Cầm tờ xét nghiệm ADN giữa vụ tai nạn kinh hoàng, tôi mới biết mình quá dại dột
Lúc đó, tay tôi vẫn cầm tờ giấy xét nghiệm ADN, tờ giấy đã vấy máu và tay tôi vẫn còn run run. Cũng may là vợ con tôi đã được cứu sống chứ không thì tôi hận mình đến chết.
Đêm hôm đó, tôi nhớ mình đã gọi cho vợ 30 cuộc điện thoại nhưng không được. Đó là lần đầu tiên kể từ sau khi lấy nhau cô ấy mất tích một cách bí ẩn như thế. Và sáng hôm sau, khi tôi còn đang lơ mơ vì cả đêm mất ngủ thì vợ tôi xuất hiện ở cổng với bạn trai thân của cô ấy. Gương măt mệt mỏi và cử chỉ bối rối của cả hai khiến tôi phát điên.
Tôi thừa biết Minh – bạn thân của cô ấy là một tay chơi thứ thiệt. Vợ tôi nói rằng hôm qua đến dự đám tang mẹ của một người bạn cùng lớp, điện thoại lại hết pin nên không biết tôi gọi. Cô ấy bảo vì mượn điện thoại gọi mãi cho tôi không được nên đã nhắn tin nhưng tôi không nhận được một tin nhắn nào cả.
Tôi đành tạm tin những lời thanh minh của vợ. Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, chỉ sau sự kiện đó 3 tuần, vợ tôi lại thông báo mang thai, trong khi từ trước đến nay, chúng tôi “thả” gần nửa năm lại không thấy gì. Tôi vừa mừng vừa nghi ngờ. Tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế cơ chứ. Quả thật là tôi thấy không thoải mái chút nào.
Tôi đành tạm tin những lời thanh minh của vợ. Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy rất khó chịu. (Ảnh minh họa)
Thấm thoắt rồi cái ngày vợ tôi lâm bồn cũng đến. Đứa con trai của tôi nằm đó trong vòng tay mẹ nó nhưng sao tôi không thấy thân quen một chút nào. Cứ nghĩ lại gương mặt bối rối của vợ tôi sáng hôm đó là tôi đã thấy điên tiết. Tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy phản bội mình và đứa bé mới sinh kia không phải là con của tôi.
Nhưng tôi vẫn tỉnh táo, tôi không dằn vặt vợ vì thực tâm, tôi rất yêu cô ấy. Vốn kỹ tính nên tôi dự định sẽ làm kiểm tra ADN rồi tùy tình hình mà quyết định. Nhưng mãi tôi vẫn chưa liên lạc được với người tôi quen và nhờ anh ta làm xét nghiệm bí mật.
Khi con trai được 6 tháng, tôi liền bí mật nhổ mấy sợi tóc của thằng bé mang đến nhờ người quen làm hộ. Vợ tôi không biết điều này, chỉ có điều cô ấy cứ thắc mắc vì tôi ít bế con, khi thằng bé sinh ra tôi cũng không vui mừng như dự kiến.
Ngày hôm đó, người quen gọi cho tôi bảo rằng đã có kết quả kiểm tra. Tôi giống như người đang đi nhận kết quả khám bệnh hiểm nghèo, tâm trạng rất tệ. Tuy nhiên, khi nhìn vào kết quả, tôi lại vui mừng khôn xiết, người đó nói rằng đã làm rất kỹ và thằng bé chính là con tôi.
Video đang HOT
Người đó nói rằng đã làm rất kỹ và thằng bé chính là con tôi. (Ảnh minh họa)
Cầm tờ xét nghiệm ADN đi về mà lòng tôi như đang nở hoa. Tôi dự định sẽ thay đổi, sẽ yêu con nhiều hơn, sẽ làm nhiều việc tốt hơn để bù đắp cho vợ. Đang đi được nửa đường thì mẹ tôi gọi điện thoại, giọng run run: “Thanh ơi đến đường X. nhanh lên con ơi, cái Thoa và thằng Bi xảy ra chuyện lớn rồi”. Tôi nghe giọng nói của mẹ biết ngay có chuyện chẳng lành. Tôi phi xe tới nhanh như chớp, thấy một đám người rất đông, tôi chạy đến và thất kinh khi thấy vợ và con mình nằm trên vũng máu.
Những người đứng xung quanh cứ chỉ trỏ. Mẹ tôi lúc đó cũng vừa chạy đến. Không một ai gọi xe cấp cứu, tôi run run bấm điện thoại rồi chạy lại bên vợ. Cũng may là lúc đó có một chiếc xe cấp cứu đi ngang qua và vợ con tôi được đưa vào bệnh viện.
Lúc đó, tay tôi vẫn cầm tờ giấy xét nghiệm ADN, tờ giấy đã vấy máu và tay tôi vẫn còn run run. Cũng may là vợ con tôi đã được cứu sống chứ không thì tôi hận mình đến chết. Nhưng cái giây phút chứng kiến vợ con nằm trên vũng máu, tôi mới thấy mình dại dột. Thời gian thì hữu hạn, cuộc sống thì mong manh, vậy mà tôi không biết trân trọng những gì mình có, suốt ngày cứ nghi ngờ lung tung. Giả dụ như vợ con tôi không có phúc, không thể ở lại cõi trần này thì không biết bao giờ tôi mới gột rửa hết tội lỗi.
Theo Một Thế Giới
Cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN trên tay, tôi mới biết mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng
Chợt nhìn thấy vật đó vương trên bàn, nàng nhặt nó lên, nàng sẽ khiến Tuấn phải hối hận vì hành động ngày hôm nay.
Tuấn - 27 tuổi, yên vị với chức phó phòng kinh doanh. Đẹp trai, lãng tử lại con nhà có điều kiện nên có khá nhiều cô thầm thương trộm nhớ Tuấn. Nhưng lẽ đời lắm tài lại nhiều tật, Tuấn giỏi kinh doanh nhưng cũng giỏi chơi bời. Tuấn chỉ coi những cô gái vây quanh mình là trò tiêu khiển chứ chưa từng có ý định thật lòng với ai. Mỗi lẫn gần gũi với một cô nàng nào đó, Tuấn đều rất cẩn thận để không để lại hậu quả. Vậy mà...
Công ty Tuấn mới tuyển thêm được một nàng. Nghe giới giang hồ đồn thổi nàng này là điểm 10 cho chất lượng nên Tuấn cũng muốn ra coi xem sao . Vừa chạm mặt nàng, Tuấn đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng váng. Nàng sở hữu một vẻ đẹp dịu dàng, không nóng bỏng nhưng lại khiến cho người ta cứ muốn ngắm nhìn mãi không thôi. Tuấn quyết định lên kế hoạch tán tỉnh nàng.
Sự dịu dàng, e ấp của nàng khiến Tuấn bị mê hoặc. Tuấn thường rủ nàng đi chơi, những buổi hẹn hò lãng mạn, những cử chỉ tán tỉnh điêu luyện của Tuấn dường như đã khiến nàng xiêu lòng. Tuấn tự đắc, chẳng có gì Tuấn muốn mà không làm được cả. Nhưng trong tâm trí Tuấn, nàng dù có hấp dẫn như thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn chỉ là người tình mà thôi. Bởi Tuấn - chỉ có ý định yêu đương chứ chưa hề có ý định lấy vợ. Chỉ đáng tiếc.
Công ty tổ chức liên hoan mừng doanh thu lớn. Nàng diện một bộ váy đỏ quyến rũ mọi ánh nhìn. Vừa trông thấy nàng, Tuấn chỉ muốn chạy lại ôm ngay lấy nàng mà thôi. Ăn uống xong xuôi, hơi men đã ngấm nhưng mọi người lại rủ nhau đi hát hò. Mà những cuộc vui như thế này, Tuấn chẳng hề muốn bỏ. Tuấn kéo nàng đi cùng. Mà lạ thật, Tuấn nói gì nàng cũng nghe theo.
Sự dịu dàng, e ấp của nàng khiến Tuấn bị mê hoặc. (Ảnh minh họa)
Tuấn không nhớ mình đã tới nơi đó bằng cách nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy, nàng nằm bên cạnh. Cả hai, không mảnh vải che thân. Cảnh tượng này khiến Tuấn có chút hụt hẫng. Tuấn không nghĩ là nàng lại có thể dễ dai cho Tuấn nhanh như vậy. Bởi Tuấn nghĩ, một người con gái như, chuyện ấy, sẽ rất ngại ngùng và nghiêm khắc. Thay vì cảm động, Tuấn giận dữ:
- Cô đều như thế này với mọi người đàn ông cô gặp hả?
Tuấn vừa dứt lời thì 5 ngón tay của nàng in rõ trên má Tuấn, đỏ chót. Nàng nhìn Tuấn bằng ánh mắt thất vọng. Mặc nhanh quần áo, nàng bỏ đi mà chẳng nói thêm bất cứ câu nào. Hành động của nàng khiến Tuấn sửng sốt. Nhưng rồi bị kéo lê về thực tại, Tuấn nhanh chóng nhớ ra việc quan trọng cần làm ngày hôm nay.
Sau ngày đó, cuộc sống của Tuấn vẫn diễn ra bình thường. Những lúc bận công việc thì không sao, nhưng cứ rảnh rỗi là nàng lại hiện lên, đầy ám ảnh. Từ hôm chia tay ở khách sạn, Tuấn chưa gặp lại nàng. Ở công ty, nghe nói nàng đã xin nghỉ việc. Điện thoại không liên lạc được, không rõ nàng đã đi đâu. Tuán dù nhớ nàng nhưng cái ý nghĩ nàng là người dễ dãi lại khiến Tuấn chán ghét nàng. Hai cái suy nghĩ ấy cứ thay nhau dày vò Tuấn.
Gần hai tháng sau ngày ấy, nàng đột ngột hẹn gặp Tuấn. Cầm tờ giấy khám thai của nàng, Tuấn nở nụ cười nhạt nhẽo:
- Chúc mừng em, ai là nạn nhân của em vậy?
- Anh.
Từ anh thốt ra từ miệng nàng hết sức tự nhiên. Mắt Tuấn tối sầm lại, nhìn nàng, Tuấn giận dữ:
- Cô lại định giở trò lừa tôi đây ư? Tôi chỉ ngu một lần thôi. Không có lần thứ hai đâu. Cái thai này, chắc gì đã là của tôi mà tôi phải chịu trách nhiệm.
Nàng, đã ra đi mang theo sự ăn năn, hối hận muộn màng của Tuấn mất rồi. (Ảnh minh họa)
Tuấn vừa dứt lời thì tiếp tục nhận thêm cái tát thứ hai từ nàng. Đến bố mẹ Tuấn còn chưa dám tát Tuấn, vậy mà nàng. Tuấn tức tối bỏ đi, Tuấn không muốn nhìn bộ mặt giả dối của nàng thêm một giây phút nào nữa. Tuấn bỏ đi, nàng chợt bất khóc nức nở vì ấm ức. Tình yêu nàng đã trao nhầm nơi mất rồi. Chợt nhìn thấy vật đó vương trên bàn, nàng nhặt nó lên, nàng sẽ khiến Tuấn phải hối hận vì hành động ngày hôm nay.
Hơn một năm sau, nàng gọi vào số máy ấy, Tuấn bắt máy và đồng ý ra chỗ hẹn cũ gặp nàng. Nàng giờ nhìn khác xưa quá, đằm thắm hơn nhiều. Còn Tuấn, phong độ và chứng chạc chưa. Nàng đột ngột biến mất gần một năm khiến Tuấn có chút hụt hẫng. Tuấn vẫn chưa thể tìm được người con gái nào khiến Tuấn phải nhung nhớ và ghét bỏ như nàng.
Nàng đối diện với Tuấn, đưa ra một phong bì nhỏ và lạnh lùng bỏ đi sau câu nói:
- Đọc đi để anh biết mình là một kẻ tồi tệ như thế nào.
Cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN trên tay, mặt Tuấn tái nhợt. Đứa trẻ mà nàng mang trong bụng chính là của Tuấn. Vậy mà Tuấn đã phũ phàng chối bỏ nó. Đúng như nàng nói Tuấn thật tồi tệ. Chợt nhớ tra điều gì đó, Tuấn vội vã đuổi theo nàng nhưng bóng nàng đã khuất dạng. Tuấn gọi điện nhưng chỉ thấy thuê bao. Nàng, đã ra đi mang theo sự ăn năn, hối hận muộn màng của Tuấn mất rồi!
Theo Một Thế Giới
Nỗi đau người chồng khi biết mình là 'tò vò nuôi nhện' Anh bạn thân gọi ra quán cà phê nói chuyện. Nhận điện thoại của bạn, Thịnh phóng xe đi với linh cảm có chuyện chẳng lành. Và khi cầm kết quả trên tay, Thịnh đã choáng váng: anh và bé Bích Thảo không cùng huyết thống. Trong cuộc sống hàng ngày, Thịnh vô cùng ngạc nhiên trước khả năng ứng xử thiên bẩm...