Cám ơn vì con bình yên mỗi ngày, bên mẹ
Mẹ viết những dòng này khi con đang say ngủ, trong lúc nỗi ám ảnh về cái chết của cô gái đi giao gà làm rúng động Điện Biên vào dịp tết vẫn không ngừng quẩn quanh tâm trí.
Mẹ đã ngồi rất lâu để ngắm gương mặt lấm tấm vết dậy thì của con, thầm cảm ơn cuộc đời đã cho mẹ may mắn được nhìn thấy con lớn lên từng ngày. Rồi chạnh lòng nghĩ tới người mẹ bất hạnh của cô gái vừa nằm lại vĩnh viễn sau vụ sát hại dã man ấy.
Mẹ không muốn hình dung nỗi đau đớn mà bà đang gánh chịu, không muốn nhớ đến sự tàn nhẫn, vô nhân tính không chỉ của 5 nghi phạm đã bị khởi tố với dày đặc tội danh, mà còn của một bộ phận cộng đồng mạng vô tâm, dựng nên những tình tiết ly kỳ cho câu chuyện cướp-giết-hiếp thêm phần kịch tính. Những phán xét cay nghiệt thiếu căn cứ của dư luận – những kẻ chẳng liên quan gì đến vụ án, thực sự ác độc và tàn nhẫn không thua kẻ thủ ác. Nó vạch trần một xã hội ngày càng hiếm hoi tình người, nhưng quá thừa mứa những trái tim vô cảm.
Và mẹ con mình đang ở đâu trong cái mớ bất an chằng chịt ấy?
Hình ảnh cuối cùng của cô gái ở Điện Biên trước khi bị mất tích và sát hại
Không ít lần mẹ kiên quyết nói không khi con xin phép được đi chơi xa với bạn bè. Rất nhiều lần mẹ phải né tránh ánh mắt thiết tha khẩn khoản của con, vì sợ mình sẽ mềm lòng khi nghĩ đến niềm vui và những trải nghiệm thú vị của con cùng bạn bè. Mẹ sợ sự từ chối lạnh lùng của mẹ sẽ làm buồn lòng đứa con gái mà mình hết mực yêu thương. Nhưng cuối cùng, mẹ vẫn bảo lưu chính kiến. Vì có nỗi sợ khác còn kinh khủng hơn thế, dù mơ hồ và được hình thành trên những suy diễn của mẹ. Chỉ khi những án mạng thực sự xảy ra, liên tiếp, mà gần đây nhất là cái chết đau đớn của cô gái giao gà ở Điện Biên, mẹ mới biết chính xác nỗi sợ hãi của mình là gì.
Đừng trách mẹ vì sao trong bất cứ lịch trình nào của con khi không có mẹ, dù là đến những nơi an toàn, cùng với những người mẹ tin tưởng, thì mẹ vẫn yêu cầu con phải ghi rõ thời gian, địa điểm, số điện thoại mà mẹ có thể liên lạc được với con vào thời điểm đó, ngoài số máy của con. Đừng tỏ vẻ khó chịu khi mẹ luôn nghĩ ra hàng trăm tình huống không may có thể xảy đến mỗi khi con xin phép được tự mình đạp xe ra ngoài và chỉ đồng ý khi con đưa ra được giải pháp làm mẹ yên lòng để xử lý mọi rủi ro. Đừng cảm thấy phiền phức khi mẹ thuộc địa chỉ của từng bạn con chơi cùng và trong danh bạ điện thoại của mẹ có hẳn thư mục riêng lưu trữ thông tin liên lạc của thầy cô, phụ huynh từng bạn một. Đừng vội bực mình nếu trong một lần đi mua sắm với cô bạn thân, con bất chợt nhìn thấy cái dáng quen thuộc của mẹ lẫn trong đám đông người mua sắm và nhận ra sự chạm mặt này không phải tình cờ.
Video đang HOT
Mẹ thực sự xin lỗi nếu sự quản thúc của mẹ làm con cảm thấy mình không được tin tưởng và tôn trọng. Không đâu. Mẹ tin con 100%. Nhưng chỉ số đó không dành cho số người còn lại mà con sẽ gặp trong suốt hành trình không có mẹ.
Con thử nghĩ xem, các cách mẹ đã từng làm với con, trong mọi tình huống, đều không phải vô ích. Nếu mẹ của cô gái bán gà có thói quen lường trước những rủi ro mà con gái bà có thể gặp, như địa điểm giao gà ở nơi heo hút vắng người, rồi sự bất tiện vướng víu khi thân gái phải một mình xoay xở với lồng gà chục con, thì bà sẽ phải chọn giải pháp tốt hơn cho cô, như đích thân hoặc cử người đi cùng. Khi rủi ro được nhìn thấy trước, chắc chắn người ta sẽ có giải pháp khắc phục nó. Được vậy thì thảm họa đã không giáng xuống đời họ.
Ảnh minh hoạ
Tất nhiên, đó cũng chỉ là những giải pháp mẹ nghĩ ra, có thể phù hợp với người này, nhưng người khác thì không. Nhưng dù cách nào đi nữa, thì chắc chắn sự an toàn của con cái vẫn phải luôn được cha mẹ ưu tiên đặt trên mọi quyền lợi. Cũng từ vụ cô gái giao gà mà mẹ sực nhớ chưa hướng dẫn con cách ứng biến khi buộc phải một mình chống chọi kẻ xấu. Lúc ấy, con hãy nhớ rằng mạng sống của con là quan trọng nhất. Hãy thương lượng với kẻ đang khống chế con rằng, chúng ta có thể đánh đổi mọi thứ hắn cần (tiền của hay thậm chí là nhu cầu dục vọng thấp hèn), với việc được bảo toàn tính mạng. Và ngay khi có cơ hội tẩu thoát, hãy chạy nhanh nhất có thể. Chấp nhận mình hèn cũng được, để giữ mạng sống.
Vụ án đã khép lại, những kẻ sát thủ sẽ phải nhận sự trừng phạt tương xứng. Nhưng bất cứ sự trả giá nào cũng không thể mang cô gái đáng thương trở về với bữa cơm đầm ấm bên mẹ già nơi phố núi. Mẹ ước ao không người mẹ nào trên đời phải trải qua cảm giác kinh hoàng ấy. Hãy giúp mẹ con nhé, bằng cách tự bảo vệ mình thật tốt với những kỹ năng học được. Mẹ cám ơn con đã cho mẹ cơ hội được nhìn thấy con khỏe mạnh, bình yên mỗi ngày, bên mẹ.
Bảo Di
Theo phunuonline.com.vn
Sợ hãi chồng vuốt ve ngay đêm tân hôn vì nỗi ám ảnh trong quá khứ
Khi chồng mới cưới hết sức nhẹ nhàng, và cá nhân thả lỏng để sẵn sàng tâm thế bước vào cuộc yêu, nhưng không hiểu sao ký ức trong quá khứ dội về mỗi khi anh bắt đầu đụng chạm vào cơ thể.
Những năm 80 của thế kỷ trước, gia đình tôi lâm vào cảnh cực kỳ túng quẫn. Trước gánh nặng kinh tế gia đình, bố mẹ tôi phải đi làm ăn xa biền biệt. Hai anh em đành ở cùng với bà nội và nhận sự chăm sóc từ bà. Giờ đây tôi vẫn còn nhớ, bà yêu thương chăm sóc anh em tôi vô cùng chu đáo. Tuy nhiên bà vẫn phải lăn lộn với ruộng vườn để đủ lúa gạo tối thiểu cung cấp cho gia đình.
Phần lớn thời gian, tôi tha thẩn với lũ bạn cùng xóm và nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm.Trong ký ức của tôi thời bấy giờ, gia đình tôi sống gần nhà chú họ. Thực ra đó chỉ là người họ hàng xa tuổi còn trẻ, tuy nhiên ở quê nên chỉ cần có mối quan hệ "dây mơ rễ má" như thế cũng đủ thân thiết để người người qua lại nhà nhau. Ông "chú họ quý mến" đó đương nhiên đủ niềm tin để mỗi ngày lui tới nhà tôi đôi ba lần hút thuốc lào vặt.
Quá khứ sống lại khiến tôi sợ hãi. Ảnh minh họa
Gia đình lúc đó chỉ có ba bà cháu, nhưng chỗ thân tình đến nỗi bà tôi sắm hẳn chiếc điếu cày và bộ ấm trà tàu để chú lui tới có thứ tiêu khiển. Nhưng lòng người hiểm ác, bà tôi đối đãi với hắn ta tốt như thế, nhưng đáp lại là những hành động ám muội hắn dành cho đứa trẻ mới lên năm là tôi lúc bấy giờ.
Lúc đó tôi quá ngây thơ để nhận biết mức độ nghiêm trọng từ những hành vi bỉ ổi của chú họ. Chỉ biết sau mỗi lần "chơi trò khám bác sĩ" như thế, chú đều bịt miệng tôi bằng cách cho rất nhiều kẹo. Sự việc xảy ra rất nhiều lần, và đều diễn ra trong lúc bà mải ngoài ruộng vườn và anh tôi đang đi học.
Khi lớn lên và tầm nhận thức đầy đủ, ký ức thời thơ ấu cùng người chú họ trỗi dậy khiến tôi hoang mang cùng cực. Tôi hiểu mình đã bị xâm hại trong suốt thời gian dài mà cá nhân không hề hay biết. Lạ lùng thay, ký ức đó ngủ quên trong suốt thời gian dài. Cho đến khi tôi tiến tới tiếp xúc tìm hiểu với người khác phái khi bước vào lĩnh vực yêu đương thì bỗng nhiên quãng thời gian đó như những thước phim sống động hiện lên mồn một. Mặc cảm bị xâm hại khiến tôi trở nên tự ti và co cụm với người khác phái.
Sau khi học xong cao đẳng sư phạm, tôi về trường trung học gần nhà công tác. Nghề nghiệp ở quê ổn định được coi như "tiêu chuẩn" đầu tiên để tôi lọt vào tầm ngắm của đám trai tráng trong vùng. Tuy nhiên, hầu hết các đối tượng chỉ qua vài lần tiếp xúc đã nhăm nhăm đòi "chuyện ấy", sau đấy muốn cưới tôi ngay trong khi họ chưa hiểu gì về đối phương cả.
Ký ức bị xâm hại hiện về khiến tôi thu mình vào vỏ ốc cá nhân và rút lui dần. Trong một lần trên đường đi dạy về, con xe bỗng nhiên giở chứng chết máy khiến tôi rất khổ sở. Lúc đó, Thành, đồng nghiệp mới chuyển về dạy cùng trường vô tình đi qua và ra tay nghĩa hiệp. Qua những lần tiếp xúc, thấy anh điềm đạm mực thước và rất tôn trọng tôi nên cá nhân dần dần cảm mến.
Tôi rất áy náy khi chồng không được hưởng tuần trăng mật đúng nghĩa. Ảnh minh họa
Tình cảm lứa đôi chín muồi, rất nhiều lần đôi trẻ có không gian riêng nhưng do tôi lảng tránh chuyện ấy nên Thành hiểu ý và không làm khó đối phương. Tuy nhiên do sự giục giã của hai bên bố mẹ, cộng với xét tư chất con người anh đủ tin tưởng nên tôi đồng ý đi đến kết hôn.
Đám cưới diễn ra cách đây hai tuần. Thành tâm lý tới mức đã đặt chuyến trăng mật cùng với việc đón tết xa nhà ở một khu nghỉ dưỡng sang trọng vào miền Trung. Anh muốn để tôi thảnh thơi, không bị áp lực dâu mới đè nặng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ hoàn cảnh thuận lợi đó khiến cá nhân có thể rũ bỏ những ám ảnh trong quá khứ, toàn tâm khi bắt đầu đời sống ân ái vợ chồng.
Tuy nhiên ngay cả khi chồng mới cưới hết sức nhẹ nhàng, và cá nhân thả lỏng để sẵn sàng tâm thế bước vào cuộc yêu, nhưng không hiểu sao ký ức trong quá khứ dội về mỗi khi anh bắt đầu đụng chạm vào cơ thể. Đoán vợ mới cưới chưa sẵn sàng, anh đã kiên nhẫn dẹp bỏ hứng thú cá nhân, nán đợi tôi cho tới khi mọi thứ chín muồi.
Tôi rất thương chồng và lo lắng cho đời sống ân ái vợ chồng về sau. Cá nhân không thể bắt anh đợi mãi được, nhưng cố gồng cố ép để có thể thả lỏng vào cuộc yêu thì bản thân không làm được. Tôi lo lắng bất an vô cùng. Ai đang lâm vào hoàn cảnh tương tự, xin hãy cho tôi lời khuyên thấu đáo
Theo danviet.vn
'Né' về quê ăn Tết vì hay bị hỏi thăm 'Bao giờ lấy chồng?' Tết là dịp để sum vầy, để những người thân được giao lưu, gặp mặt sau một năm học tập, công tác miệt mài, vất vả. Song, Tết cũng là nỗi ám ảnh của nhiều cô gái khi liên tục bị các bà, các cô, dì hỏi thăm... Tôi có một người chị họ năm nay đã gần 60, có vị trí khá...