Cảm ơn vì đã cho con là con của mẹ
Sẽ là một bài viết hòa lẫn trong trăm ngàn cây bút đang hí hoáy viết về mẹ tôi tin bằng một trái tim ngập tràn tình yêu và sự kính trọng, tôi sẽ viết để thỏa mãn cơn sóng yêu thương mẹ đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực và tuôn trào ra tạo thành những dòng chữ.
Đứng trước mẹ, đứa con mang hình hài to lớn bỗng nhiên trở nên bé nhỏ, co rúm trước tấm lòng bao la tình yêu thương và dạt dào sự ấm áp của mẹ.
Đứng trước kho tàng kiến thức rộng lớn mà con phải chinh phục để mở rộng tương lai, đứa sinh viên như con sao bỗng thấy mình ngu dại trước những dạy dỗ của mẹ để dẫn lối con vào đời.
Và đứng trước những sự lựa chọn tình yêu cho cuộc đời, con lại bị chính cái bóng to lớn do tình yêu của ba mẹ phản chiếu. Và mẹ ơi, làm sao cho con thoát được sự so sánh vĩ đại ấy với người đàn ông mà con sẽ chọn?
Mẹ chính là con tem dán chặt vào cuộc sống của con từ ngày con cất tiếng khóc chào đời đến khi mọi người bật khóc tiễn con đi. Và trong suốt những năm tháng ấy, hình ảnh mẹ đã dạy cho con nhớ đến vô vàn bài học thực tế của cuộc sống để giúp con vững vàng và tự tin hơn trong dòng đời đầy những ngã rẽ và cạm bẫy khôn lường này.
Mẹ đã dạy con biết khi đi dưới trời nắng, không chỉ tồn tại riêng cái cảm giác khó chịu với thời tiết mà còn hiện hữu cả những giọt mồ hôi vất vả của mẹ vì một cuộc sống tươi đẹp cho chúng con.
Mẹ cho con biết, dưới mưa không còn là những giọt nước mắt lấm liếm nỗi buồn, che giấu đau khổ hay những tiếng cười vui vẻ khi dạo mưa cùng chúng bạn. Mà chính là hình ảnh người mẹ lom khom dọn dẹp gánh hàng trong chiếc áo mưa mỏng tang chẳng đủ để ngăn những giọt mưa thấm vào da thịt mẹ, lạnh ngắt.
Hình ảnh mẹ còn dạy con cách sử dụng đôi mắt mình một cách sâu sắc hơn. Nó chẳng còn là thứ để nhìn ngắm những cảnh đẹp mà nó chính là thứ thay bàn tay, chạm vào trái tim con mỗi khi con lướt qua một hình ảnh đáng thương trên hè phố. Có khi là một người phụ nữ vất vả nhặt từng đồ phế thải. Lúc là một chú đứng tuổi gồng mình bốc vác từng bao tải nặng. Hay là một chú bé con mặt mũi lem nhem bán vé số hoặc năn nỉ ai đó đánh cho đôi giày kiếm chút tiền ăn tối..
Và mẹ ơi, cảm ơn đôi mắt mẹ cho con để con có thể nhìn ngắm những cảnh đời ấy rồi lại thầm cảm ơn những hi sinh lớn lao của mẹ, tuy không cho con một cuộc sống giàu sang nhưng đã cho con những đặc ân may mắn và hạnh phúc hơn những mảnh đời éo le ấy.
Video đang HOT
Nụ cười của mẹ còn cho con một cái nhìn khác về vẻ đẹp cuộc sống. Trước đây con tâm niệm, cười đẹp là cười tươi, là rạng rỡ cùng chiếc răng khểnh hay má lún đồng tiền. Nhưng cái ngày con nhận kết quả đại học hay cái lúc tên con được xướng lên trong danh sách những người đạt giải thưởng của một cuộc thi nào đó thì nụ cười tự hào ấy của mẹ mới chính là nụ cười tuyệt vời nhất. Và mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã cho con hiểu rằng, nụ cười chỉ đẹp nhất khi nó được toát ra từ chính tình yêu thương và từ chính tận đáy lòng.
Và mẹ ơi, biết nói sao cho hết và thổ lộ sao cho trọn vẹn chữ yêu mà con dành cho mẹ cũng như nói sao cho sâu và làm sao cho thỏa chữ cảm ơn mà con muốn dành tặng mẹ _ Người phụ nữ không chỉ sinh ra con, nuôi nấng con, chăm sóc con, dạy dỗ con mà còn hi sinh cả quãng đời của mình để đưa lối con vào đời.
Cảm ơn mẹ đã bên con những lúc trái nắng trở trời để con thêm yêu sức khỏe của mình.
Cảm ơn mẹ đã bên con lúc con vấp ngã thất bại để con thêm trân trọng những nỗ lực của bản thân và vững bước hơn trong tương lai.
Cảm ơn mẹ đã nắm tay con đi qua những nỗi buồn để con biết, mình không hề lạc lõng giữa xã hội đông đúc dân cư này.
Và một ngày nào đó, khi chiếc xe hoa đỗ trước cổng nhà, một chàng trai sẽ gọi mẹ của con bằng một tiếng mẹ và dẫn con gái mẹ đi. Khi ấy, chúng con sẽ cùng cảm ơn mẹ một tiếng cảm ơn sâu sắc nhất _ Cảm ơn người phụ nữ trong căn nhà bé nhỏ này đã sinh ra và cho con một đặc ân. Đặc ân xây dựng một ngôi nhà khác với những đứa trẻ và những niềm hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc.
Và thấm lắm câu ” Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”.
Theo Guu
Rơi nước mắt với lá thư cảm ơn mẹ của cậu con trai sinh non
Alex đã viết thư cảm ơn công lao và sự hy sinh của mẹ dành cho anh trong suốt 25 năm qua.
Alex Taylor (hiện 25 tuổi, người Anh) ra đời khi mới được 16 tuần trong bụng mẹ và nặng chưa đến 1 kg, sự sống vô cùng mong manh. Nhưng nhờ tình yêu và sự kiên trì của mẹ anh, anh không những có thể lớn lên khỏe mạnh mà còn trở thành một chàng trai thông minh, tài năng.
Một tuần sau khi Alex Taylor được sinh ra, mẹ anh đã viết một bức thư cho người mẹ của mình, bày tỏ sự lo lắng và hoảng hốt của bản thân khi chứng kiến tính mạng của con trai luôn ở trong tình trạng nguy hiểm. 25 năm sau, tình cờ Alex Taylor đọc được lá thư này và cảm thấy vô cùng cảm động trước tấm lòng của người mẹ. Anh quyết định viết thư cảm ơn mẹ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc trước những hy sinh mà mẹ đã dành cho anh.
Alex và mẹ.
"Mẹ yêu quý,
Gần đây con đã xem qua thư mẹ gửi cho một người mẹ sau một tuần sinh con ra. Con là "Baby Taylor (khi đó vẫn chưa có tên)" mẹ nói, "con ổn, nhưng mọi chuyện đều có thể bất ngờ xảy ra, vì con rất rất nhỏ". Mẹ viết mẹ và bố đã "sống từ ngày này sang ngày khác, trong nỗi khiếp sợ, chỉ lo sáng hôm sau, khi mở mắt ra thì con không còn ở đó". Mẹ từng bị nỗi sợ hãi hành hạ suốt mấy tuần liền khi con lịm đi rồi lại hồi lại nhiều lần và phải phụ thuộc vào một cái máy thở.
Tình trạng này cứ kéo dài đến 24 tuần. Các bác sĩ thậm chí đã nói rằng, họ không thể cứu được con nữa. Mặc dù như vậy, bố mẹ vẫn giữ vững lòng tin rằng con sẽ sống, và con đã thực sự có thể tự thở. Cảm ơn mẹ vì đã tin tưởng con. Con ngàn lần cảm ơn mẹ! Bố đã kể cho con về "bác sĩ tử thần", người bác sỹ đã nói con sẽ là một người thực vật, không thể suy nghĩ, không thể nói, cười hay đọc viết. Con không trách cô ấy, người bị xuất huyết não như con thì đó là lẽ thường. Đáng tiếc cô ấy quên luôn có một ngoại lệ.
Alex sinh ra khi mới được 16 tuần tuổi.
Mọi người nhìn từ bên ngoài không bao giờ hiểu được con đã lớn lên thế nào. Quá trình lớn lên đó hình thành tính cách của con, con dần dần hướng nội. Ở trường tiểu học, con là người duy nhất ngồi xe lăn. Bạn bè luôn xa lánh và kỳ thị con. Các giáo viên cũng không bao giờ đặt câu hỏi cho con trong lớp học, bỏ qua cánh tay nâng lên của con, nó khiến con khó chịu và càng muốn quyết tâm chứng minh bản thân mình. Vì mẹ muốn con coi mình là người bình thường như bao người khác.
Điều mẹ dạy đã khích lệ cho con rất nhiều khi con lớn lên. Thật buồn cười, khi người lớn luôn dạy trẻ con điều hay, nhưng cũng là những người làm tổn thương tâm hồn non trẻ. Khi con bắt đầu học trung học, một người đàn ông đã gửi mail cho con, nói rằng con nên "nhìn thẳng vào sự thật", họ "ước gì con chưa bao giờ được sinh ra". Con muốn mạnh mẽ, nhưng cũng phải rơi lệ vì những lời lẽ đó
Mẹ biết, con đường duy nhất để giúp con khẳng định mình là học tập. Nhờ sự hỗ trợ đúng đắn từ mẹ, bố, bạn bè và những người khác, con đã nhìn thấy những gì con có thể đạt được. Con tốt nghiệp với tất cả các môn điểm A , hoàn thành A-level và cuối cùng tốt nghiệp Đại học Warwick. Những ngày này, con là một trong số ít các nhà báo tàn tật trong cả nước.
Con không muốn khoe khoang gì về bản thân, con chỉ muốn chứng minh rằng mẹ đã đúng: tất cả mọi người đều xứng đáng có cơ hội hưởng một nền giáo dục đàng hoàng, không phân biệt hoàn cảnh nào.
Nhưng những gì con thực sự muốn cảm ơn mẹ cho là mẹ đã cho con cơ hội để sống, để trải nghiệm những quãng thời gian tốt đẹp trong cuộc đời. Bố mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả cho người con trai tật nguyền này để con được hưởng những dịch vụ điều trị tốt nhất.
Alex hồi nhỏ thường bị bạn bè xa lánh vì kỳ thị.
Hôm nay, con đã 25 tuổi, là tấm gương cho nhiều người khác. Bại não vẫn bám theo con suốt cuộc đời. Con sẽ không bao giờ đứng lên hoặc đi bộ được - nhưng không có nghĩa là con chịu một cuộc sống tật nguyền. Con đã trở thành người có ích.
Thư của mẹ kết thúc trong lo ngại về "một vết thương khó chịu" trên chân của con do con bị rút dây truyền ra. Mẹ đã từng cầu nguyện vết thương đó sẽ không hoại tử. Con thực sự không sao, nhưng nó đã để lại một vết sẹo nhỏ trên mắt cá chân của con. Đó là một lời nhắc nhở cho con, mẹ đã nỗ lực thế nào, để con có được ngày hôm nay.
Con trai tự hào của mẹ, Alex Taylor."
Theo Dôingphapluat
Cảm ơn anh nhé, người đã không yêu em Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Để em biết rằng, chúng ta hoàn toàn khác nhau. May mắn thay để không có ai phải gượng ép cố sống cho giống người kia. *** Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Để em nhận ra rằng, cuộc sống này có rất nhiều lựa chọn. Đôi khi, những vỏ bọc tưởng chừng...