Cấm vận chồng vì bị phản bội để rồi hai lần đón nhận kết cục đau đớn
Dần dần, chuyện ấy của vợ chồng Thùy ngưng trệ hẳn. Vì Thùy không thể quên đi được những hình ảnh ma mị kia, vì Phong không thể chịu đựng được sự lãnh đạm, nhạt nhẽo của Thùy.
Mang ánh mắt đầy uất hận, Thùy nhìn Phong:
- Anh còn gì để giải thích nữa không?
- Anh… anh xin lỗi! Là do cô ta dụ dỗ anh. Hãy tha thứ cho anh, chỉ một lần này thôi, anh hứa sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa!
Phong quỳ xuống, ôm lấy chân Thùy, thề thốt với hai hàng nước mắt lưng tròng khiến Thùy mủi lòng. Nỗi đau đớn tưởng như chết đi sống lại trong Thùy bỗng chốc tan biến. Hạnh phúc mà bao năm Thùy cố công gây dựng không thể sụp đổ trong tích tắc như thế được. Thùy không cam tâm. Vậy là dù có đau đớn thế nào, Thùy cũng đành ngậm ngùi đồng ý tha thứ cho Phong.
Cuộc sống của vợ chồng Thùy lại ổn định trở lại nhưng không còn hạnh phúc như xưa nữa. Thùy cứ ngỡ bản thân có thể vượt qua được nỗi đau phản bội kia nhưng Thùy đã lầm. Hàng ngày, hàng giờ, hình ảnh Phong cùng ả đàn bà kia quấn quýt lấy nhau cứ hiện lên rõ mồn một, ám ảnh tâm trí Thùy. Nhất là khi gần gũi Phong, Thùy lại không ngừng tưởng tượng ra cảnh Phong cũng đã từng như thế với người con gái khác. Sợ hãi, ám ảnh đã khiến Thùy dần xa lánh Phong. Có khi cả tháng trời, Thùy chẳng cho Phong động vào người. Nếu có, cũng chỉ là sự gượng ép, bắt buộc. Dần dần, chuyện ấy của vợ chồng Thùy ngưng trệ hẳn. Vì Thùy không thể quên đi được những hình ảnh ma mị kia, vì Phong không thể chịu đựng được sự lãnh đạm, nhạt nhẽo của Thùy.
Sau 5 tháng kể từ ngày Thùy phát hiện Phong phản bội mình, tinh thần của Thùy vẫn chẳng thể khá khẩm hơn. Thùy đã nhờ tới cả chuyên gia tư vấn giúp Thùy gỡ rối vấn đề của mình nhưng dường như vẫn không thu được kết quả gì. Bởi tất cả chỉ có hy vọng khi Thùy cho bản thân mình sự giải thoát, cho Phong cơ hội.
Video đang HOT
Con tim Thùy vỡ nát thành trăm mảnh khi chứng kiến cảnh Phong tay trong tay đi vào nhà nghỉ với ả nhân tình ngày trước. (Ảnh minh họa)
Không khí trong gia đình bây giờ nặng nề, u ám khủng khiếp. Thùy chỉ tỏ ra ân cần, tình cảm với Phong trước mặt mọi người. Còn khi chỉ có hai đứa, Phong với Thùy chỉ như người vô hình mà thôi. Không cảm xúc, thậm chí đến một câu nói đơn giản với Phong, Thùy cũng thấy thật khó khăn khi cất lời. Đối diện với người vợ ngày nào cũng mang bộ mặt nặng như trì, không nói, không cười, Phong thật sự thấy chán nản. Phong đã cố gắng làm mọi việc để mong chuộc lại lỗi lầm của mình nhưng Thùy chẳng hề cho Phong cơ hội. Mọi sự quan tâm của Phong dành cho Thùy đều là thừa thãi. Thùy chẳng màng tới nó, mỗi lần Thùy nhìn Phong, Phong lại có cảm giác trong ánh mắt ấy chứa đứng đầy sự oán hận, trách móc. Sự cô đơn, trống vắng, không được cảm thông, giãi bày và cả chuyện Thùy cấm vận quá lâu đã đẩy Phong quay trở lại con đường xưa cũ ấy.
Con tim Thùy vỡ nát thành trăm mảnh khi chứng kiến cảnh Phong tay trong tay đi vào nhà nghỉ với ả nhân tình ngày trước. Lần này thì Thùy đã không còn giữ được thái độ bình tĩnh như lần đầu tiên Thùy bắt quả tang Phong ngoại tình nữa, Thùy lao vào Phong, cấu cào, vừa đấm đá vừa gào thét như điên như dại, chửi mắng anh thậm tệ, như muốn phát tiết hết những phẫn nộ lẫn đớn đau đến tận xương tủy trong lòng mình.
Ả nhân tình của Phong sợ hãi, vội vã ôm quần áo bỏ chạy. Còn Phong, không như lần trước, quỳ xuống khóc lóc cầu xin, lần này, Phong lại chọn cho mình sự im lặng. Chỉ đến khi Thùy không còn sức mắng nhiếc Phong nữa, mà quỳ gục xuống khóc nức nở, lúc bấy giờ, Phong mới lên tiếng:
- Em mắng chửi anh, anh chấp nhận. Em thù ghét anh, anh cam chịu. Nhưng tội lỗi lần này của anh, chẳng phải em cũng phải chịu một phần trách nhiệm haysao ? Nếu như em không lạnh nhạt với anh, cấm vận anh, hờ hững với anh thì liệu anh có sa vào bước đường này không? Em nói em chấp nhận tha thứ cho anh trong khi lòng em lại không thật sự muốn như thế. Em thử hỏi em xem, em đã đúng với anh chưa?
Dứt lời, Phong lạnh lùng bỏ đi. Ngồi lại một mình với những giọt nước mắt, Thùy mới hiểu sự tha thứ phải xuất phát từ tận trái tim chứ không phải bằng lý trí bột phát nhất thời. Có lẽ Thùy đã quá vội vàng khi nhận lời tha thứ cho Phong nên giờ mới phải chuốc lấy bi kịch cay đắng thế này.
Theo Một Thế Giới
Sau ly hôn, tôi hạnh phúc khi sống cùng con
Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát.
ảnh minh họa
Khi ngồi viết những dòng này lòng tôi đã an nhiên hơn rất nhiều. Bao sân si thù hận dường như biến mất và tôi cảm thấy có lỗi với những ai bản thân từng làm tổn thương họ sâu sắc. Trải qua bao sóng gió, đôi chân này vững vàng hơn sau những tổn thương mà chồng dành cho tôi. Giờ tôi vẫn mỉm cười chấp nhận, thay vì trốn tránh đau khổ tôi bình yên đối diện. Tôi hiểu ra tham sân si không mang lại được gì, chỉ để lại nỗi nặng nề trong lòng của chính mình.
Tôi được ba mẹ nuôi ăn học và tự lập từ rất sớm nên có thể hình thành sự sân si suốt thời gian dài, tôi quen anh khi kết thúc mối tình sinh viên một cách nhẹ nhàng mà không ai hiểu lý do. Anh săn sóc và chiều chuộng làm bản tính ích kỷ trong tôi trượt dài mà không nhận ra được. Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của bạn bè và những người yêu thương. Anh đẹp trai, hào hoa và có việc làm ổn định, tôi nghĩ mình viên mãn và luôn tự hào vì những gì đạt được nên luôn coi thường người thấp bé hơn mình.
Về chồng tôi, anh rất hào hoa nên có những mối quan hệ ngoài luồng mà tôi không biết được. Bằng trực giác của người phụ nữ tôi hiểu anh có mối quan hệ bên ngoài nhưng vì anh quá khéo léo nên tôi chẳng thể nào tìm ra và cũng sợ tổn thương. Chúng tôi sống với nhau nhưng anh không có tình thương cho vợ vì tôi thất bại trong sự nghiệp, không mang lại điều kiện kinh tế cho anh như trước đây. Tôi thấy trong mắt anh sự khao khát làm giàu nhưng không giúp anh được. Nhà chồng cũng vì thế mà lại càng không thích tôi, chúng tôi ở riêng và có nuôi em gái anh ăn học. Bản tính sân si của tôi tụt giảm vì hiểu không gì hơn hạnh phúc gia đình nhưng nhà chồng thì không nghĩ vậy. Mặc nhiên nghĩ rằng tôi phải cung phụng và hầu hạ, dù làm gì thì tôi cũng sai.
Tôi sinh bé trai, con là tất cả niềm hạnh phúc của tôi từ khi lấy anh. Tôi tập dần quen với việc con ốm thì tự chăm, mình bệnh thì tự lo uống thuốc, đi làm về có té xe cũng tự ra viện băng bó, anh hỏi thăm tôi sẽ trả lời còn không thì thôi. Vì tôi biết khi mình trông mong, hy vọng, có thể sẽ thất vọng nhiều hơn khi không được đáp lại.
Anh lại càng thấy thoải mái khi tôi như vậy. Sau vài lần cãi nhau anh tát tôi, chửi bới nhục mạ rồi tôi thấy bình thường, hóa thành vô cảm. Một lần đỉnh điểm anh đánh đuổi tôi ra khỏi nhà và còn lăng mạ gia đình tôi thì sức chịu đựng không còn nữa. Sự tổn thương, hận thù dâng đến cao trào khi tôi biết anh còn có mối quan hệ với người khác và làm nhiều việc trái lương tâm so với đạo đức nghề nghiệp anh đang làm.
Tôi ôm con rời nhà ngay sau đó, thời gian đầu chuyển ra ngoài còn dày vò đau khổ, hận thù xâm chiếm hết đầu óc. Tôi không còn đủ sức chăm lo cho con, cho chính bản thân mình. Thời gian sau nhìn mình trong gương không còn nhận ra, tôi bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, suy nghĩ về chồng, về mình và về mọi thứ. Tôi tìm đến kinh Phật, đến những người lớn tuổi để chia sẻ học hỏi kinh nghiệm cuộc sống, tập buông bỏ, bớt hận thù, bớt sân si, hiểu nhiều hơn về duyên nợ, đạo lý luân hồi. Tôi nhận ra mình từng sống quá ích kỷ, chỉ biết bản thân và không hề nghĩ đến người khác, chợt thấy không hạnh phúc nào bằng cái tâm mình an nhiên và tâm hồn thư thái.
Hàng ngày chứng kiến sự ra đi của người quen, người lạ dù tuổi đời của họ còn rất trẻ, tôi hiểu không ai nắm tay được cả ngày. Và khi chúng ta ra đi về với cát bụi, cái nhận được chính là điều mình đã cho đi. Tôi tâm đắc câu nói "Khi ta nắm tay lại sẽ không có gì, khi mở tay ra tất cả là của ta". Giờ tôi đã sống an nhiên và nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Khi nghĩ về anh tôi không còn căm ghét hay hận thù nữa mà cho rằng kiếp này nếu đã được làm vợ chồng của nhau cũng do duyên nợ rồi. Duyên nợ ngắn thì thôi đành chấp nhận. Mọi thứ đều có sự tác động từ hai phía anh hay tôi, trở thành xấu hay tốt cũng do cách cư xử của cả hai người. Tôi luôn mong anh sống tốt để tâm hồn thư thái.
Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát. Tôi vẫn kể con nghe về ba của bé, vui mừng vì tâm mình an khi nói những điều không xấu về chồng cũ. Ngày cuối tuần mẹ và con chăm chút cho căn phòng nhỏ, nuôi cá trồng cây, dán tường. Tôi thấy hạnh phúc bình dị, chan hòa. Từ trước tôi nghĩ hạnh phúc là phải giàu có, ngồi xe hơi, ăn tối nhà hàng sang trọng, giờ tôi hiểu nếu tâm không an lòng thì khi ngủ sẽ không sâu, không có nụ cười sảng khoái nhất.
Nói chuyện với sư thầy, thầy mừng vì tôi đã nhận ra được nhiều điều, tôi hy vọng nếu sau này có cơ hội gặp lại những người tôi từng làm tổn thương thì vẫn muốn cúi đầu xin lỗi. Chồng cũ sau này có gặp anh tôi vẫn cười và chúc anh hạnh phúc. Tôi hiểu hạnh phúc là những điều giản dị lắm, bản thân bình yên đón nhận những gì đang đến. Chuyện gì đến nhất định nó sẽ đến, còn hiện tại cố gắng sống tốt để không hối hận về sau. Khi bước qua giông bão, lòng rồi sẽ bình an. Cảm ơn mọi người đã đọc chia sẻ của tôi.
Theo VNE
Hạnh phúc của người chồng 'đổ vỏ' Ngày ấy, khi anh đón nhận chị với cái thai trong bụng, bố mẹ anh đã quyết định từ mặt anh. Nhưng anh luôn ở bên chị, động viên chị, lo lắng cho chị. Anh nói với chị, chị là người con gái anh yêu và nhất định sẽ cưới làm vợ. (Ảnh minh họa) Người ta bảo, đàn ông như thế là...