Cầm phong bì tiền mừng cưới của họ hàng nhà chồng, tôi uất ức nghẹn ngào
Có chiếc phong bì đi vẻn vẹn 50 ngàn. Có nhà còn bỏ vào đó 10 tờ vé số kèm lời nhắn trong một tờ giấy nhỏ: “Khi nào trúng nhớ chia cho cô dượng một ít nha”.
Tôi vốn là con gái một của một gia đình khá giả. Ngay từ nhỏ bố mẹ đã rất chiều chuộng, thương yêu tôi. Họ đặt lên vai tôi một niềm hi vọng lớn lao rằng sau này tôi sẽ lấy một người chồng giàu có, sống sung sướng. Vì thế khi tôi dẫn người yêu về ra mắt, bố mẹ tôi đều sửng sốt.
Người yêu tôi nhà nghèo, quanh nhà chỉ có ruộng vườn, muốn ăn gì mua gì phải đi rất xa mới có. Không những thế, anh chỉ là một chàng nhân viên kế toán bình thường, lương không cao. Bố mẹ tôi phản đối gay gắt chuyện yêu đương của chúng tôi.
Mẹ nói giờ yêu nhau, thấy cái gì cũng đẹp, cũng tốt. Sau này lấy nhau rồi, kinh tế gia đình eo hẹp, hàng trăm thứ phải lo. Khi đó tình yêu sẽ rạn nứt, rồi chán chường, cãi vã, hạnh phúc sẽ vỡ tan. Tôi không tin. Bố mẹ càng cản, tôi càng lao vào yêu anh say đắm.
Họ đặt lên vai tôi một niềm hi vọng lớn lao rằng sau này tôi sẽ lấy một người chồng giàu có, sống sung sướng. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, bố mẹ tôi chịu thua và đồng ý cho cưới. Khi tổ chức hôn lễ, gần như các khoản chi tiêu đều do nhà tôi lo hết cả. Nhà chồng cũng báo trước là chỉ có thể mua được 2 chiếc nhẫn cưới thôi vì không có điều kiện. Từ chụp ảnh cưới, chăn mền, tiền sơn sửa lại phòng tân hôn đến cả tiền cỗ, tiền thiệp mời đều do bố mẹ tôi chi.
Đã thế, khi sơn phòng ngủ, bố mẹ chồng tôi còn ngỏ ý bảo tôi sơn luôn cái nhà để đón dâu cho khỏi mất mặt. Tôi bàn với bố mẹ tôi, bố mẹ tôi thương con nên chiều theo.
Lễ cưới diễn ra khá suôn sẻ. Sau khi tan tiệc, vợ chồng tôi lấy thùng tiền mừng cưới ra đếm. Chồng tôi bảo khi thấy phong bì của dòng họ bên anh thì để riêng ra, mở đếm sau để sau này còn biết đường đi lại.
Video đang HOT
Đếm hết tiền khách mời rồi, tôi mở phong bì tiền mừng cưới của họ hàng nhà chồng. Mở đến đâu, tôi choáng váng đến đó. Một tập phong bì của họ hàng bên chồng chỉ có vẻn vẹn hơn một triệu đồng. Phần còn lại chỉ là những tờ vé số hoặc giấy xin nợ.
Một tập phong bì của dòng họ bên chồng chỉ có vẻn vẹn hơn một triệu đồng. (Ảnh minh họa)
Có chiếc phong bì đi vẻn vẹn 50 ngàn. Có nhà còn bỏ vào đó 10 tờ vé số kèm lời nhắn trong một tờ giấy nhỏ: “Khi nào trúng nhớ chia cho cô dượng một ít nha”. Có nhà ghi luôn tờ giấy nợ: “Năm sau em nó lấy vợ, hai đứa khỏi đi tiền mừng. Năm nay mất mùa, cô chú kẹt tiền quá”. Còn lại toàn đi hai vợ chồng, con cái mà có mỗi 200- 300 nghìn.
Nhìn đống phong bì, tôi uất nghẹn cả cổ. Chồng tôi xởi lởi bảo năm nay bão lụt, ở quê người ta sống bằng ruộng vườn nên mất mùa cả, bảo tôi thông cảm. Nhưng thông cảm thế nào được khi tiền mừng của họ còn không trả nổi bữa ăn? Tôi chán quá. Không lẽ mẹ tôi nói đúng sao? Tự nhiên tôi thấy không còn hứng thú trong cuộc hôn nhân này nữa.
Theo Afamily
Biếu mẹ chồng ốm nằm viện 1 triệu đồng, tôi bị cả nhà bĩu môi chê bai kẹt sỉ
Tôi vừa đưa chiếc phong bì, mẹ chồng thản nhiên bóc ra trước mặt mọi người. Sau đó, tôi nghe thấy vài tiếng cười nhạt đầy khinh bỉ, một vài lời xì xào: "Biếu mẹ chồng nhiều thế thì ăn đến bao giờ mới hết".
Kể từ hôm sự việc xảy ra đến nay, tôi không còn tâm trí nào để tập trung làm việc. Tôi tủi hổ và thương thay cho thân phận của mình.
Cái nghèo đúng là làm cho người ta phải nhục. Nhưng tại sao cùng là người nhà, lại nỡ có những hành động tàn nhẫn đến như vậy? Tình cảm, sự tôn trọng đâu phải dùng tiền mà đo hết được.
Thấm thoát tôi đã về làm dâu được hơn 4 năm. Tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo, ở xa Hà Nội. Khi xác định cưới nhau, tôi và chồng đã gặp phải sự phản đối rất lớn từ phía gia đình anh.
Lí do là bởi nhà chúng tôi quá xa nhau, cách vài trăm cây số. Gia đình anh có điều kiện, ở thành phố, còn tôi chỉ là một cô gái nông thôn, thậm chí còn ở cái vùng nghèo và kém phát triển. Nhưng vì yêu tôi, anh vẫn bất chấp tất cả để cưới.
Khi xác định cưới nhau, tôi và chồng đã gặp phải sự phản đối rất lớn từ phía gia đình anh. Lí do là bởi nhà chúng tôi quá xa nhau, cách vài trăm cây số. (Ảnh minh họa)
Vì trái ý gia đình nên đám cưới của chúng tôi đều do hai đứa tự lo hết. Nhà tôi thì nghèo không có tiền hỗ trợ, còn nhà anh có điều kiện nhưng không ủng hộ, vì thế trăm khoản, từ cái nhỏ nhất cũng đều chúng tôi phải tự sắm. Đám cưới xa quê, tốn kém đủ đường, sau ngày vui, chúng tôi nợ một khoản kha khá...
Cưới nhau xong, chúng tôi cũng phải đi thuê nhà để sống. Cuộc sống chật vật lắm nhưng bù lại vợ chồng tôi luôn thương yêu nhau. Tôi biết nhà chồng không ai ưa mình nên tôi cứ thế lẳng lặng sống.
Nhà chồng tôi có 4 anh chị em, trong đó, vợ chồng tôi là nghèo nhất. Những người còn lại có điều kiện, lại được bố mẹ giúp đỡ nên ai cũng khá giả cả. Mỗi khi có việc phải đóng góp hay biếu xén, quà cáp cho bố mẹ là nhà tôi luôn bị coi thường.
Mỗi khi có việc phải đóng góp hay biếu xén, quà cáp cho bố mẹ là nhà tôi luôn bị coi thường. (Ảnh minh họa)
Đỉnh điểm nhất có lẽ là lần mẹ chồng tôi mới đi viện cách đây vài ngày. Con tôi vừa ốm dậy nên quả tình hai vợ chồng cũng thiếu tiền. Khi biết tin mẹ chồng đi viện, tôi nháo nhào vay chạy khắp nơi để mượn tiền vào thăm mẹ.
Tôi cũng đắn đo rất nhiều về việc nên biếu mẹ bao nhiêu... thế rồi chồng tôi bảo biếu 1 triệu. Bố mẹ chồng tôi đều có lương, con cái ai cũng có điều kiện, thực sự tiền chúng tôi biếu chỉ là thể hiện tấm lòng của mình thôi chứ không thấm vào đâu cả. Nghĩ đi nghĩ lại tôi gật đầu đồng ý. Dù sao vợ chồng tôi cũng chỉ làm được những thứ trong khả năng của mình.
Tôi trở về nhà. Tôi cố giấu chuyện này không để cho chồng biết. Có lẽ anh là điều an ủi duy nhất mà tôi có lúc này. Tôi không muốn chồng mình buồn vì biết bị coi thường. (Ảnh minh họa)
Có ai ngờ, vào viện, khi tôi thăm hỏi sức khỏe mẹ xong, tôi rút phong bì ra biếu mẹ. Bà ngay lập tức thản nhiên xé toạc cái phong bì, lôi ra 1 triệu rồi cười nhẹ. Mấy anh chị nhà tôi nhìn thế, người thì cười đểu, người thì nói đểu: "Cô chú biếu mẹ nhiều tiền thế kia tiêu đến bao giờ mới hết".
Nước mắt tôi trực trào ra, tôi phải cố kìm nén. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy nhục nhã ê chề và đau khổ lắm. Chỉ vì nghèo mà bị khinh thường. Bao nhiêu năm nay tôi không được gia đình chồng đón nhận...
Tôi trở về nhà. Tôi cố giấu chuyện này không để cho chồng biết. Có lẽ anh là điều an ủi duy nhất mà tôi có lúc này. Tôi không muốn chồng mình buồn vì biết bị coi thường. Thôi thì, chúng tôi sẽ lại cố gắng làm ăn, để cho con cái sau này đỡ khổ vì có bố mẹ nghèo.
Theo Eva
Chị em "con chấy cắn đôi" quay mặt với nhau chỉ vì một chiếc phong bì ngày cưới Chưa kịp mừng vì niềm hạnh phúc của bạn, tôi đã bị chửi sấp mặt chỉ vì chiếc phòng bì mừng cưới. Ngày còn học đại học, tôi ở ký túc xá chung với 5 cô bạn khác. Chúng tôi trước đó chưa hề quen biết nhau, chỉ được nhà trường sắp xếp một cách ngẫu nhiên. Từ những người xa lạ, chúng...