Cấm trông xe, “Chí Phèo” hết chử.i
Lão nghiến răng kèn kẹt, ngoa ngoắt: “Vỉa hè là chỗ tụi bay trông xe đấy hử?”
Lại nói về lão. Từ cái hôm bị mắng te tua (mà thực ra là bị mắng oan), lão đâ.m cáu bẳn. Động vào cái gì là lão chử.i cái đấy. Có cái lão chử.i cũng đúng nhưng có những cái lão chử.i nang phè phè. Mặc. Lão chẳng thèm quan tâm. Lão chỉ cần biết chử.i thế thì cái miệng của lão có được sướng hay không thôi. Thành thử cái món chử.i lại hóa ra món tủ của lão.
Thế nên, cả khu phố xếp re. Từ ông già bà cả đến bọn con nít vắt mũi chưa sạch, thảy đề kính cẩn nghiêng mình… trốn lão. Từ bà môi trường đô thị cho đến ông tổ trưởng dân phố, tất thảy đều lễ phép đề nghị lão “góp tiề.n bảo vệ môi trường” nếu nhỡ chẳng may con Kiki nhà lão có phóng uế bừa bãi. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Thấy lão, ai ai cũng khiếp vía. Thời buổi văn minh, người ta sợ chử.i hơn là sợ đấ.m đ.á.
Duy chỉ có vợ lão là thoát được cái kiếp nạn ăn chử.i. Hay nói cách khác là duy chỉ có trong gia đình lão thì mọi sự lộn ngược cả lại. Chả phải lão sợ vợ, mà chẳng qua chỉ là lão nể. Nể, không phải vì lão sợ mà chẳng qua chỉ là lão muốn cân bằng bản thân. Lão sâu sắc lắm, chứ chẳng nông toèn toẹt như mấy tay đạo đức giả ngoài kia.
Hẵng khoan nói đến cái sự nhà của lão. Đó là chuyện riêng, không nên chõ mũi vào nếu không muốn thối tai vì nghe chử.i. Hãy theo chân lão ra ngoài đường!
Ngày nọ, chỉ sau hôm nhận cơn mưa tin nhắn kia có vài bận, lão lại đi ra đường. Lão đi tìm chỗ học thêm cho cu nhớn. Đường chật như nêm. Xe lớn xe bé, xe mẹ xe con chen chúc nhau như trẩy hội. Lão không thấy được cái sự vui vẻ đó. Ngược lại, lão chỉ thấy bực mình. Lão nhổ một bãi nước bọt như những con người “thừa” ý thức vẫn thường làm trong lúc chờ đèn đỏ. Đèn chuyển xanh, lão nhấn ga đi tiếp. 3… 2… 1… Thôi rồi. Đèn lại chuyển đỏ trước khi xe lão “chạm vạch”. Lão lầm bầm chử.i, 3 lần xanh đèn rồi mà lão vẫn phải chôn chân ở cái nút giao thông này. Đèn lại chuyển xanh, lão vội vàng vít ga.
Đi đến con phố nọ, đang mải nghĩ xem tại sao những dòng người chen chúc ấy lại có thể tồn tại trong thời buổi hiện đại này thì bất chợt xuất hiện mấy cặp giò nhún nhảy ngay trước mũi xe. Lão giật mình phanh lại:
- Mấy con ranh, lòng đường là chỗ để tụi bay bán dáng hả?
Mấy cô gái, đoán chừng là sinh viên sợ hãi:
Video đang HOT
- Cháu xin lỗi ạ. Nhưng có mỗi chỗ này đi được.
Lão hất hàm lên phía vỉa hè. Chợt lão giật mình: Nguyên cả đoạn vỉa hè đã bị quây lại làm chỗ gửi xe. Lão nghiến răng kèn kẹt, ngoa ngoắt: “Vỉa hè là chỗ tụi bay trông xe đấy hử?”.
Ngày khác, lão lại đi ra đường. Lão đưa người bà con đi khám bệnh. Đến đúng chỗ lão gặp “mấy con ranh” hôm trước, lão dòm lên vỉa hè: sạch bách, người đi bộ sải những bước rất thư thái trên vỉa hè. À, lão nhớ ra rồi, từ rày đã có lệnh cấm trông giữ xe, thắt chặt lệnh cấm dừng, đỗ. Nó phải thế chứ! Lão mừng ra mặt.
Bãi xe bệnh viện chật cứng. Lão quay xe ra ngoài. Mấy cái bãi xe quen thuộc đâu mất rồi? À, đã cấm! Lão chép miệng. Người bà con ngồi đằng sau thỉnh thoảng lại rên lên: “Đau quá!”. Lão cuống cuồng chạy vòng quanh bệnh viện, nhưng tiệt không thấy chỗ nào khả dĩ quẳng xe vào cả. Bỗng, lão thấy ở cổng phụ của bệnh viện có gì đó là lạ, người và xe bâu lại chỗ đó như đàn kiến vớ được giọt mật. Lão định bụng tẹo nữa khám xong phải ra đó hóng hớt mới được.
Vẫn chưa gửi được xe. Người bà con thì mỗi lúc một kêu nhiều hơn. Lão xó.t x.a. Bất chợt, lão nảy ra một ý mà lão cho là rất thông minh. Lão lao đến bãi gửi xe của bệnh viện. Dắt đến sát cổng và… chờ. 15 phút sau, một người đàn ông lấy xe, trả vé, đi ra khỏi cổng. Mắt lão sáng lên, hấp tấp phóng xe vào xí chỗ. Phù. Biết vậy đứng đây rình từ sáng.
Lão dìu người bà con lên chỗ vị bác sĩ quen. Dấm dấm dúi dúi phong bì qua mấy “cửa”, cuối cùng lão cùng vào được đến phòng bác sĩ, song tịnh không thấy bác sĩ đâu. Túm vội một cô y tá để hỏi, cô nàng à lên một tiếng:
- Sao bác không hỏi sớm. Bác sĩ ra khám ngoài cổng rồi.
- Sao vậy? Bộ bác sĩ mở phòng khám tư hả?
- Dạ không. Bệnh viện chuyển phòng khám của các bác sĩ ra sát cổng để tiện khám bệnh rồi.
Chẳng kịp hỏi thêm, lão dìu người bà con ra chỗ vị bác sĩ nọ. Chính là cái “giọt mật” hồi nãy. Lại qua mấy lần dúi “thư tay”, lão cũng được vào gặp bác sĩ mà không cần qua xếp hàng. Bác sĩ vừa khám vừa giãi bày:
- Mấy hôm nay bệnh nhân đến khám mà không biết gửi xe ở đâu. Thấy tội quá nên bệnh viện chuyển phòng khám ra ngoài này. Người nhà chở bệnh nhân đến rồi… chạy xe vòng vòng đến khi nào khám xong thì đón về. Chứ anh bảo không thì phải làm thế nào.
Nghe, lão thấy ấm lòng vì sự chu đáo của bệnh viện. Nhưng thế này mãi xem chừng không ổn. Phòng khám mà tơ chức hệt như mấy gian quảng cáo sản phẩm ở hội chợ thế này… Lão thấp thỏm lo âu.
Người bà con sau khi khám xét, được kê toa thuố.c mang về điều trị tại nhà. Thôi, thế cũng mừng.
Ra khỏi cổng bệnh viện, người bà con kêu đói. À nhỉ, từ sáng đến giờ phải nhịn để đi khám. Chính lão cũng đang hoa mắt vì đói đây. Lão phi xe đến hàng phở gần đấy. Dựng chân chống xuống, lão đi vào quán.
Khi tô phở thơm lừng được bưng ra thì cũng là lúc mấy anh cảnh sát ập tới. Các anh vỗ vỗ vào yên xe lão, hỏi xe của ai. Lão hấp tấp đứng dậy: “Xe tôi”. Lão bị phạt vì lỗi đỗ xe sai quy định. Không, hẳn là không sai mà. Trước khi đạp chân chống xuống, lão đã cẩn thận nhìn trước ngó sau nhưng tuyệt nhiên không thấy cái biển cấm nào. Thế thì, sai là sai thế nào? Mặc cho lão vò đầu phân bua, biên bản vẫn được lập và lão vẫn phải nộp phạt.
Mấy anh cảnh sát đi rồi, còn lão thì vẫn đứng đực mặt ra đấy. Giá kể lúc này lão chử.i được thì đã thành một nhẽ. Nhưng lão không chử.i được. Lão rơi vào trạng thái á khẩu.
Và, giữa cái lúc cảm giác tê dại ấy, túi quần lão rung lên. Là vợ lão:
- Anh, anh đến gỡ hộ em cái xe đang bị kẹt ở cầu thang với.
Cái gì cơ? Thần kinh mụ có bình thường không mà xe có thể kẹt ở cầu thang được. Vợ lão vẫn lải nhải những câu chắc nịch. Rằng thì là mà, mụ đi chợ. Cái chợ có tận 2 tầng kia. Nhưng không có chỗ gửi xe. Ngặt nỗi mụ lại phải leo lên tầng 2. Thế là mụ nhắm mắt nhắm mũi… phi xe lên như làm xiếc. Và nhờ cái tay lái không chuyên của mụ mà hiện giờ cái xe đang khựng lại giữa hai bản cầu thang, không làm sao gỡ ra được.
Vợ lão vẫn ríu rít, tức tưởi, thổn thức ở đầu dây bên kia, còn bên này, lão như kiệt sức đến mức ngay cả có muốn chử.i lão cũng không nhếch nổi mép.
Theo VNN
Chí Phèo - Thị Nở, xưa và nay
Đã sang thời đại @, nên Chí Phèo và Thị Nở cũng phải thay đổi dần cho phù hợp.
Thị Nở và Chí Phèo trong phim xưa.
Trong game show trò chơi truyền hình nay.
Hóa thân thành tượng.
Hoặc thành biểu tượng trong tranh hài.
"Cặp đôi hoàn hảo" đang lướt web...
... dù bát cháo hành vẫn tình cảm như xưa.
Bởi vì nay đã là thời đại toàn cầu!
Theo VNN
Đổi giờ học, "Chí Phèo" bị chử.i oan Xem ra hôm nay có đổi giờ thì đoạn đường nhà lão vẫn đông y như... ngày hôm qua. Lão mơ về những con đường rợp bóng cây và sạch bóng con người. Chỉ mới đây thôi chứ nào đã xa xôi gì, mấy ngày Tết ấy. Lão lại thấy mình thong dong đạp xe qua những con phố, tung tẩy cùng với...