Căm thù chồng vì “vừa ăn cắp vừa la làng”
Hình ảnh người chồng tuyệt vời trước kia chỉ còn là ký ức vì sau thời gian dài sống bên nhau tôi mới nhận ra bộ mặt của kẻ bội bạc, vừa ăn cắp vừa la làng.
Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy hận và căm thù chồng như ngày hôm nay, cuộc đời thật sự không hiểu hết lòng dạ con người. Tôi và chồng quen nhau hơn hai năm rồi kết hôn đến nay đã được 10 năm, có một cô con gái sáu tuổi. Nhìn bề ngoài gia đình tôi có lẽ là mơ ước của bao nhiêu người. Chúng tôi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy cuộc sống không phải giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Chồng lái xe cho một cơ quan nhà nước, còn tôi là kế toán một cơ quan ngành y tế, tưởng kết quả sẽ thu được trái ngọt hạnh phúc nào ngờ…
Sống với nhau hơn 10 năm nhưng có đến bốn năm vợ chồng xảy ra những cự cãi tranh chấp mà chủ yếu là anh đi ăn nhậu say về, tôi nói vài lời mà anh đập phá đồ đạc trước mặt con. Anh đùng đùng đưa con về nhà ngoại để kể tội tôi, làm cho mọi người hiểu lầm lỗi là do tôi nhưng tôi cũng chẳng thèm thanh minh gì. Nhiều lần chúng tôi định đưa nhau ra tòa nhưng được gia đình và bạn bè khuyên bảo nên lại thôi.
Một sự tình cờ tôi biết được nhiều tháng trời anh ra đường tìm gái, “ăn bánh trả tiền”, lúc đầu anh chối cãi, tôi phải đưa ra bằng chứng là chính cô ruột nhìn thấy anh vào quán cà phê trá hình để mua vui. Thậm chí đang giờ làm buổi sáng anh còn đi tìm gái vì đi buổi chiều dễ bị cô tôi phát hiện. Tinh thần tôi xuống dốc trầm trọng, như hóa điên vì sốc với lòng dạ con người, sốc không phải vì sợ mất anh mà vì nhân cách người là chồng mình.
Rồi sóng gió lại ập đến làm tôi không còn sức đứng dậy khiến tôi phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Chuyên xảy ra cách đây một tháng, anh đi nhậu say về, vợ chồng cãi nhau vài lời bởi anh không rước con tan học trong khi cháu mới học lớp một. Anh không biết lỗi mà còn cố tình cự cãi, khiêu khích, nói tôi muốn ly dị để thoải mái ra đường tìm đàn ông khác. Anh nhiều lần bêu riếu tôi như vậy, thậm chí chửi tôi là thứ đàn bà này nọ, ra đường để mong được đi cặp bồ.
Video đang HOT
Khi tôi biết chuyện anh đã van xin tôi tha thứ, thề thốt sẽ không tái phạm, thậm chí lấy tính mạng ra thề. Thật tình lúc đó tôi muốn dứt khoát ly dị cho xong nhưng nghĩ còn đứa con nên lòng cứ dằn dặt đau khổ đến vậy. Điều làm tôi hận chồng nhất là anh ra ngoài ăn chơi như vậy mà toàn bêu riếu tôi ra ngoài tìm giai, nghĩ đến đây tôi thấy căm thù và hận anh đến tận xương tủy. Tuy bây giờ tôi bỏ qua để tiếp tục sống chung nhà nhưng thật lòng tôi căm thù và chưa bao giờ quên được những gì anh đã đối xử với mình. Nhiều lúc quẫn trí tôi muốn tìm cách trả thù chồng cho hả cơn giận.
Tôi không biết cuộc sống thế này sẽ kéo dài đến bao giờ và bản thân chịu đựng được bao lâu, cho dù anh có thay đổi thế nào nhưng giờ làm sao tôi có thể tin tưởng được khi công việc của tài xế nay đây mai đó? Tôi chẳng biết chúng tôi sống với nhau là đem lại hạnh phúc hay làm đau khổ cho nhau, có khi chia tay đau khổ một lần còn hơn sống dằn vặt như thế này. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Phunuvagiadinh.vn
Trải qua tan vỡ tôi mới biết trân trọng hạnh phúc
Giờ đây, sau 8 năm, tình yêu tôi có ngày hôm nay xuất phát từ những gì tôi học được qua cuộc hôn nhân chóng vánh, bồng bột kia. Anh và tôi có những điểm trái ngược nhưng chúng bù đắp cho những khiếm khuyết của chúng tôi.
Đã 5 năm kể từ khi tôi và chồng cũ đường ai nấy đi nhưng những bài học về tình yêu và cuộc sống vẫn cứ mãi theo tôi và giúp tôi tìm được hạnh phúc của đời mình.
18 tuổi tôi và anh kết hôn dù gia đình ngăn cấm. Khi đó của chúng tôi chỉ có những cảm xúc bồng bột mà chúng tôi nghĩ rằng có thể cùng nhau vượt qua tất cả. Chúng tôi có nhiều điểm đối lập mà chúng tôi nghĩ là thú vị vì những cuộc tranh luận của chúng tôi thường kéo dài mãi không dứt.
Nhưng rồi tôi nhận ra, những điểm đối lập đó không bù lấp vào những khiếm khuyết trong mỗi chúng tôi mà chỉ khiến cho chúng tôi thêm mâu thuẫn và cách xa nhau.
Sau 3 năm bên nhau, chúng tôi đi đến quyết định chia tay. Tôi thực sự bị hẫng hụt. Bước chân đầu tiên của tôi khi trưởng thành là vào một cuộc hôn nhân mà tôi tưởng không thể tan vỡ.
Rồi chỉ sau thời gian ngắn, tôi phải bước ra khỏi nó. Tôi thấy mình giống như một con bướm chưa đủ thời gian trong kén đã buộc phải tách ra và tập bay.
Chúng tôi đã cùng thề hẹn bên nhau suốt cuộc đời nhưng lời thề không thể đưa chúng tôi vượt qua những khó khăn tài chính, những cuộc hành trình khám phá bản thân và những cuộc cãi vã hàng giờ liền.
Sau khi chia tay, tôi rất nhớ anh và đó chính là lúc tôi thực hiện hành trình khám phá bản thân mình. Tôi đã nghĩ tình yêu rất phức tạp, tôi tưởng rằng để yêu tôi phải hy sinh. Nhưng tình yêu đích thực không như tôi nghĩ.
Khi bạn tìm được tri kỉ của mình thì hy sinh không phải là điều để bạn giữ được tình cảm giữa 2 người mà thỏa hiệp mới chính là chìa khóa. Bạn sẽ chỉ cảm thấy cần phải cố gắng nhiều hơn để người mình yêu không cảm thấy quá khó khăn để chấp nhận những khác biệt.
Ở tuổi teen, những cuộc cãi vã của chúng tôi mặc nhiên trở thành trận đấu phân thắng bại. Tuy nhiên, chúng lẽ ra phải là những cuộc nói chuyện, bỏ sang một bên những tức giận, cái tôi và sự ân hận để tìm ra được giải pháp.
Tình yêu chưa thể đủ chín muồi khi mà bản thân chúng ta còn chưa hiểu mình là ai. Những ước mơ, hoài bão, chân giá trị vẫn chưa được đình hình trong khi chúng ta cần sự chín chắn để có thể nhìn nhận tình yêu và cuộc sống từ những góc độ khác.
Giờ đây, sau 8 năm, tình yêu tôi có ngày hôm nay xuất phát từ những gì tôi học được qua cuộc hôn nhân chóng vánh, bồng bột kia. Anh và tôi có những điểm trái ngược nhưng chúng bù đắp cho những khiếm khuyết của chúng tôi.
Tôi luôn khuyến khích anh nói ra suy nghĩ của mình và chính sự cởi mở đó đã khuyến khích tôi thử những điều mới và trưởng thành hơn. Tôi hiểu hôn nhân và li hôn luôn luôn xảy ra nhưng để trân trọng hạnh phúc thì ta phải trải qua đau khổ trước đã.
Theo Khám Phá
Thành phố này nhỏ thế, mà sao anh mất em Em đã mất bao lâu để quên anh? Cho tới chừng nào anh mới có thể học được cách quên như em đã làm? Anh trở về nơi góc phố xưa. Kỉ niệm giờ đã đóng một màu rêu phong. Những con phố như co mình lại trong giá lạnh hoặc có thể là khép mình vì không nhận ra anh. Anh đã...