Cầm thiệp cưới chị dâu đưa, tôi uất nghẹn, thương anh trai vô cùng
Cảm giác giống như bị phản bội vì từ trước đến giờ, tôi luôn coi chị dâu là người phụ nữ hiền lành, đầy nghị lực và đáng tôn trọng.
Hơn 2 năm trước, chị dâu khóc đến ngất xỉu trong đám tang của chồng và thề rằng sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Nhưng giờ đây, trên tay tôi là tấm thiệp mời đám cưới của chị. Nghĩ đến người anh trai đã khuất của mình, tôi chua xót vô cùng.
Năm ấy, vào một ngày u ám và ảm đạm, chị dâu ngồi xe lăn trong đám tang của anh trai tôi. Tôi đứng bên cạnh bế đứa cháu gái tròn 2 t.uổi. Anh tôi qua đời ở t.uổi 35 vì gặp t.ai n.ạn trên đường chở chị đi chơi nhà bạn. Anh bị thương nặng không qua khỏi, còn chị may mắn giữ được tính mạng, bị trầy xước nhiều và gãy chân trái.
Ảnh minh họa: P.X
Ra đi khi còn quá trẻ, anh tôi để lại sự nghiệp dang dở, cha mẹ già, vợ trẻ và con thơ. Chị dâu tôi – người phụ nữ mạnh mẽ thường ngày, lúc đó như bị đ.ánh gục. Chị khóc đến nỗi ngất xỉu trong vòng tay của người thân.
Phút trước đó, giọng chị lạc đi giữa những tiếng nấc: “Em sẽ không bao giờ kết hôn nữa, anh là tình yêu duy nhất trong đời em”. Tôi nhớ rõ như in lời thề ấy trước di ảnh của anh.
Video đang HOT
Tôi luôn nghĩ, liệu chị có thể vượt qua nỗi đau này mà sống tiếp? Nhưng dường như tôi đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
Được vài tháng đầu, chị thương xót anh đến gầy cả người. Một mình chị vừa đi làm công nhân may và vừa chăm cháu. Lần nào gọi điện thoại cho tôi, chị cũng khóc, kể lại kỷ niệm cùng anh khiến tôi thương xót vô cùng.
Thương chị, thương cháu, tôi vẫn hay mua quà bánh, quần áo và cho cháu t.iền. Bố mẹ tôi cũng vậy. Biết con dâu một mình nuôi con vất vả, tốn kém nên ông bà sống tiết kiệm, lâu lâu gửi cho chị ít t.iền.
Có lần chị bị sốt xuất huyết phải đi viện, tôi cũng là người ở bên chăm sóc. Khi thanh toán viện phí, dù chị đã có bảo hiểm y tế nhưng phần còn lại cũng là do tôi lo.
Vậy mà, vừa qua giỗ đầu anh tôi, chị như trở thành con người khác. Chị tăng cân và có phần vui tươi hơn trước. Chị còn khoe đến phòng tập thể dục, lấy lại vóc dáng. Chị cũng ăn diện hơn trước rất nhiều. Chị mua nhiều quần áo, váy vóc, mua cả điện thoại đắt t.iền.
Tôi cũng thấy chị chia sẻ thường xuyên hơn những bức ảnh đi ăn nhà hàng này nhà hàng khác, đi chơi chỗ này chỗ khác. Khi tôi hỏi, chị chỉ nói qua loa rằng muốn đưa con đi chơi cho khuây khỏa.
Sau 1 năm, chị tiết lộ với tôi tin động trời. Chị hẹn gặp tôi ở quán cà phê và đưa tôi tấm thiệp mời đám cưới. Tôi cầm tấm thiệp, ngắm nhìn tên cô dâu và không khỏi ngỡ ngàng khi đó là tên của chị. “Mời em đến đám cưới chung vui của chị”, chị nói.
Tôi tức giận. Cảm giác như bị phản bội, vì từ trước đến giờ, tôi luôn coi chị dâu là một người phụ nữ hiền lành, nghị lực và đáng tôn trọng.
Không kìm được cảm xúc, tôi hét lên. “ Sao lại như thế này? Không được. Tại sao chưa hết tang anh, chị đã vội đến với người khác. Còn bố mẹ tôi thì sao? Chị muốn bỏ chạy, đùn đẩy việc chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ chồng cho tôi à?”.
Thấy tôi như vậy, chị cũng chẳng vừa mà đáp lại: “Tôi chỉ có trách nhiệm với bố mẹ cô. Chỉ có bố mẹ mới có quyền phán trách tôi. Cô đồng ý hay không cũng kệ cô. Cô có chắc nếu trong hoàn cảnh như tôi, cô sẽ ở vậy cả đời mà hương khói cho chồng không? Đời người dài lắm, cô không biết trước được điều gì sẽ xảy ra đâu. Tốt nhất cô đừng bắt người ta phải làm việc mà mình không làm được”.
Chị đúng là đã thay đổi. Lời nói chua ngoa hơn, chị nói cứ như tôi chưa từng là người thân của chị vậy. Tôi tức quá gọi điện nói cho mẹ biết. Nhưng phản ứng của mẹ khiến tôi giật mình. Mẹ nói chị đã kể với mẹ mọi chuyện rồi. Người yêu mới của chị là quản lý nơi chị làm, anh hơn chị 10 t.uổi, đã l.y h.ôn.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn chị bằng ánh mắt căm giận. Tôi uất nghẹn thay cho anh trai và bố mẹ. Hóa ra những thay đổi của chị là vì tình yêu mới, vậy mà tôi khờ dại không nhận ra.
Rồi chị bỏ đi mà chẳng nói lời nào. Nhưng quả thực, nếu chị có giải thích hay gì đi nữa tôi cũng không chấp nhận.
Mẹ tôi gọi điện lại nói bố mẹ không muốn làm to chuyện. Hoàn cảnh đã vậy, để chị tuỳ ý, chỉ lo cho đứa cháu nhỏ.
Còn tôi, tôi thấy khó chịu vô cùng. Rõ ràng là chị dâu tôi đã sai cơ mà. Nghĩ đến cảnh bố mẹ ôm ban thờ con trai, có con dâu mà như không, còn cháu tôi phải nhận người khác làm bố, nhìn sắc mặt người ngoài mà sống, tôi lại trào nước mắt.
Ngay sau ngày cưới, tôi muốn đem 1 lượng vàng đến trả cho vợ chồng anh trai
Tôi không muốn nhận 1 lượng vàng đó rồi bị chị dâu cạnh khóe, móc mỉa cả đời.
Ngay khi biết không có t.iền thưởng Tết, chồng tôi muốn bỏ việc Em gái chuẩn bị kết hôn thì mẹ tôi đi đẻ Nhìn con heo đất vỡ tan tành trong sọt rác mà tôi uất nghẹn đ.au đ.ớn
Chị dâu tôi tên Vy, tính tình cũng tạm ổn, mỗi tội thích t.iền. Chị ấy tằn tiện, làm không dám ăn không dám tiêu; có bao nhiêu đều đem đi sắm vàng hết. Bố mẹ tôi có lương hưu nên tháng nào cũng đưa chị ấy 4 triệu để lo chợ búa. Tôi cũng chủ động trả t.iền điện nước, mua bột giặt, nước rửa chén và những thứ lặt vặt trong nhà. Ngoài ra, tôi còn hay cho t.iền cháu ăn sáng, uống sữa. Theo tôi tính toán thì chị dâu gần như chỉ bỏ t.iền để lo cho con và vợ chồng chị thôi. Nhưng chị hay rên, than thở. Lúc nào chị cũng nói mình nặng gánh gia đình, t.iền lương không đủ chi tiêu... Bố mẹ tôi bực mình, định cho vợ chồng chị ra ở riêng nhưng tôi cản lại. Bởi tôi cũng sẽ đi lấy chồng, tôi không thể sống với ông bà mãi. Nếu anh chị ra ở riêng, sau này ông bà đau bệnh thì ai chăm sóc.
Hôm chủ nhật là đám cưới của tôi. Nhà chồng cách nhà tôi 10km, lễ đưa dâu rước họ rình rang. Trong lễ cưới, anh trai lên tặng tôi một lượng vàng. Lúc nhận quà mừng cưới lớn như thế, tôi cũng kinh ngạc, bất ngờ lắm.
Sau đó, tôi mới nghe mẹ kể lại chuyện vợ chồng anh trai cãi vã nhau. Anh muốn tặng em gái 1 lượng vàng cho nở mày nở mặt và cũng thể hiện tình cảm đối với tôi. Nhưng chị dâu xót của nên không chịu, chị ấy chỉ muốn tặng 2 chỉ thôi. Qua quan sát, tôi cũng thấy anh chị không nói chuyện, thậm chí không ngồi chung bàn với nhau.
Đêm tân hôn, tôi kể mọi chuyện cho chồng nghe. Vợ chồng tôi bàn bạc rồi thống nhất sẽ đem 1 lượng vàng kia trả lại cho anh trai. Chúng tôi không muốn vợ chồng anh cãi vã, giận hờn nhau chỉ vì quà mừng cưới cho em gái. Chúng tôi càng không muốn nghe chị dâu cạnh khóe, móc mỉa, than thở mỗi lần về nhà chơi.
Ngay sáng hôm sau, vợ chồng tôi đã đem 1 lượng vàng đến đưa cho mẹ, nhờ mẹ đưa lại cho anh trai. Nhưng mẹ tôi lại bảo đó là quà mừng của anh thì chúng tôi cứ giữ, nếu chị dâu tỏ thái độ không đúng mực, bà sẽ nhắc nhở chị ấy. Mà làm như vậy, tôi càng sợ xảy ra mâu thuẫn gia đình. Trả vàng thì tôi cũng sợ anh trai giận mình. Nên làm sao bây giờ?
Áp lực vì bị so sánh với chị dâu quá hoàn hảo Chị dâu cái gì cũng giỏi, vừa có địa vị xã hội, lại khéo ăn khéo nói, nấu ăn cũng giỏi, mọi thứ trong nhà đều đảm đang. Trong khi tôi lại chẳng biết làm gì, đến một bữa cơm đơn giản cũng không biết nấu. Vừa về nhà chồng tôi đã bị đem ra so sánh với chị dâu. Tôi mới cưới...