“Cảm ơn vì anh đã bỏ rơi em!”
Chồng ngoại tình, muốn li hôn vợ là chuyện chẳng lạ lẫm gì, đã từng xảy ra với nhiều phụ nữ. Khi nghe đâu đó có hoàn cảnh như thế, cô thể nào cũng tặc lưỡi: “Bỏ thì bỏ, giữ làm gì những kẻ muốn ra đi!”.
Nhưng khi chuyện đó xảy đến với mình, cô lại chẳng thể nhẹ tênh mà đồng ý kí vào đơn li hôn được. Cô cảm nhận nỗi đau rõ rệt trên từng tế bào cơ thể mình và một khát vọng trong sâu thẳm lòng rằng cô không hề muốn gia đình nhỏ của mình tan vỡ, không chút nào muốn con gái không có cha.
Ấy thế nhưng, cô đau khổ khóc lóc níu kéo cũng chẳng thể khiến anh ở lại, con gái nhỏ đáng yêu của 2 người cũng chẳng giúp anh hồi tâm chuyển ý. Anh cho rằng, cho dù không sống với cô nữa nhưng anh vẫn sẽ tròn trách nhiệm làm bố với con – như thế vẫn là vẹn tình vẹn nghĩa. Còn vì anh hết yêu cô nên không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này cũng là điều bình thường, chẳng có gì đáng chê trách cả.
Sau khi li hôn, anh không một lần đến thăm cũng như chu cấp cho con gái như đã hứa (Ảnh minh họa).
Tương lai cuộc hôn nhân của cô và anh rơi vào vô vọng, cuối cùng cũng không thể tránh được đi đến bước đường ly hôn. Bước ra khỏi tòa án, cô và con gái đi 1 ngả, anh và bồ đi hướng ngược lại nhau. Cô đã cố ngoái lại nhìn bóng 2 con người đó, nhưng không một lần anh ngoảnh lại nhìn mẹ con cô. Chỉ thấy anh ôm eo người tình thật chặt, và thì thầm chuyện trò gì đó rất vui vẻ với nhau.
Sau khi li hôn, anh không một lần đến thăm cũng như chu cấp cho con gái như đã hứa. Có thể là vì sợ cô bồ xinh đẹp buồn, có thể là vì tự anh đã quên mất mình còn có 1 đứa con, cho dù là vì lí do gì thì cô cũng chỉ cười nhạt, chẳng hề có ý nghĩ liên lạc với anh để đòi quyền lợi cho con.
Video đang HOT
Thời gian qua đi, vào lúc cô nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại anh nữa thì bất ngờ đụng mặt anh và bồ trong một siêu thị. Họ vẫn nắm chặt tay nhau đi mua đồ, nhưng nhìn cảnh tượng đó, lòng cô không còn khó chịu như ngày ở cổng tòa án nữa, mà bình thản như nhìn các cặptình nhân xa lạ ngoài đường mà thôi.
Nhìn thấy cô, anh cũng hơi khựng lại vì bất ngờ. Cô cứ tưởng anh sẽ vờ như không quen mẹ con cô, nhưng anh lại quay sang thì thầm với bồ gì đó, sau đó thì chủ động tiến đến gần cô. Cô áng chừng vừa nãy là anh “xin phép” bồ, hay giờ họ đã là vợ chồng, cô cũng không rõ lắm.
Anh mỉm cười thân thiện nhìn cô và con gái, hỏi han cô giờ sống thế nào, trêu đùa nựng nịu con gái như thể yêu con vô cùng. Vừa nãy nghe loáng thoáng anh nói với bồ gì mà “đáng thương”, “chỉ là thương hại” rồi nhìn về phía cô, cô biết anh cũng chẳng thật lòng quan tâm mà chắc chỉ đang tỏ ra cao thượng thôi, nhưng cũng mặc, vẫn cười cười đáp lại những gì anh hỏi.
Đêm đó là 1 đêm mất ngủ với anh (Ảnh minh họa).
Sau khi hỏi thăm một hồi, anh hết nhìn cô lại nhìn con gái, rồi làm ra vẻ ái ngại: “Xin lỗi đã để em phải 1 thân 1 mình nuôi con như thế này. Nhưng anh thực sự không còn cách nào khác. Tình cảm là không thể cưỡng cầu, em biết mà…”. Sau khi nói xong những lời đó, anh cứ nghĩ cô sẽ nhảy dựng lên mà chỉ trích, trách móc kẻ bội tình là anh nhưng trái lại, cô lại rất thoải mái cười: “Có gì mà xin lỗi hả anh? Em phải cảm ơn anh đã bỏ em đấy chứ. Nhờ đó mà em được sống 1 cuộc sống ý nghĩa như hiện tại này. Không có anh em mới biết thế nào là hạnh phúc. Thật đấy! Cũng nhờ anh ra đi mà em có cơ hội lấy được người chồng tốt…”.
Cô nói đến đó thì một người đàn ông dáng vẻ vội vã chạy vào, nhìn quanh quất, đến khi ánh mắt chạm đến mẹ con cô mới dừng lại. Anh ta mặt mừng rỡ, luôn miệng xin lỗi cô rối rít vì đã để hai mẹ con phải đợi lâu do có việc đột xuất. Con gái anh vừa nhìn thấy người đàn ông đó đã reo ầm lên, đòi anh ta bế, kéo tay anh ta đi đòi mua nọ mua kia. Người đàn ông lạ mặt ấy nhìn qua anh, có vẻ như đã biết anh là ai, nhưng không phản ứng gì, ánh mắt lại chỉ tập trung vào cô và con bé. Từ lúc người ấy xuất hiện, cô và con gái coi như chẳng nhìn thấy anh trước mắt nữa rồi. Cảm thấy mình lạc lõng vô cùng trong cái không khí vui vẻ, ấm áp của 3 người đó, anh nói vội câu tạm biệt rồi rảo bước đi.
Về đến nhà, cứ nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ với vợ cũ, nghĩ đến cảnh 3 con người đó hạnh phúc bên nhau như 1 gia đình mà lòng anh không thoải mái chút nào. Cô bồ cảm nhận được sự bất thường của anh liền nổi máu ghen, giận dỗi bỏ về. Như mọi lầ,n anh sẽ chạy vội theo xin lỗi, tìm mọi cách nịnh nọt làm hòa, nhưng giờ, anh chán nản chẳng muốn làm gì nữa. Trong đầu anh chỉ còn văng vẳng câu nói của vợ cũ: “Em phải cảm ơn vì anh đã bỏ em!”. Nhìn ánh mắt và vẻ nhẹ tênh của cô lúc ấy, anh tin rằng cô nói thật lòng. Và gã đàn ông lạ mặt đó nữa, cứ nhìn cái cách anh ta đối xử với những người đã từng là vợ và con mình mà anh lại sôi máu. Đêm đó là 1 đêm mất ngủ với anh.
Theo MASK
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...