Cảm ơn vì đã được gặp anh trong đời
Khi bình thường lại, em sẽ nhận lời làm bạn hoặc làm em gái anh. Rồi ai trong chúng ta cũng sẽ hạnh phúc thôi.
Ảnh minh họa
Từ trong tâm, em mong anh thật hạnh phúc. Nhớ lại, mình gặp nhau lần đầu tiên trong chuyến đi khảo sát công trình, anh là người đàn ông chững trạc, đẹp trai, lịch lãm với quần âu áo sơ mi trắng. Thoạt đầu anh là người lạnh lùng, thậm chí em còn cảm giác những người làm việc nhà nước có chút gì đó kiêu kiêu nên cũng chẳng thấy thoải mái. Sau đấy nói chuyện công việc, mọi người hỏi và làm quen với nhau thì thấy anh khá cởi mở, đều là người trẻ tuổi nên cũng rất dễ nói chuyện, anh không kiêu, lại cũng galăng vui vẻ nữa. Sau lần đó em và anh có liên lạc không nhiều nhưng không hiểu sao em cảm thấy rất vui và muốn nói chuyện với anh. Em tìm hiểu về anh nhiều hơn, cả trên mạng xã hội nữa đều không có thông tin gì cả. Anh có trang cá nhân nhưng hình như không bạn bè, đó chỉ là nơi để anh viết những trạng thái buồn về gia đình mà không muốn cho ai biết, anh chia sẻ nhiều về phật pháp và nhân duyên. Một thời gian sau anh mở trang cá nhân lại và kết bạn với em nhưng những status trước kia đã bị xóa hết.
Video đang HOT
Biết anh theo Phật giáo, đã một lần ly hôn, suốt ngày chỉ biết đến công việc, ngày nào cũng làm việc khuya mới về nhà, em cảm thấy thương anh nhiều hơn, muốn nói chuyện, chia sẻ cùng anh. Bỗng một ngày anh bảo thích nói chuyện với em, nhớ em, em vui mừng cả đêm chẳng ngủ được nhưng sau đấy anh im lặng, chẳng nói chuyện gì nữa. Em biết với anh em chỉ là một đứa con gái ngoại hình bình thường, tính tình đanh đá, làm ngành xây dựng nên chẳng điệu đà, dịu dàng như những cô gái khác, em chỉ thích sơ mi quần jean giầy thể thao. Anh nhớ em? Chắc vui miệng nên anh nói vậy! Không biết sao, thật sự từ lúc em biết mình thích anh em đã thay đổi bản thân rất nhiều, em xem và nghe nhiều về Phật pháp, cố gắng làm việc gì cũng xuất phát từ tâm nhiều hơn, những người trước đây mà em từng ghét giờ thấy chẳng ghét nữa. Tính tình em nóng nảy không vừa ý cái gì là mặt xầm xì xuống cũng đã thay đổi, em thấy lòng nhẹ hơn, học được chữ duyên và chữ buông.
Lúc nào em cũng nghĩ sẽ ra sao nếu nói thích anh và nhận được câu trả lời không như mong muốn? Nếu vậy em sẽ không nói ra đâu, nói ra nhỡ đâu lại chẳng làm bạn được nữa. Thât sự em thương anh nhiều, lo anh làm việc nhiều không giữ sức khỏe, sợ những khi anh có chuyện buồn mà không nói được với ai. Em muốn là người anh có thể chia sẻ mọi thứ cùng, là người mỗi khi rảnh anh gọi đi lang thang trà đá hay nâu đá chẳng hạn, thứ mà hai chúng ta đều thích; muốn là người nấu cho anh những món ăn, chờ anh những hôm đi làm về muộn. Em nghĩ rằng sẽ chẳng bận tâm về chuyện anh một lần đổ vỡ, nghĩ mình sẽ phải làm tốt hơn để anh cảm thấy yên tâm làm việc, để anh yên lòng và hạnh phúc hơn.
Em đã sai và thật ngu ngốc khi nghĩ anh cũng có tình cảm với em. Có lẽ anh có nhiều người bạn, những cô gái giống em, hoặc hơn em nhiều nữa, anh có thể dành nhiều sự quan tâm cho họ hơn em, vậy rõ ràng là anh có nhiều sự lựa chọn. Giờ đây em không muốn cứ đeo bám bởi thứ mà không có kết quả gì cả, thay vì mất thời gian không đâu hãy dành cho gia đình, cho công việc và học nâng cao chuyên ngành mà mình theo đuổi. Đã 3 tháng từ ngày biết mình thích anh, em chỉ muốn viết ra cho nhẹ lòng thôi vì biết em thua rồi, đến lúc phải buông rồi. Khi nào trở lại bình thường em nhận lời làm bạn hoặc làm em gái anh. Rồi ai trong chúng ta cũng sẽ hạnh phúc thôi. Cảm ơn vì đã được gặp anh. Chúc anh thật hạnh phúc và thành công.
Theo VNE
Tôi đánh mất tình yêu với anh vì quá vô tâm
Đợt nghỉ hè, tôi không ở lại học hè mà về quê. Thời gian đó tôi mới nhận ra người yêu đã thay đổi rất nhiều.
Ảnh minh họa
Trước đó, tôi bận nên không để ý, hơn nửa năm qua, anh đi chơi rất nhiều, hầu như ngày nào cũng đi, đi làm thêm về là anh đi cà phê hoặc ăn uống với bạn bè đến đêm, cuối tuần có lúc đến phố Tây chơi tới sáng. Anh ăn diện hơn trước, đi ra ngoài lúc nào cũng bóng bẩy. Thời gian chúng tôi gặp nhau khá ít và cũng ít nhắn tin gọi điện, chỉ đúng bữa thì anh nhắn tin nhắc tôi ăn uống, cuối tuần tôi rảnh anh qua đi chơi, ngày thường không đi vì anh làm thêm đến 8 rưỡi tối, tôi ở ký túc xá nên 10h đóng cửa. Trước kia anh hay qua chở tôi đi mua đồ, còn giờ tôi gọi thì anh bảo tôi có xe thì rủ bạn đi cùng đi.
Tôi ở quê cuối tuần anh không lên thăm vì bận đi chơi với bạn. Anh hoàn toàn khác xưa, 2 năm yêu tôi anh không như vậy. Tôi nghĩ anh có người khác, bí mật theo dõi tài khoản mạng xã hội của anh nhưng chẳng có gì cả. Anh cũng nói chuyện với bạn bè là có quen tôi. Một ngày tôi chịu không được nữa khi anh nói chở tôi về ký túc xá rồi ghé phố Tây chơi với bạn tiếp. Chúng tôi cãi nhau. Tôi nói anh vô tâm, thay đổi. Anh im rồi không nói gì, tôi nói rất nhiều và đòi chia tay.
Anh tức giận bảo tôi sao không nghĩ lại tại sao anh như thế, anh thay đổi từ khi nào, bây giờ tôi mới nhận ra sao? Tôi yêu anh mà tận nửa năm mới thấy được, tôi có vô tâm không? Những ngày anh chờ đợi tôi đã qua rồi. Anh hỏi có bao giờ tôi không dám ăn uống gì riêng để dành dụm tiền lo cho anh, mua đồ cho anh như 2 năm đầu bên tôi anh từng làm không? Bản thân mình anh không nghĩ đến, không hề trau chuốt chỉ để xem có gì đẹp với tôi và mua cho tôi. Anh bệnh không dám đi khám xét nghiệm vì sợ tốn nhiều tiền, không còn tiền dẫn tôi đi ăn uống khi tôi thèm. Lúc tôi bệnh, dù có đi vay anh cũng cố để dẫn tôi đi bệnh viện rồi đi làm thêm trả lại. Tôi nói với anh tôi hết tiền, phải tiết kiệm vậy mà tôi phóng khoáng với bạn bè, đi ăn những nơi xa xỉ. Anh đã cho tôi cơ hội nhưng đến một lúc anh không muốn nói nữa, phải thay đổi, việc gì anh cứ chạy theo người mãi không nhìn về anh? Tôi đi chơi, vui vẻ với bạn bè có nhớ tới anh không, sao anh phải nhớ?
Cuộc sống trước kia chúng tôi chỉ có nhau, từ khi có bạn và ở trường, tôi bỏ rơi anh. Anh thèm có bạn, có người chia sẻ. Anh nghĩ tôi sẽ sớm nhận ra thôi trong lúc anh chỉ đang cố gắng giả vờ thay đổi để tôi nhìn về anh. Nhưng không, đến khi mọi thứ trong anh đã nhạt, cuộc sống anh chỉ muốn những cuộc vui với bạn bè thì tôi mới thấy được. Anh bảo quá muộn rồi. Tôi chia tay anh không níu kéo vì bản thân anh từ lâu chẳng còn cảm xúc với bất cứ ai nữa.
Mong được chia sẻ cùng mọi người. Giờ anh đi rồi tôi mới nhận ra mình vẫn yêu anh rất nhiều. Tôi phải làm sao để anh quay về và yêu tôi như ngày đầu tiên?
Theo VNE
Ngày nào chồng cũng trì triết vợ ki bo vì không chữa bệnh cho mình Nghe đến đây vợ tôi không nói được lời nào nữa mà tự nhiên ứa nước mắt ra rồi đi thẳng vào phòng, đúng là đàn bà sao họ lắm nước mắt vậy, cứ nói câu trước câu sau. Hai vợ chồng tôi đều là viên chức cuộc sống vật chất dư giả thì không có nhưng chẳng bao giờ thiếu thốn thứ...