Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Theo dõi VGT trên

Em không biết cuộc gặp gỡ của chúng mình có phải là duyên nợ hay định mệnh?

Em cũng không biết rồi ngày mai những khó khăn thử thách trong tình yêu sẽ lớn nhường nào. Nhưng em tin và hy vọng dù khó khăn hay trở ngại thế nào anh cũng đừng buông tay. Hãy nắm chặt lấy tay em, và yêu em nếu như lòng anh muốn thế.

Hãy nắm chặt bàn tay và yêu em như lòng anh muốn (Hoa Nguyễn)

Có những giấc mơ em không muốn mình tỉnh giấc
Có những con đường, có anh đi cùng em mong sao dài bất tận
Cùng những nụ hôn ngọt ngào em say trong ngây ngất
Diu dàng ấm áp trong vòng tay anh

Em không biết cuộc gặp gỡ của chúng mình có phải là duyên nợ hay định mệnh? Em cũng không biết rồi ngày mai những khó khăn thử thách trong tình yêu sẽ lớn nhường nào. Nhưng em tin và hy vọng dù khó khăn hay trở ngại thế nào anh cũng đừng buông tay. Hãy nắm chặt lấy tay em, và yêu em nếu như lòng anh muốn thế.

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 1

Anh đã từng hỏi rằng “Em có thấy hài lòng vì anh không?” Em đã không ngần ngại mà nói rằng “Em hài lòng”. Không phải vì anh là người hoàn hảo, đơn giản vì em yêu anh, tin anh nên hài lòng với tình yêu chân thành của anh và em cảm thấy tình yêu anh dành cho em làm em hạnh phúc. Anh không phải chàng trai lãng mạn như các cô gái vẫn mơ về chàng hoàng tử, anh không hào hoa để dễ dàng khiến các cô gái say lòng ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc. Nhưng Em cảm thấy trái tim mình run lên mỗi lần hẹn hò cùng anh,em thấy tim đậ.p mạnh hơn mỗi khi gần bên anh. Và em cảm thấy cử chỉ yêu thương, quan tâm chân thành, tình yêu vụng về đáng yêu đó riêng với em là duy nhất.

Em hát bản tình ca
Nơi nào có anh nơi đó em hạnh phúc
Em hát bài tình ca
Anh yêu em vụng về nhưng chân thực
Em hạnh phúc, và với em anh là duy nhất
Hạnh phúc vẹn tròn em mong là có thật
Được anh yêu và cũng được yêu anh

Em thấy yêu cuộc sống, thấy cuộc sống có ý nghĩa và động lực hơn, và cũng thấy tim mình rung động. Em đã từng cảm thấy cuộc đời như môt guồng quay tẻ nhạt, ngoài việc lao đầu vào công việc, cặm cụi lo toan cuộc sống em đã quên mất mình cũng cần phải yêu một ai đó, dành thời gian cho ai đó.

Em cũng từng cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc nhưng sau đổ vỡ của chuyện tình dang dở, em chợt hiểu rằng hạnh phúc hiện hữu ở ngay trước mắt chứ không phải những ước muốn hay hoài bão xa vời, có điều chẳng bao giờ ta có thế nhận thấy hạnh phúc đó một khi chưa biết… tự thoả mãn với lòng…Vì vậy, em càng muốn nắm chặt lấy hạnh phúc là dẫu đôi lúc có những phút giận hờn hay chạnh lòng, nhưng đó là vì em yêu anh đó thôi. Bởi trong tình yêu, giận hờn là gia vị.

Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em! Dù là định mệnh, duyên số hay với anh em chỉ là cơn gió mùa hạ thoảng qua,nhưng em đã rất hạnh phúc và em luôn mong hạnh phúc này trọn vẹn.

Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em như thủơ ban đầu, hãy nhớ lại quãng thời gian bên nhau đẹp nhất. Hy vọng anh sẽ nhớ được anh từng yêu em như thế nào.

Nếu tình yêu trong anh không còn nữa, em sẽ chẳng níu kéo đâu, bởi lẽ yêu anh, em sẽ luôn mong anh hạnh phúc. Nhưng trong tận sâu đáy long, em mong rằng, hạnh phúc của anh là em!

Người ta thường cho rằng yếu đuối và cần được chở che là một đặc quyền của phái nữ nhưng thực ra những người đàn ông mạnh mẽ cũng có những lúc mệt mỏi, thất vọng và cũng rất cần cho mình một bờ vai. Bờ vai ấy dẫu nhỏ bé, mong manh vẫn là nơi bình yên nhất mà họ có thể tựa vào. Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe lá thư:

Hãy để anh tựa vào vai em nhé! (Xuân Đàn)

Cho anh tựa vào vai em nhé! Anh đã tỏ ra rằng anh mạnh mẽ. Anh luôn nói mọi việc đều ổn để em vui. Nhưng anh cũng rất cần sự chia sẻ, anh cũng đã có lúc rất ê chề, mệt mỏi và thất vọng. Anh muốn tìm một chốn nghỉ ngơi, bình yên, nhẹ nhàng trước cuộc sống vội vã, cuồng quay và muôn điều thay đổi.

Nhiều lúc anh rất mệt mỏi anh muốn tựa vào vai em…muốn nói với em: “Hãy cho anh mượn bờ vai mỏng manh, hao gầy của em em nhé!”

Anh yêu bờ vai ấy.
Bờ vai em nhỏ nhắn, mong manh.
Bờ vai ấy bình yên và ấm áp.
Anh muốn tựa đầu lên.
Muốn nhẹ nhàng ngủ trên vai em.

Anh không đủ mạnh mẽ để bước qua mọi ưu phiền.
Anh không đủ tự tin để xử lý hết tất cả mọi chuyện.
Anh không đủ vững vàng để một mình đi hết quãng đời mệt mỏi.
Anh không đủ kiên định để chiến đấu với nỗi đơn côi.
Hãy cho anh được tựa vào vai em, em nhé!
Anh chỉ cần có thế thôi, tựa vai em là đủ.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!
Để anh quên đi những mệt mỏi cuộc đời.
Để anh trút những gánh nặng, những nỗi lo toan cuộc sống.
Để anh có thêm sức lực, vực dậy sau những khó khăn, tiếp tục những ước mơ và tương lai của mình.
Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 2

Anh cũng biết bờ vai em không chất chứa hết được những nỗi lo lắng của anh, cũng không hy vọng bờ vai ấy xoa dịu được những nỗi đau. Nhưng anh tin bờ vai em là chốn bình yên duy nhất, để anh lấy lại được tinh thần, niềm hy vọng và nụ cười.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Đừng từ chối, đừng co.i thườn.g anh, đừng nói anh yếu đuối, cũng đừng suy nghĩ điều chi cả. Hãy để anh ngả đầu tựa vào vai em. Anh không ngần ngại trút bỏ vẻ ngoài mạnh mẽ trước em. Để anh tựa vào vai em, khi mọi điều anh nói không thành lời, để anh nói cho em nghe tất cả bằng trái tim, và hãy lắng nghe bằng trái tim em nhé.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Để anh được buông thân mình xuống một chốn bình yên. Anh không phải trằn trọc, không phải vò đầu bứt tóc, không còn âu lo, không phải suy nghĩ. Mọi mệt mỏi sẽ được đôi vai em làm tan biến, mọi chuyện ưu phiền sẽ được trôi theo những bình yên, bên em nhẹ nhàng, vai em mỏng manh vẫn làm anh hạnh phúc.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Khi anh muốn dừng chân, khi anh muốn em cùng chia sẻ những muộn phiền cuộc sống. Có thể không đi đến đâu, có thể không được ở bên nhau mãi mãi… nhiều lắm những điều có thể xảy ra. Nhưng hãy để anh ngả vào vai em, em nhé.

Để anh hiểu rằng anh không bao giờ đơn độc.
Để anh thấy rằng vẫn còn có em trong cuộc sống.
Để những mong manh vẫn đan xen siết chặt.
Vì không phải ai cũng mạnh mẽ trước sóng gió.
Vì không phải ai cũng kiên cường trước hiu hắt cô đơn.

Dẫu không cùng nhau đi hết cả cuộc đời.
Dẫu không cùng nhau sẻ chia hết nỗi sầu vơi.
Dẫu anh sẽ mạnh mẽ mà bước về phía trước.
Dẫu mai này ngược xuôi chúng mình lạc bước.

Dù em sẽ tìm được người tốt hơn anh.
Quan tâm, yêu thương em.
Lo lắng, sẻ chia cùng em.
Thì anh vẫn muốn tựa vào vai em lúc này…
Lúc anh cần đôi bờ vai ấy.
Lúc anh vẫn thấy cõi lòng mình dâng trào những yêu thương.
Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Bạn thân mến! Trải qua nhiều lần đổ vỡ trong tình yêu, người ta tưởng chừng như trái tim trở nên chai sạn và không thể yêu thật lòng thêm một lần nào nữa. Cho đến khi người ấy suốt hiện, trái tim vẫn rung lên những nhịp đậ.p yêu thương. Dù ở độ tuổ.i nào, hai mươi hay ba mươi tuổ.i, nỗi khao khát yêu thương cũng chưa bao giờ lịm tắt. Tiếp theo mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Truyện ngắn: Em có thể tựa vai tôi mà khóc (Nguyễn Thị Phương Thúy)

Khi chúng tôi đã không còn những nồng nhiệt của tuổ.i trẻ, khi chúng tôi đã chẳng còn mơ mộng về cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu. Khi tôi và em đều nhận lại thật nhiều những đắng cay cho một thứ tình cảm mà người ta vẫn đang khắc khoải kiếm tìm.

Tôi ba mươi, em hai lăm. Vào một buổi chiều của tháng mười đầy gió, tôi đã tình cờ gặp em, tình cờ nhìn vào đôi mắt làm tôi xuyến xao.

Thật ra, ngày hôm đó sẽ vẫn là một ngày rất bình thường, vì công việc đó không phải của tôi. Tôi làm công việc văn phòng tại một trường cấp ba trong huyện. Và văn phòng hiệu trưởng cũng như các phòng khác cần thay rèm cửa sổ. Lẽ ra là cô gái cùng phòng với tôi đảm nhiệm công việc đi chọn mẫu rèm tại một hiệu may, nhưng cô ấy có việc bận, mà văn phòng lúc ấy chỉ có mình tôi là rảnh. Tôi cũng có một chút gì đó gọi là thẩm mĩ, ấy là bạn bè nhận xét vậy. Thường thì bạn bè vẫn nhờ tôi tư vấn, hay nhờ tôi đi chọn đồ trang trí trong nhà, từ những bình hoa, đến những bức tranh treo tường. Tôi đơn giản chỉ thích những gì thuộc về thiên nhiên, cỏ cây, sông nước, đơn giản vì tôi thích sự bình yên.

Nhưng cuộc đời chẳng được bình yên như vậy, tôi hiểu. Tôi vẫn không mong mỏi mình có được cuộc sống yên bình như mặt hồ không chút gợn sóng. Tôi thích phiêu diêu, tôi thích đi đến những chân trời lạ, tôi thích tự do như những cơn gió.

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 3

Và trong những tháng ngày của tuổ.i trẻ, của những năm hai mươi mấy, tôi đã đi, tôi đã không lãng phí một giây phút nào của những năm đẹp nhất đời người ấy. Và tôi cũng đã nếm đủ những mùi vị của cuộc đời. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, đắng cay có, yêu thương tôi cũng có, và có lẽ vì tôi yêu những cơn gió, nên yêu thương đối với tôi cũng như những cơn gió, tôi không thể giữ gió lại bên mình…

Khi ấy, tôi đã chọn quay về với gia đình, tôi chọn một công việc ở gần nhà, để tiện đỡ đần cha mẹ. Tôi đã không còn tin vào thứ tình yêu đôi lứa, khi cô ấy đã lấy mất tất cả những niềm tin trong tôi. Cũng đã một thời gian rất dài, nhưng tôi vẫn không thể nào quên đi. Tôi đã cố gắng vùi mình vào công việc, vào những mối quan hệ bạn bè. Nhưng khi đêm về, kí ức lại ùa về, tim tôi đau…

Tôi đã sống những năm tháng nát nhàu như thế, những năm tháng không có sắc màu nào. Tôi chợt nghĩ thà rằng cứ như bố mẹ tôi ngày trước, gặp nhau nhờ mối lái rồi lấy nhau, chỉ đơn giản vậy thôi. Vậy mà cũng đi cùng nhau đến trọn kiếp người. Tuổ.i trẻ như tôi, yêu say đắm, yêu đến mức tưởng chừng như có thể vì nhau mà bất chấp tất cả, bỏ mặc tất cả, cuối cùng cũng vẫn là xa, vẫn nhận về bao nhiêu nhức nhối.

Tôi đã tự dặn với mình rằng đừng tiếc nuối nữa, đừng khắc khoải nữa. Tôi vẫn thường nói với bạn bè rằng chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi, thời gian trôi qua, rồi chuyện gì cũng sẽ qua… Nhưng đúng là khi đến chuyện của mình mới biết là xó.t x.a đến nhường nào, khó đến nhường nào.

Trong những tháng ngày sóng trong lòng tôi tạm thời lắng xuống, tôi đã nguôi ngoai được phần nào, tôi gặp em.

Khi tôi bước vào hiệu may chiều hôm đó, tôi thấy một vài người đang vui vẻ nói chuyện, và tôi đã không để ý đến em từ cái nhìn đầu tiên. Tôi bận tìm bà chủ cho công việc của mình.

“Bà chủ ở trên tầng”, một chị nào đó nói với tôi khi tôi hỏi. Và tôi nghe tiếng bà chủ mời tôi lên đó. Khi đã trình bày với bà chủ về mục đích của tôi, bà chủ nói tôi đợi để đi tìm cuốn album rèm để tôi chọn. Bà chủ đứng dậy đi xuống giữa cầu thang, rồi nói:

- Lan, cầm cho cô quyển album rèm ở máy phía sau Lan lên đây cho cô với!

Cô gái tên Lan dừng công việc đang làm, tắt máy, nói vâng ạ, rồi cầm cuốn album đưa cho bà chủ vẫn đang đứng giữa cầu thang.

Cô gái đó tên Lan, cô gái đó có đôi mắt bình yên, tôi thoáng thấy đôi mắt ấy khi tôi dõi theo cô.

Tôi chọn được một vài mẫu rèm khá đẹp, tôi vốn thích những gì thuộc về thiên nhiên, về những dòng sông, cỏ cây hoa lá, nên những mẫu tôi chọn cũng không ngoại lệ. Đơn giản vì tôi thích sự bình yên.

Sau khi đã bàn bạc với bà chủ xong công việc, chẳng có lí do gì để tôi ở lại đó, vậy mà sao tôi vẫn không muốn về ngay. Đến tận sau này tôi mới biết rõ lí do, là vì đôi mắt ấy đã níu tôi ở lại.

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 4

Đàn ông ba mươi như tôi, sao lại có thể vì một ánh mắt mà xao xuyến như vậy? Tôi tự nói với mình như thế. Và tôi đã quay lại hiệu may ấy nhiều lần , đôi khi cũng chỉ để hỏi bà chủ rằng rèm của tôi đã xong chưa, mặc dù tôi biết rõ không cần hỏi như vậy, mặc dù tôi biết làm như vậy là thừa, nhưng sao tôi vẫn quay lại đó, tôi không thể điều khiển bước chân tôi.

Đàn ông ba mươi như tôi, sau khi đã trải qua một cuộc tình đậm sâu như vậy, và cũng đã đổ vỡ như vậy, bây giờ lại có thể xao xuyến vì một ánh mắt như vậy hay sao?

Một buổi chiều nọ, tôi lại như bị thôi miên, khi đôi chân vô thức đưa tôi đi qua con đường ấy. Tôi thấy mái tóc buộc cao của cô đang đung đưa cùng gió theo những bước chân cô chạy. Gió, tôi yêu gió, trong giây phút ấy, tôi đã ước mình có thể là gió để được đi bên em.

Tôi chạy xe thật chậm phía sau em, đàn ông ba mươi như tôi không còn cái thú vui nhìn thấy con gái là chạy đến chòng ghẹo như cái hồi tôi hai mươi mấy nữa. Tại sao từ lần đầu tiên chạm vào ánh mắt ấy, đêm của tôi hình như càng dài hơn, và những buổi chiều tôi có mặt ở nhà cũng muộn hơn. Tôi cố gắng giấu em vào một nơi nào đó, trong tim mình.

Một tuần sau, tôi thật sự đã không còn lí do gì để ghé qua hiệu may ấy nữa. Nhưng tôi vẫn chạy xe ngang qua cửa hiệu mỗi khi tan giờ làm. Ánh mắt vô thức đưa tôi nhìn vào bên trong, tôi bình yên khi thoáng thấy mái tóc ấy nghiêng nghiêng bên bàn máy. Rồi tôi sẽ chạy qua, như một người khách qua đường.

Tôi quyết định quay lại hiệu may, đặt cho mình một bộ đồ mới. Khi tôi bước vào, tôi đưa mắt tìm em. Em vẫn như một con ong cần mẫn, rồi khi sự mỏi mệt tràn về, em đưa tay lên xoa gáy, vô tình chạm phải ánh mắt tôi, em bối rối gật đầu chào, có điều là em không biết tôi còn bối rối hơn cả em. Tôi cười chào em, rồi tôi giật mình, bởi đã bao lâu rồi, tôi không cười như vậy.

Tôi phải tìm bà chủ, vì tôi không thể nói tôi đến đây để tìm em. Mọi người nói với tôi, bà chủ đi vắng, nếu tôi rảnh thì ngồi đợi, một lát nữa bà chủ về. Tôi, không hiểu sao lúc ấy chỉ mong rằng bà chủ đi mấy lát nữa rồi về cũng được, tôi sẽ có thời gian để nhìn em, từ phía sau.

Tôi nghe mọi người nói chuyện, rồi tôi cũng góp một chút vào câu chuyện ấy. Đàn ông ba mươi mà, có gì là ngại ngùng nữa đâu, bể dâu cũng bao lần nếm trải rồi mà.

Nhưng chả lẽ trái tim tôi xao xuyến vì em thật sao? Bao đêm dài khi giật mình tỉnh giấc, tôi vẫn nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt bình yên đến lạ lùng.

Mãi đến tận sau này, khi nghe em kể lại, tôi thật sự không thể ngờ được mình lại có thể làm được như vậy. Tôi không nhớ mình đã làm như thế nào.

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 5

Em kể rằng hôm ấy, tôi đến trước mặt em và hỏi em như một cảnh sát hỏi cung tội phạm:

- Em tên gì?

Lúc ấy em ngạc nhiên đến vô cùng, nhưng em cũng trả lời tôi với một vẻ dè chừng:

- Em tên Lan.

- Họ tên đầy đủ?

- Lê Hoàng Lan.

- Em bao nhiêu tuổ.i?

Sau này em nói với tôi rằng lúc đó em cũng khó chịu lắm rồi, nhưng vì có mọi người ở đó, nên em cũng kiên nhẫn trả lời:

- Em 25 ạ.

- Số điện thoại em?

- 012…

- Em có dùng facebook không?

- Dạ có.

- Facebook em là gì?

- Anh tìm link dễ hơn vì tên em trùng tên nhiều người. Facebook.com/lanhoang…

Lúc đó, tôi không hề cầm bút ghi lại, và cũng không cầm điện thoại để ghi số của em, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn nhớ từng con số, từng chữ cái mà em đọc.

Tôi đã không thể đợi bà chủ về được nữa, trông tôi lúc đó như người bị sốt, mặt đỏ lựng, đấy là sau này tôi nghe em kể lại.

Tối về, tôi không biết bắt đầu nói chuyện với em như thế nào, số điện thoại của em tôi nhớ, dù mới nghe duy nhất một lần. Tôi nhớ link facebook của em. Nhưng từ lâu rồi, tôi đã không còn hứng thú với thế giới ảo đó nữa, đơn giản vì đó chính là nỗi đau trong tôi. Facebook cũ của tôi, tôi đã khóa, trong đó toàn là những tình cảm giữa chúng tôi ngày đó, yêu thương lắm, đẹp lắm, nhưng cũng xó.t x.a lắm và giờ cũng xa lắm rồi.

Tôi lập facebook mới và chỉ kết bạn với mình em! Tôi lướt facebook của em để tìm hiểu về em một chút. Chính tôi đã nói trên facebook của mình rằng, muốn tìm hiểu về một người trẻ, chỉ cần tìm hiểu về facebook là có thể hiểu đến bảy mươi phần trăm về người đó. Thế giới ảo thì ảo thật, nhưng cảm xúc của những người trẻ ở đó thì không phải là ảo.

Em, đúng như tôi nghĩ, em sống nội tâm, bao bọc mình trong một lớp vỏ. Trạng thái của em thỉnh thoảng vẫn có nhắc về một người nào đó em gọi là “anh”. Tôi không biết đó có phải là nguyên nhân khiến tôi thấy em khóc trong một buổi chiều tôi chạy xe phía sau em? Em rẽ vào một con đường khác, nhìn hoàng hôn đang xuống dần, và em khóc. Tôi biết buổi chiều là thời gian khiến người ta chạnh lòng nhiều lắm. Và tôi cũng đã bao lần ngắm hoàng hôn để rồi nỗi đau trong tôi lại ùa về, nhức nhối.

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 6

Tháng mười đầy gió. Em ngồi trong buổi chiều tháng mười và em khóc. Tôi chỉ có thể đứng từ xa, nhìn em thỉnh thoảng đưa tay gạt ngang má. Lúc đó tôi thật sự chỉ muốn đến bên em, cho em mượn bờ vai, muốn nói với em rằng: “Có anh ở đây rồi, em cứ khóc đi em”.

Tôi với tay lấy điện thoại, soạn một tin nhắn gửi em. Tin nhắn đó, đến bây giờ, em vẫn giữ. “Này cô gái, có khóc thì cũng khóc cho thật thà một chút, khóc như vậy mà gọi là khóc à?”.

Em kể lại với tôi, khi đọc tin nhắn đó, em cũng đang khóc, cái kiểu khóc của em thật là lạ và người khác vô tình nhìn thấy, càng xó.t x.a cho em nhiều hơn. Em khóc không nức nở, không một tiếng nấc, có cảm giác như chỉ là nước mắt đầy quá, nên nó trào ra thôi.

Một thời gian sau, tôi trở thành khách quen của tiệm may nơi có cô gái của tôi đang ở đó. Lân la làm thân với bà chủ, tôi hỏi thăm về em. Bà chủ nói với tôi, em học xong đại học, bon chen nơi thành phố, chật vật mãi không tìm được việc ổn định. Em trở về với bố mẹ, và cũng vẫn đang đợi thi công chức xã đợt tới. Trong thời gian rảnh rỗi, em qua đây làm với các chị cho đỡ buồn.

- Khổ thân con bé, hiền lành vậy mà yêu phải một thằng chẳng ra gì. Chỉ vì nó không tìm được việc làm, không có tiề.n ổn định, mà thằng kia bỏ nó đi lấy đứa khác. Nó từ đấy không nói năng gì hết, qua đây làm với mọi người mới thấy nó nói cười trở lại.

Hóa ra là vậy. Cô gái của tôi cũng đã phải chịu đựng những đớ.n đa.u như vậy. Cái tình yêu đầu đời, không gì có thể xóa nhòa được, tôi hiểu chứ!

Nhưng em ơi, hãy cho tôi cơ hội được không? Em có thể tựa vào vai tôi mà khóc, khóc thật sự em ạ! Tôi, một người đàn ông ba mươi tuổ.i, không thể ngờ rằng mình có thể đứng trước mặt em, nói với em rằng: “Cho phép tôi thương em được không?”

Mãi đến sau này, tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi lại dùng từ “thương” chứ không phải là “yêu”. Và em cũng có kể với tôi rằng, nếu lúc đó tôi dùng từ “yêu” thì em sẽ cười nhạt, coi như tôi đang nói đùa, và sẽ coi như không có chuyện gì hết. Nhưng tôi đã dùng từ “thương” và em nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt tôi.

Đúng vậy, tôi thương em. Tôi và em cũng đã qua cái tuổ.i khao khát tình yêu, khao khát thứ tình cảm mong manh đến vậy. Khi tôi tỏ tình với em trước mặt rất nhiều người trong buổi chiều hôm đó, em trả lời tôi bằng một câu hỏi: “Tại sao?”

Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc - Hình 7

Tôi hoàn toàn lúng túng, bởi vì tôi không cũng đã bao lần tự hỏi mình như vậy, tại sao tôi thương em? Có phải vì tôi thấy em cố gắng tỏ ra là mình ổn trước mặt mọi người, còn khi chỉ có một mình, em vô cùng yếu đuối, có phải trong buổi chiều nhìn em khóc như vậy, tôi đã thương em rất nhiều không? Có phải vì tim em đang hằn những vết thương dai dẳng, nên tôi muốn ở bên em, có phải đơn giản vì tôi thật sự muốn thấy em mỉm cười?

“Tôi không biết”. Tôi đã trả lời em như vậy. Tôi thật sự không biết.

Cho đến bây giờ, tôi và em vẫn chưa bao giờ nói một câu yêu nhau. Chúng tôi vẫn cứ lặng lẽ thương nhau, lặng lẽ ở bên nhau trong những buổi chiều hò hẹn vội vã. Tôi biết, tất cả mọi chuyện xảy ra đều có một lí do nào đó, và ai đi ngang qua đời ta cũng đều có một lí do nào đó. Chúng tôi đã ở bên nhau mà không hề nói yêu nhau, đơn giản vì chúng tôi hiểu, tình yêu thật sự đôi khi cũng không cần nói một lời.

Tôi thương em, cũng như tôi yêu gió. Em nói đùa rằng, “Sao anh lại yêu gió, mà anh chỉ thương em?”. Em biết không? Gió, ta không thể nắm bắt được, nên phải yêu, yêu vội vàng cho một lần gặp gỡ.

Còn em, tôi đã có em, đã bắ.t có.c được trái tim em rồi, nên tôi chỉ thương em thôi, cô gái của gió ạ! Tiếng cười của em trong trẻo như buổi chiều đầy gió…

Theo blogradio.vn

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh

Duyên phận là một điều rất lạ kỳ, dù bạn có tin vào duyên phận hay không thì đến một lúc nào đó bạn cũng sẽ phải gật đầu thừa nhận duyên phận có tồn tại.

Đối với người đã không có duyên phận thì dù có gặp nhau bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể ở bên nhau. Có cô gái cứ mải miết đi tìm chàng trai của mình bằng cả trái tim và chưa một lần ngoảnh lại để biết rằng có một người vẫn dõi theo cô bằng tất cả tấm lòng của anh ấy. Từng muốn chinh phục cả thế giới, khi ngoảnh lại mới biết rằng thế giới này chẳng ai khác ngoài anh.

***

Truyện ngắn: Những kẻ ràng buộc (Kai Hoàng)

Ở giữa thanh xuân, cô đã từng muốn chinh phục mọi thứ, thậm chí là chinh phục cả thế giới. Đến khi ngoảnh lại, chợt nhận ra thế giới chẳng ai khác ngoài anh.

Năm ấy, thời điểm đó cô vừa tròn hai mươi tuổ.i. Đó cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến Lyon. Một mình đơn độc giữa "trái tim nước Pháp", quả thật là lúc ấy cô có phần hơi lo sợ. Nhưng bằng tất cả ý chí mạnh mẽ của một cô gái đôi mươi, cô tự trấn an mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Rồi những khó khăn ban đầu sẽ bị cô đốn ngã, như cái cách người ta tạo nên một con đường mòn để băng qua rừng.

Đó là một suất học bổng 80%, không tệ so với tất cả nỗ lực mà cô đã bỏ ra. Mà cơ hội thì chẳng thể nào đến hai lần, nếu như cứ đắn đo, dùng dằng mà bỏ lỡ nó. Vậy là đi.

Đến tận nước Pháp xa xôi, hành trang cô mang theo chỉ vỏn vẹn hai chiếc va ly cỡ lớn. Mà phần nhiều những vật dụng được sắp xếp trong đó, lại chẳng giúp ích gì cho cuộc sống xa lạ ở tận trời Âu. Chúng chỉ là những vật dụng kỷ niệm mà cô gom góp lại, bởi cô sợ cảm giác trơ trọi nếu xung quanh mình chỉ toàn những thứ lạ lẫm.

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 1

Nói về quyết định của cô, mẹ là người phản đối kịch liệt nhất. Làm sao bà có thể để đứa con gái nhỏ bé như cô sang tận nước Pháp mà không lấy ai chăm sóc. Lần đó, cô đã nhìn trực diện vào mẹ, nghiêm nghị như một kẻ trưởng thành, rằng cô sẽ biết tự chăm sóc cho mình và nếu có chế.t, cô cũng phải trở về mà chế.t. Cô tự định đoạt cuộc sống của mình một cách cứng rắn, tự chinh phục những mục tiêu mình đã đề ra mà không mảy may lung lay ý chí. Cái tính cách đó, cô thừa hưởng từ bố. Chỉ tiếc rằng bố không còn ở bên cô nữa. Năm cô mười hai tuổ.i, bố mẹ cô l.y hô.n. Thành ra cô có phần mạnh mẽ hơn những đứa bạn cùng trang lứa. Nhưng mẹ cô biết, cái vỏ bọc mạnh mẽ đó là do cuộc hôn nhân đổ vỡ của bà gây ra.

Ánh mắt đã nói lên tất cả, mẹ cô đành buông xuôi và nhượng bộ. Bảo rằng sang đó nhớ viết thư cho bà thường xuyên, để bà bớt lo nghĩ.

Cô đặt chân đến Pháp thì trời cũng vừa sang thu. Số tiề.n đem theo chẳng thể nào cầm cự nổi một tháng nếu không bắt đầu xin làm thêm từ bây giờ. Mãi đến ngày thứ ba thì cô mới được nhận vào làm ở bộ phận rửa chén của nhà ăn Crous trong trường Đại học ENS Lyon với mức thù lao rẻ mạt 5 euro/giờ, từ 11h45 đến 14h15 hàng ngày, trừ dịp cuối tuần. Công việc của cô chủ yếu chỉ là dọn sạch sẽ những phần thức ăn còn thừa và phân loại đồ dùng, chén dĩa, muỗng tách vào từng khay riêng để kịp cho vào máy rửa tự động. Ngoài tiề.n lương, cô còn được ăn trưa tại Crous, tha hồ chọn món và ăn thỏa thích. Cô đã chủ động xin người quản lý cả phần thức ăn cho cả buổi chiều hôm đó, dĩ nhiên chẳng ai phản đối. Nhưng đối với cô là cả một khoản tiết kiệm đáng kể.

Bởi lẽ, dù có thế nào, cô cũng nhất định phải bám lấy mảnh đất này mà sống. Cô không thể thua. Đó là suy nghĩ đầu tiên và duy nhất khi cô quyết định một mình đặt chân đến Pháp.

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 2

Cô viết thư đều cho mẹ, bảo rằng mọi thứ ở đây rất ổn, cô đã tìm được một công việc tương đối tốt và quen được khá nhiều bạn bè mới, trong đó có Dương. Anh bạn là người Pháp gốc Việt, bởi anh sinh ra tại mảnh đất này. Bố mẹ Dương cũng l.y hô.n, hiện tại anh sống cùng với bố. Nói về lí do họ gặp nhau cũng tựa như phim ảnh, khi cô - nữ diễn viên chính vì vội vàng chạy đến chỗ làm cho kịp giờ đã đán.h rơi một bức ảnh, còn nam diễn viên chính - là Dương, thì nhặt lấy và đuổi theo cô. Họ gặp nhau trước cổng trường Đại học ENS Lyon, đó cũng là nơi mà Dương đang theo học.

Có những cuộc gặp gỡ thật tình cờ và đầy ngỡ ngàng như vậy đấy, mà phần nhiều cô nghĩ là do chúng thuộc về cơ duyên. Những cơ duyên khiến người ta tìm thấy nhau, bằng cách này hay cách khác. Còn với Dương, ngay từ giây phút đầu tiên anh đã hiểu, sự cảm mến và yêu quý một ai đó không thể diễn tả được bằng lời, nó thuộc về cảm xúc. Người ta có thể đi qua biết bao thành phố, đã từng gặp gỡ và bắt chuyện với biết bao nhiêu người, cũng chưa chắc đã tìm được một người có thể tạo cho mình sự thiện cảm ngay từ khoảnh khắc ban đầu. Sau này, họ có nhiều thời gian để gặp gỡ nhau thường xuyên hơn, đó cũng là thời điểm một mối quan hệ thân thiết được nảy nở ngay giữa thành phố Lyon đông đúc. Đối với cô, Dương như thể một chiếc phao cứu sinh kịp lúc cô đang chới với và sắp chìm hẳn giữa những nỗi bất an và đơn độc khi không có lấy một người quen bên cạnh. Về phần Dương, cô lại là một bản nhạc mùa xuân mà ai đó gảy lên giữa một đêm đông phủ đầy tuyết để vỗ về và trấn an cho những cơn lạnh lúc nào cũng thường trực bủa vây.

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 3

Tôi hỏi cô, liệu rằng đó có phải là một khởi đầu tốt đẹp cho một tình yêu. Đột nhiên, cô chẳng muốn nói tiếp câu chuyện còn đang bỏ dở. Những ngày mùa đông ở Lyon, nước lạnh như cắt da cắt thịt, dù rằng cô đã đeo bao tay khi làm công việc rửa chén tại nhà ăn Crous. Cô tiết lộ rằng cô đang nhớ một người, không phải Dương. Vậy người đó là ai? Tôi hỏi. Nhưng cô lại trở nên im lặng.

***

Đó là một câu chuyện dài, được kể ở thì quá khứ cách đây hai năm trước. Khi đó, cô mười tám tuổ.i, mang trong mình nhiều mộng tưởng, kể cả tình yêu. Cô viết: "Em chưa bao giờ thôi ý định đi tìm anh, ngay cả trong giấc mơ. Những giấc mơ đã trở thành một thứ ám ảnh đối với em, bởi khi vừa kịp chạm tay vào anh thì giấc mơ biến mất. Và em tỉnh thức, trong tâm thế của một kẻ mộng du. Nhưng dẫu có ra sao thì em nhất định phải đi tìm anh, dù ở bất kỳ một vùng đất nào đi nữa. Biết không anh, giữa hàng triệu triệu người trên quả cầu này trái tim chỉ hướng về một người duy nhất. Đó mới chính là điều kỳ lạ của tình yêu.

Từ khi bố mẹ l.y hô.n, em đã quyết tâm phải chinh phục những gì mình mong muốn. Nhưng rồi em cũng nhận ra, không phải điều gì bằng tất cả nỗ lực và đấu tranh cũng có thể chinh phục được: tình yêu. Nhưng trái tim luôn là một kẻ cố chấp đến cứng nhắc, chẳng thể nào thuyết phục nổi. Mà vốn dĩ yêu thương đã là một sự phi lý hoang đường rồi. Nên làm gì có lý lẽ hay luận cứ nào để thuyết phục. Vậy nên cứ là yêu thôi."

Cô viết xong rồi, cẩn thận gấp đôi và nhét vào bìa thư, dán kín. Ngoài bìa thư, dòng tên người nhận được cô viết nắn nót, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể viết nhầm thành tên người khác - Gửi Triên. Rồi cô cất nó vào trong ngăn tủ. Cô đã không gửi. Không phải vì cô không muốn gửi. Mà cô không có địa chỉ cụ thể để gửi nó đi. Thành ra, những xấp thư ngày càng chất đầy ngăn tủ, nhưng lại thiếu địa chỉ để có thể chuyển giao.

Bây giờ, Lyon đang bắt đầu vào xuân, thời tiết cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn. Dương đến tìm cô, bảo rằng có thể đi dạo mát đâu đó không. Cô gật đầu. Ngoài kia, đường phố Lyon đẹp như tranh vẽ. Nhưng lòng thành cô lại dửng dưng. Ở một tầng suy nghĩ khác, cô tưởng tượng người đi bên cạnh mình lại là Triên. Không phải Dương. Sự hẹp hòi ích kỷ trong suy nghĩ đó khiến cô gắt gỏng và bất lực với bản thân mình. Chẳng trách được, những ngày này cô thường xuyên nghĩ đến Triên, đến nỗi cô lại xé những xấp thư mà mình dán kín để đọc đi đọc lại những dòng chữ trong đó, rồi lại cẩn thận bỏ chúng vào phong thư mới, dán kín lại. Cô thấy mình như một kẻ kiệt sức, cố gắng bám víu lấy từng vật dụng quá khứ mà gắng gượng cho hiện tại. Nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 4

Lúc còn nhỏ, mẹ cô thường nhắc đến sự ràng buộc, rằng nếu một ai đó muốn ở bên cạnh mình thì đó là do họ tự nguyện. Có mong muốn mãnh liệt đến mấy hay tìm mọi cách để níu giữ cũng chỉ như những vết nứt len lỏi trên trần nhà, đến một lúc nào đó chúng sẽ vỡ toạc ra và đổ nát. Cô không thích sự ràng buộc, nhưng chính cô lại tự ràng buộc mình trong chính tình yêu mà cô dành cho Triên. Những ngày ở Việt Nam, cô đã từng hỏi anh, đến bao giờ anh mới có thể yêu em. Nhưng rồi cô chợt sững sờ, vì chính trong câu hỏi đó, cô đã đề cập đến hai từ có thể. Người ta chỉ có yêu, và không yêu, làm sao lại là có thể yêu. Nghe thật phi lý và cố chấp.

Triên đã từ chối tình cảm của cô hết lần này đến lần khác. Nhưng trái tim vẫn làm nhiệm vụ ương bướng và không can tâm. Lần cuối cùng, Triên nói với cô, nếu có thể tìm ra anh giữa thành phố Lyon đông đúc, lúc đó có thể anh sẽ yêu cô. Nhưng chính Triên cũng không thể tin được rằng chỉ vì câu nói đó mà cô đã bỏ hết tất cả mọi thứ đang có để giành lấy một suất học bổng ở tận trời Tây.

Và giờ, cô như thể một kẻ mộng du khi ráo riết tìm anh giữa biển người đông đúc.

"Đó có phải người em đang tìm không?", Dương hỏi.

"Người nào?"

"Người con trai trong bức ảnh, lúc em đán.h rơi trên đường".

Cô lẳng lặng không đáp. Dương nói đúng, đó là bức ảnh hiếm hoi mà cô chụp chung với Triên. Làm sao cô có thể nói với Dương rằng đây là người đàn ông khiến cô dành trọn cả thanh xuân để chinh phục? Chỉ biết rằng, khi cầm trên tay bức ảnh được giao lại từ Dương, cô đã mừng rỡ và vui sướng như thế nào. Nếu không có nó, liệu rằng cô có thể tìm thấy Triên khi không có lấy một bức ảnh chân dung? Nhưng bằng một cách nào đó, như khả năng quan sát và phán đoán, Dương đã biết được đằng sau câu chuyện mà cô đang cất giấu.

Tôi hỏi về sự quan tâm đặc biệt Dương dành cho cô, liệu rằng đó có phải là một sự ràng buộc khác từ phía anh, như cái cách cô tự ràng buộc mình trong tình cảm không hồi kết từ Triên, hay không? Cô không đáp, cũng chẳng phủ nhận. Bởi cô là người biết rõ tình cảm của Dương dành cho mình hơn ai hết. Những lúc cô đơn cùng cực nhất, người ở bên cạnh cô không ai khác, vẫn là Dương. Anh ở bên cô đủ bốn mùa. Tình cảm đó có thể ví như mặt hồ trong xanh, chỉ cần soi vào mắt Dương mà thấy rõ. Nhưng tự cô biết, tình yêu không xuất phát từ sự thương hại. Nhưng đó là suy nghĩ của cô. Về phần Dương, anh vẫn kiên trì làm nhiệm vụ của kẻ đợi chờ. Trong cuộc đời này, có một người để mình dành cả tuổ.i trẻ để chờ đợi cũng là một điều ý nghĩa lắm chứ. Nó như thể một que diêm được nhóm lên trong một mùa đông trơ trọi, nhưng cũng đủ để làm ấm lòng người được sưởi ấm.

Và rồi, tình cảm của họ tựa như vòng tròn, người này bị ràng buộc bởi tình cảm của người kia. Cứ lẩn quẩn mãi như vậy, không lối thoát.

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 5

***

Nhưng Dương đã chờ đợi suốt hai năm dài đằng đẵng, chỉ đổi lại là sự thờ ơ và lạnh nhạt từ cô. Sự thân thiết ban đầu được phá bỏ hoàn toàn, thay vào đó là kiểu xã giao vụng về và đứt đoạn, đi kèm theo là những ánh mắt nhìn nhau đầy ái ngại, cùng với một khoảng cách nào đó được nhen nhóm không rõ tên.

Lyon một lần nữa vào thu, lá vàng rớt đầy khắp các đường phố chật hẹp. Hôm đó là sinh nhật cô. Dương bảo, dù có bận gì đi nữa, thì tối nay cũng hãy ghé đến nhà anh, muộn đến mấy anh cũng sẽ chờ. Thời điểm này, cô vẫn còn loay hoay với đống giáo trình tiếng Pháp, nếu như sinh viên ở đây vất vả một thì một du học sinh như cô lại vất vả gấp năm, nhiều thuật ngữ cô phải tra đi tra lại nhiều lần hiểu hết ý nghĩa của chúng. Chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ đến ngày sinh nhật, lại còn phải lặn lội đến nhà Dương, điều đó càng khiến cô khó xử, như thể một quả tạ đã được cột chặt vào trong suy nghĩ khiến cô phải nặng nhọc quyết định.

Nhưng chính Dương nói là đã chờ, thì chắc chắn là sẽ chờ. Đó không phải là một lời nói suông, vì trong khoảng thời gian quen nhau, anh đã từng chờ cô suốt cả nửa ngày trời mà không mảy may bỏ cuộc. Cô không biết đó là kiên trì hay là cố chấp, cái ranh giới mỏng manh giữa hai từ ngữ đó cô không phân định được. Nhưng nhìn lại mình, chính cô cũng đang hành xử giống như Dương, khi tự cho phép mình chờ đợi tình cảm từ một người khác mà cố gắng.

Mười giờ đêm, đường phố Lyon chỉ vừa thưa thớt chút ít người. Cô đang đi đến nhà Dương, tự nhủ mình phải cư xử bình thường nhất có thể. Như một trò sắp đặt tài tình của Tạo Hóa, cô chợt nhìn thấy Triên. Là Triên bằng xương bằng thịt, không phải Triên bước ra từ trong cơn mơ đầy khó nhọc giữa đêm. Khoảnh khắc đó khiến cô vỡ òa, cơ thể dường như ngã quỵ và có thể gục đi bất cứ lúc nào. Nhưng đây không phải là lúc để mọi cảm xúc tiêu cực chế ngự, cô đã đi tìm anh suốt những quãng thời gian dài như thế, làm sao có thể vì một phút giây mất kiểm soát mà bỏ lỡ được.

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 6

Cô đã cố gọi to tên Triên giữa đường phố, bàn chân như có ai đó níu kéo nặng trịch nhưng vẫn lao đến nhanh nhất có thể. Triên nhìn thấy cô, ngỡ ngàng như một cơn mộng còn đang đắm chìm. Rồi cô khóc, bảo rằng em đã tìm thấy anh rồi, Triên ơi, hãy nói với em đó không phải là giấc mơ đi. Cô đã nấc liên hồi giữa phố xá, mặc cho những ánh mắt xa lạ nhìn cô đầy vẻ hiếu kì.

Nhưng đó không phải là cuộc gặp gỡ êm đềm như bạn nghĩ. Xác suất phần trăm mà cô có thể tìm thấy Triên như một đường tiệm cận hướng về số không, nhưng bằng một cách nào đó mà cơ duyên đã cho cô gặp lại anh, sau bao tháng ngày miệt mài tìm kiếm.

Trái ngược với vẻ hân hoan và hạnh phúc từ cô gái nhỏ, ở phía ngược lại, Triên cảm thấy ái ngại. Anh hỏi, làm sao em có thể đến đây. Tin không, em đã rất cố gắng và kiên trì để đặt chân đến Pháp, em đã đi tìm anh suốt hai năm trời đấy, nhưng không có một chút manh mối nào cả. Em lân la đến địa chỉ anh ở, họ bảo anh đã chuyển sang nơi khác. Chẳng ai biết em đã tuyệ.t vọn.g nhiều ra sao, rồi em sẽ tìm anh như thế nào đây. Nhưng em đã không bỏ cuộc. Và cuối cùng thì...

Cô lại nấc liên hồi.

"Xin lỗi, nhưng anh không thể yêu em được..."

"Tại sao chứ? Không phải anh đã nói chỉ cần em tìm thấy anh thì chúng ta có thể sao?"

"Anh đã nói dối, vì anh không thể tin rằng em có thể tìm được anh. Nhưng trái đất này quá nhỏ bẻ, dù anh có chạy trốn đến đâu đi chăng nữa".

"Chạy trốn?"

"Lam, cơ duyên là một thứ gì đó rất mỏng manh, anh chẳng bao giờ tin vào cơ duyên cả. Nhưng giờ thì anh phải tin rằng nó có thật. Dù cơ duyên đã đưa chúng ta gặp lại nhau đi chăng nữa, thì kết cuộc cũng chỉ có một thôi Lam, em hiểu không? Anh vẫn không thể yêu em".

Ngoảnh lại mới thấy thế giới chẳng ai khác ngoài anh - Hình 7

Vậy đó, ngay giữa Lyon, người ta đã chứng kiến một kẻ vì tình yêu mà không phí hoài thanh xuân để theo đuổi, còn một người cũng vì tình yêu mà tìm cách trốn chạy xa xôi. Ở khoảnh khắc đó, cô biết mình là một kẻ thua cuộc thảm hại. Chẳng còn gì để có thể biện minh hay níu kéo, bởi mọi nguyên nhân đều xuất phát là do lòng người mà thôi. Rồi Triên bỏ cô lại giữa đường phố Lyon giờ chỉ còn lác đác người, lòng thành cô cũng trơ trọi không hơn. Tình yêu suốt ngần ấy năm gìn giữ giờ hóa ra chỉ là một sự thất bại và bị ruồng bỏ, chẳng thể nắm giữ được trái tim của một người đàn ông vĩnh viễn không yêu mình.

Ở phía bên kia đường, Dương đã chứng kiến hết thảy mọi việc, chứng kiến cả trái tim cô vỡ vụn, tim anh vỡ vụn, cả bầu trời đêm và thành phố Lyon vỡ vụn. Bạn đừng hỏi tại sao Dương có thể xuất hiện kịp lúc để nhìn thấy những sự việc đó, bởi khi yêu, bạn sẽ âm thầm theo dõi người mình yêu dù họ có ở đâu đi chăng nữa. Và bạn biết không, buổi tối hôm ấy không chỉ có một kẻ thua cuộc, nhưng nên chăng phải nói rõ ra cụ thể không? Bởi nỗi đau là một thứ cảm xúc chẳng cần phải đề cập đến chi tiết, điều đó chỉ càng làm cho vết thương mưng mủ hơn mà thôi.

Mà cũng bởi vì tình yêu là một phạm trù nằm ngoài quy luật của sự ràng buộc. Là do người ta lỡ bước chân vào rồi nên e ngại không dám dốc lòng bước chân ra mà thôi...

Theo blofradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Lúc bố chia đất, anh cả đưa ra tờ xét nghiệm ADN, tôi sốc nặng nhưng bố lại vo tròn mảnh giấy và giao cả gia tài cho anh ấy
05:36:27 30/09/2024
Quyết tâm lấy bạn trai nghèo khó, vào lễ ăn hỏi nhìn quà cưới nhà trai mang sang, cả nhà tôi ai nấy đều giật mình thảng thốt
09:02:18 29/09/2024
Biết vợ cũ tái hôn với anh chàng nghèo, tôi chuyển 100 triệu mừng cưới và định tặng con gái 1 căn nhà nhưng con từ chối
05:23:50 30/09/2024
Tặng mẹ chồng túi xách hàng hiệu gần 10 triệu, ngày hôm sau, tôi ngỡ ngàng khi thấy bà đi chợ, mua thịt cá bỏ đầy túi
08:53:53 29/09/2024
Em trai khoe lương trăm triệu, tôi ngỏ ý mượn xây nhà thì em đưa cuốn sổ dày cộm và thú nhận một chuyện ngang trái
05:32:29 30/09/2024
Giúp việc tự ý mang con trai đến ở không xin phép, 2 tháng sau gia đình tôi gặp biến cố động trời
08:38:19 29/09/2024
Lắp camera trông con, tôi sốc khi chứng kiến hành động của mẹ chồng với một người quen
05:19:48 30/09/2024
Lỡ miệng khoe lương cao, một ngày sau, nghe lời nhờ vả từ bác ruột mà tôi lảo đảo
05:28:08 30/09/2024

Tin đang nóng

Cô giáo xin ủng hộ laptop: "Chỉ những phụ huynh hiểu chuyện, có ăn học mới thích tôi thôi"
18:41:04 30/09/2024
Một mỹ nhân điện ảnh: Từng được Chánh Tín tán tỉnh, 74 tuổ.i vẫn có người theo đuổi
20:46:10 30/09/2024
Tại sao phát ngôn bỏ học của Negav trở thành chuỗi khủng hoảng lan rộng?
22:13:22 30/09/2024
Bão Krathon có khả năng đi vào Biển Đông trong 24 giờ tới
18:14:21 30/09/2024
Negav phốt chồng phốt: Bị đào lại loạt status thô tục chấn động, đăng ảnh tr.ẻ e.m trong group bàn chuyện nhạy cảm
19:45:25 30/09/2024
Dàn sao Việt "bóc" Lý Quý Khánh
19:57:45 30/09/2024
Hiệu trưởng đã ra quyết định với giáo viên "xin hỗ trợ cái laptop"
23:13:58 30/09/2024
Anh Hằng Du Mục bị đồn LGBT liền "dỗi", bất ngờ gặp nạn vì người đặc biệt của Pu
21:32:02 30/09/2024

Tin mới nhất

Vừa đăng ký kết hôn với chồng gia thế, tôi đã muốn hủy hôn sau lời tiết lộ rất sốc của chị họ

05:13:09 30/09/2024
Đang mơ về đám cưới trong mơ, tôi sụp đổ muốn l.y hô.n sau lời tiết lộ bí mật của chị họ về chồng của em. Tôi và chồng quen nhau qua mạng xã hội.

Tôi có nên "nhường" xe ô tô cho em chồng đi làm xa?

05:09:26 30/09/2024
Bố mẹ chồng nói cho vợ chồng tôi cái xe ô tô đã 5 năm nay nhưng giờ lại muốn nhường cho em trai chồng tôi vừa xin được việc.

Vừa gửi 400 triệu tiết kiệm, chồng gọi điện báo tin vừa tông hỏng bếp nhà người ta, nghe số tiề.n đền bù mà tôi ngất lịm

08:50:32 29/09/2024
Chẳng lẽ tôi phải sống trong cảnh nghèo túng cả đời sao? Chồng tôi lái xe tải, còn tôi làm việc văn phòng, bố mẹ 2 bên đều khó khăn nên không ai giúp được chúng tôi.

Con riêng của chồng luôn tìm cách "phá" tôi

08:46:38 29/09/2024
Dù tôi đã cố gắng để lấy lòng con trai của chồng, muốn sống chung hòa thuận nhưng nó luôn tìm cách làm trái ý tôi. Có lần vợ chồng tôi đang ngủ nó gõ cửa nói muốn ngủ với bố...

Mẹ chồng "đuổi khéo" con cháu ra khỏi nhà để con trai út lấy vợ

08:27:29 29/09/2024
Mẹ chồng tôi thật vô lý khi em chồng tôi sắp lấy vợ nhưng lại được ở lại ngôi nhà của ông bà, còn chúng tôi lại phải đi thuê trong khi thu nhập eo hẹp.

Giá vàng đang cao chót vót, con dâu bất ngờ bị mẹ chồng đòi lại 4 cây vàng

08:24:39 29/09/2024
Đúng lúc giá vàng cao chót vót thì mẹ chồng đòi lại 4 cây vàng chúng tôi đã vay hồi mua nhà. Lý do là để bà cho con gái mua ô tô.

Mẹ chồng thường xuyên gọi điện mách tội tôi với mẹ đẻ

08:21:39 29/09/2024
Cứ ăn tối xong là mẹ chồng thảnh thơi gọi facetime cho mẹ tôi, lấy cớ cho bà ngoại nói chuyện với cháu để kể tội con dâu, khiến mẹ tôi buồn lòng, còn tôi rất ức chế.

Vợ lấy điện thoại của chồng nhắn cho chị giúp việc định trêu chọc, nào ngờ nhận ngay sự thật sững sờ ngay trước mắt

17:46:04 28/09/2024
Tôi điếng người, lờ mờ đoán ra câu chuyện mờ ám của chồng và người giúp việc. Nhưng tôi quyết phải vạc.h trầ.n đôi gian phu dâm phụ này.

Lén mở tài khoản zalo của chồng trên máy tính thì uất nghẹn với những dòng tin nhắn của chồng và bồ nhí

17:36:42 28/09/2024
Đến khi phiên tòa kết thúc, tôi đi ra thì bị ả bồ chặn đường. Ả ta nhìn tôi cười khinh miệt rồi nói. Khi thấy định vị của chồng trong nhà nghỉ, đã đoán được chồng ngoạ.i tìn.h nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình lầm.

Gặp lại bạn học cấp 3, tôi điếng người phát hiện ra quá khứ của chồng và sự thật về đứa con gái mà tôi yêu thương lâu nay

17:33:12 28/09/2024
Cho đến một ngày, tôi gặp lại người bạn cũ cùng học chung cấp 3. Tôi khoe với cô bạn hình cô con gái xinh xắn của mình.

Vừa nhìn mặt chú rể, cô gái tát tới tấp, khi biết sự thật cả hội trường hô hào... đán.h tiếp và sự thật 'động trời' phía sau

17:30:00 28/09/2024
Dù sao thì tôi cũng không dám phá nát ngày đám cưới của người cũ. Bởi cô dâu kia chẳng có tội gì, người có lỗi với mẹ con tôi là anh ta.

Sau mỗi lần gần gũi được chồng cho 10 triệu, vợ sung sướng hưởng thụ rồi ngỡ ngàng khi biết sự thật đằng sau

17:23:01 28/09/2024
Tôi đứng ngoài cửa nghe tới đó thì quay mặt đi, đưa tay bụm miệng để không phát ra tiếng khóc. Cô thư ký bên ngoài cũng không hiểu vì sao tôi vội vàng rời đi như thế.

Có thể bạn quan tâm

Trương Minh Cường ôm chặt Trác Thúy Miêu mừng dịp đặc biệt

Sao việt

23:27:53 30/09/2024
Thưởng thức show thực cảnh do Trác Thúy Miêu dẫn dắt tại Đà Lạt, Trương Minh Cường bất ngờ cùng đội ngũ diễn viên và khán giả tổ chức sinh nhật cho nữ MC khiến cô bật khóc vì xúc động.

'Kiều nữ làng hài' Rebel Wilson kết hôn với bạn gái

Sao âu mỹ

23:24:54 30/09/2024
Sau 2 năm công khai hẹn hò, nữ diễn viên hài Rebel Wilson và bạn gái Ramona Agruma vừa tổ chức đám cưới riêng tư tại Ý.

Nhạc sĩ Vũ Quốc Việt ra mắt ca khúc mới hợp tác cùng nhóm V Music

Nhạc việt

23:20:51 30/09/2024
Ngoài chăm chỉ đi hát, nhạc sĩ Vũ Quốc Việt còn ra mắt các sản phẩm âm nhạc gửi đến khán giả sau khi đổi nghệ danh.

Man Utd thảm bại trước Tottenham, HLV Erik ten Hag không sợ bị sa thải

Sao thể thao

23:17:57 30/09/2024
Huấn luyện viên Erik ten Hag tin tưởng rằng ban lãnh đạo Man Utd không sa thải ông sau trận thua Tottenham 0-3 ở vòng 6 Ngoại Hạng Anh.

Khán giả bình phim Việt: Vì sao 'Độc đạo' hay nhưng chưa 'đạt đỉnh'?

Hậu trường phim

23:15:34 30/09/2024
Dù đang gây chú ý trên sóng phim giờ vàng nhưng Độc đạo vẫn lộ sự non tay về kịch bản, đặc biệt là xây dựng tính cách nhân vật.

Hà Giang: Người livestream, cảnh báo vụ sạt lở QL2 đã qua đời trước khi tìm thấy

Xã hội

22:53:12 30/09/2024
Vụ sạt lở xảy ra ở Hà Giang đã khiến nhiều người bị thương, qua đời và mất tích. Lực lượng chức năng vừa tìm thấy n.ạn nhân từng livestream và đưa ra lời cảnh báo trước khi bị vùi lấp.

"Đụng độ" cùng 1 show diễn: Jung Kook được khen hết lời, Lisa bị gọi là "nữ hoàng hát nhép"

Nhạc quốc tế

22:10:00 30/09/2024
Lisa bị chỉ trích vì hát nhép tại Đại nhạc hội Công dân Toàn cầu 2024 (Global Citizen Festival) khiến cư dân mạng nhớ đến Jung Kook.

BLACKPINK và 2NE1 trở lại cứu sống YG, lộ thêm 2 nhóm nữ khác cả gan cạnh tranh

Sao châu á

21:30:21 30/09/2024
Ở K-pop có một cột mốc đáng sợ mang tên lời nguyền 7 năm , bởi ít có nhóm nhạc nào vượt qua được ngần ấy năm ở nền giải trí có tỉ lệ đào thải bậc nhất trên thế giới. Trong đó có thể kể đến sự tan rã như 2NE1, GFriend và Lovelyz.

Triều Tiên nhanh chóng khắc phục hậu quả do lũ lụt

Thế giới

21:20:31 30/09/2024
Cũng theo nhà lãnh đạo Triều Tiên, việc xây dựng lại nhà ở, cơ sở vật chất cho khu vực bị ảnh hưởng do thiên tai cũng góp phần vào chương trình phát triển khu vực theo chủ trương của đảng Lao động Triều Tiên.

Hạnh Nguyên: Hot teen đến người mẫu sáng giá, từng "thân mật" với Hồ Quang Hiếu

Trẻ

21:05:05 30/09/2024
Hạnh Nguyên từng gây chú ý trên mạng xã hội khi còn là sinh viên ĐH Tôn Đức Thắng. Năm 2022, cô bất ngờ trở thành tâm điểm bàn luận sau bộ ảnh tình tứ cùng Hồ Quang Hiếu.

Ngày 1/10/2024 là ngày xấu không nên làm các việc như kết hôn, xuất hành, di chuyển chỗ ở, nhập học, nhận việc

Trắc nghiệm

20:52:27 30/09/2024
Xem ngày 1/10/2024 sẽ giúp bạn chọn được ngày lành tháng tốt phù hợp nhất cho công việc của mình. Ngày 1/10/2024 là ngày xấu không nên làm các việc như kết hôn, xuất hành