Cho cho chị biết. Nàng đã nói thật khi chị gạn hỏi mãi. Chị đã hồ nghi khi mà từ hôm ấy, chị nhận thấy nàng có nhiều cuộc điện thoại gọi đến, cả trong ngày lẫn...