Cảm thấy hạnh phúc vì cả vợ và bồ đều tuyệt
Tôi chỉ muốn sống yên ổn giữa hai người phụ nữ mà sao khó đến vậy, chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài vợ hoặc bồ sao.
Ảnh minh họa
Tôi 42 tuổi, ở cái tuổi có thể gọi là tương đối hài lòng về cuộc sống của bản thân, nhà cửa đầy đủ đàng hoàng, xe bốn bánh hơn một tỷ, hai đứa con, còn vợ thì tất nhiên là tôi chỉ có một như cam kết, bởi chắc chẳng có pháp luật nào cho phép lấy nhiều vợ cùng lúc.
Vợ tôi là cô gái bình thường như bao người khác. Cô ấy là nhân viên nhà nước nên công việc nhàn, có nhiều thời gian chăm sóc con và dọn dẹp nhà cửa, vun vén cho gia đình. Con cái đã lớn nên tôi thảnh thơi, sau giờ làm có thể nán lại uống thêm vài cốc bia với bạn bè.
Video đang HOT
Rồi tôi gặp em, cô bồ nhí vào một ngày say gần như không thể đứng dậy. Trong khi các bạn bè khác cũng say thì em chỉ dìu tôi vào phòng nghỉ của nhân viên quán bia và chăm sóc. Đến khi tỉnh dậy thấy em vẫn ngồi đó, tôi xin số điện thoại để tiện liên lạc. Vài lần nói chuyện vu vơ, tôi đã hẹn em uống nước, may mắn là em gật đầu. Em 32 tuổi, chưa chồng, cởi mở tâm sự rằng em từng yêu vài mối tình nhưng mất niềm tin vào đàn ông nên không coi trọng hôn nhân nữa, xác định sống độc thân đến hết đời.
Tôi và em nói chuyện rất hợp. Có lẽ vì thấy tôi có gia đình, hơn nữa tôi là người khéo nói chuyện nên em vui vẻ và cởi mở. Chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết. Hơn nữa, hoàn cảnh của em éo le, cha mẹ đã mất, chẳng có người thân nào bên cạnh nên rất cô đơn. Khác với những cô gái tôi đã gặp, em là người nhân hậu, luôn dằn vặt vì mình là người đã phá vỡ hạnh phúc của người khác, vì thế có lúc em quyết định chia tay tôi. Thật sự tôi rất yêu em nên luôn là người chủ động tìm cách trì hoãn, không chấp nhận việc chia tay ấy.
Dù có bồ nhí ở bên ngoài nhưng tôi là người đầy đủ trách nhiệm với gia đình, con cái tôi vẫn chăm sóc đầy đủ, chuyện học hành của con tôi vẫn dành thời gian giám sát, chủ động mua quà tặng vợ và chăm sóc vợ. Tình cảm tôi không thể dành cho vợ được 100% nhưng chắc khó có người đàn ông nào vẹn toàn như tôi khi cả hai bên vợ và bồ nhí tôi đều lo trọn vẹn.
Rồi “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, vợ biết tôi ngoại tình. Đến khi vợ nói tôi mới biết mình đã bị phát hiện. Vợ tìm hiểu rất kỹ về bồ nhí của tôi, biết đó không phải là cô gái ghê gớm, giật chồng người khác nên vợ quan sát kỹ trước khi nói chuyện. Sau đó vợ muốn tôi phải rõ ràng giữa gia đình và chuyện ngoại tình. Tôi đã hứa sẽ từ bỏ bồ nhưng thật khó khi ở nhà tôi rất nhớ bồ nhí, còn ở bên bồ tôi lại nghĩ đến vợ mình.
Tôi vẫn lén lút đến gặp bồ nhí. Cuối cùng vợ nói sẽ không cố gắng giành giật tôi nữa mà để tôi ra đi với bồ nhí, dù sao vợ tôi còn có hai đứa con, cô gái kia chỉ có mình tôi. Oái oăm thay, bồ nhí của tôi cũng muốn tôi trở về với gia đình vì cô ấy không chịu được dằn vặt khi làm kẻ thứ ba. Tôi chỉ muốn sống yên ổn giữa hai người phụ nữ mà sao khó đến vậy, chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài vợ hoặc bồ sao?
Theo VNE
Một bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này...
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng...
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh... Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là... thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa... (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em "ghét lắm", những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi... Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
Theo VNE
Sự thèm khát của bà vợ một đại gia Tôi biết rằng mình không yêu anh ta, nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được buông mình vào thứ tình cảm đó... Tôi là Mai (xin được giấu tên thật), 43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi...