Cảm ơn sự lạnh lùng của anh!
Dẫu biết em chính là người chủ động đề nghị coi cái đã qua chỉ là kỷ niệm, mà sao khi giáp mặt anh, nhìn khuân mặt lạnh lùng của anh em vẫn không khỏi nuối tiếc hụt hẫng vì một cái gì đó…
Dẫu biết rằng “mưa không rơi, nắng chẳng tắt” mà sao lúc này đây em vẫn thấy lòng mình trống trải. Em biết lỗi không phải tại ai cả: không bởi tại em cũng chẳng phải tại anh… Kỷ niệm là gì nhỉ, là quá khứ đúng không anh? Mà quá khứ là cái đã qua rồi, nuối tiếc mà làm gì! Người khôn ngoan là người luôn biết nhìn về phía trước để đi đến đích (chính em đã hơn một lần nói như thế). Mà sao em vẫn muốn ngoái nhìn những thứ đã qua. Ôi con người và cuộc sống, lý trí và tình yêu, hạnh phúc và nhu cầu… cái gì là tất cả đây? Chẳng có gì là tất cả đúng không anh? Lý trí thì cứng nhắc, hạnh phúc thì mong manh, nhu cầu thì thay đổi… nhưng sao cảm giác của em mãi như vẫn còn đây, vẫn thầm mong cho một thứ thật viển vông, thật điên loạn!
Sao xưa kia tạo hoá không tách thiên thần và quỷ dữ hoàn toàn riêng rẽ nhỉ. Nếu vậy thì bây giờ em không phải hụt hẫng và tủi buồn vì những điều không cần thiết như thế. Anh lạnh lùng là đúng mà! Lý trí em bảo vậy song ở đâu đó từ trong tiềm thức của lòng mình em lại nghe văng vẳng một cầu hỏi: là thế thật ư? Hình như có một ánh mắt nào đó cứ ngoái nhìn về phía sau. Dù cho lý trí vẫn luôn song hành giúp em tỉnh táo để tiến đến cái đích mà mình đã định trước, nhưng hình như thì lý trí của em vì thế cũng đã bị mài mòn đi ít nhiều.
Hãy cứ hành động theo cách mà anh cho là đúng…
Em rất nhiều lần muốn và đã từng cảm ơn anh, vì anh đã mang đến cho em thật nhiều cảm giác mới lạ, đã đánh thức được những góc khuất của con người em. Nhưng cũng có nhiều lúc em lại cứ muốn hét lên rằng tại anh: đã làm em mệt mỏi, đã làm em đánh mất đi sự đơn giản trong suy nghĩ, đã biến em thành một người đầy những mâu thuẫn, đã làm em gai góc với cảm giác của chính mình (Xin lỗi anh!). Anh có thể bình thản hơn được không? Anh có thể nhìn em bằng một ánh mắt thân thiện hơn được không? Anh có thể đừng làm em cảm thấy anh đã chán ngấy cái sự quan tâm của em không? Em chỉ cần thế thôi! Đôi khi em lại hy vọng rằng cái sự lạnh lùng kia chỉ là cái bình phong để anh lảng tránh một điều gì đó trái ngược với nó. Song dù gì thì vẫn còn đây cái cảm giác trống trải và hẫng hụt trong lòng em. Nhưng rồi chắc em vẫn chẳng sao cả đâu. Anh hãy cứ hành động theo cách mà anh cho là đúng. Còn em, em sẽ lại tìm thấy một lý do cân bằng chính đáng được thôi. Cuộc sống là thế mà. Em sẽ làm được.
Video đang HOT
Và anh biết không khi em viết được những dòng này thì sự trống trải hụt hẫng ở trong em cũng vơi bớt đi ít nhiều đấy. Có lẽ đó mới chính là con người em-cách hành động mà em vẫn từng làm. Đấy có lẽ là một dấu hiệu tốt nói rằng em xắp trở lại là mình như lúc nào? Khi nghĩ được điều này thì em lại thầm mong anh hãy cứ lạnh lùng thế đi vì như thế sẽ tốt cho cả em và anh. Và nếu sự lạnh lùng ấy đúng là xuất phát tự như bản thân của nó vốn vậy thì càng tốt chứ sao vì có như thế thì em mới mong tìm lại được cái sự đơn giản thủa nào mà em đã từng có. Đúng không anh?
Và vì thế em cảm ơn sự lạnh lùng của anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Cái tội" làm đàn bà
Cơ thể của chàng trai ngoài 20 tuổi đã khiến toàn thân bà như bất động, lý trí của bà muốn lùi ra sau để chạy trốn, hoặc đánh động cho Thắng được biết.
23 tháng chạp! Tết ông Công, ông Táo. Cái ngày mà theo văn hóa người Việt thì mọi gia đình đều quây quần sum họp bên nhau để tổng kết mọi chuyện trong năm cho Táo Quân lên thiên đình báo cáo với Ngọc Hoàng Thượng Đế. Vậy mà trong căn nhà rộng rãi, giữa cái thị xã vốn sầm uất, ồn ào và náo nhiệt này, người đàn bà chưa đầy 50 tuổi đó vẫn thui thủi đi về một mình trước những ánh mắt thương cảm, nhưng cũng có phần ghẻ lạnh của những người hàng xóm xung quanh.
Người đàn bà đó vốn vẫn được mọi người yêu mến và nể phục. Bởi từ khi chia tay với người chồng suốt ngày rượu chè say xỉn, bà đã một mình nuôi dạy 2 đứa con học hành thành đạt, mà không hề có chút điều tiếng gì. Người con gái lớn tốt nghiệp đại học ngoại ngữ ra trường, làm trợ lý giám đốc cho một khách sạn lớn ở Hà Nội và vừa mới lấy chồng. Cậu con trai út mới tốt nghiệp đại học, cũng đã xin được việc làm tại một tập đoàn viễn thông lớn. Mọi chuyện tưởng chừng như đã là một kết thúc có hậu cho một người đàn bà đa đoan. Nhưng ở đời mấy ai đọc được chữ ngờ, mà đôi khi chữ ngờ đó lại làm tan nát và sụp đổ biết bao nhiêu thứ mà một con người có thể đã phải dầy công xây dựng, kể cả nhân cách và hình tượng của một con người.
Những tháng ngày vất vả làm lụng để nuôi dưỡng hai đứa con ăn học nên người, người đàn bà đó thường xuyên phải thui thủi một mình trong căn nhà vắng lạnh, bởi hai đứa con đi học xa. Thỉnh thoảng ngày nghỉ hoặc khi hết tiền ăn học, hai đứa con mới trở về để xin tiền mẹ, rồi lại khăn gói ra đi. Cũng may, khi đứa bạn thân của con trai bà là Thắng thường xuyên sang chơi, nói chuyện cho bà đỡ buồn. Vừa bằng tuổi, lại chơi với con trai mình từ nhỏ, nên bà coi thắng như con trai. Trong khi con bà đỗ đại học và đi học thì Thắng thi trượt và đi làm công nhân. Thắng vẫn gọi bà là U và cũng coi bà như mẹ. Những ngày hai đứa con đi học, nếu không có Thắng ở bên chia sẻ, an ủi, động viên những lúc cô đơn thì có lẽ bà đến chết vì buồn mất.
Vì coi bà như mẹ nên nhiều khi thắng vô tư, tự nhiên quá mức.
Vì coi bà như mẹ, nên Thắng vẫn thường xuyên đến nhà bà rất tự nhiên. Nhiều hôm đi làm về, không về nhà mình luôn mà Thắng tạt vào chơi với bà, rồi có lúc ở lại ăn cơm hoặc ngủ lại trông nhà những hôm bà chẳng may trái gió trở trời. Nhưng có điều...
Vì coi bà như mẹ nên nhiều khi thắng vô tư, tự nhiên quá mức. Thanh niên hơn 20 tuổi đầu, mà nhiều hôm trời nóng, sang nhà bà chơi, Thắng cởi trần và mặc mỗi chiếc quần cộc. Nhiều khi vô tình nhìn vào cơ thể của chàng thanh niên cường tráng, bất giác trong bà có một cảm giác vô cùng lạ lùng. Bà cảm thấy tội lỗi và xấu hổ với ý nghĩ đó, để rồi cố gắng đảy nó ra khỏi đầu mình. Nhưng rồi...
Đó là cái ngày..., mà nếu có cơ hội và thời gian có thể quay ngược trở lại thì nhất định bà sẽ bỏ chạy thật xa khỏi cái khoảnh khắc tồi tệ đó. Hôm đó là một ngày nắng nóng, buổi trưa bà đang nấu cơm thì Thắng tới. Cậu ta vừa đi làm về, mồ hôi nhễ nhại. Thắng nói với bà "Con nóng quá, u cho con tắm nhờ tí nhé", rồi chưa kịp để bà nói gì, thắng đã cởi quần áo dài ra và lao vào phòng tắm dội nước ùm ùm. Bà chỉ còn biết nói với theo " Con ở đây ăn cơm với u, để u ra đầu ngõ mua thêm ít thức ăn". Tiếng Thắng "vâng ạ" trong nhà tắm vọng ra...
Bà đi bộ ra đầu ngõ, mua ít thức ăn sẵn mang về để ăn cơm. Mở cánh cửa bước vào nhà, bà lặng người khi nhìn thấy Thắng không một mảnh vải che thân, đang lúi húi tìm quần áo trong ngăn tủ quần áo của con trai bà. Cơ thể của chàng trai ngoài 20 tuổi đã khiến toàn thân bà như bất động, lý trí của bà muốn lùi ra sau để chạy trốn, hoặc đánh động cho Thắng được biết. Nhưng trái tim và những khát khao mới trỗi dậy của một người đàn bà đã ly dị chồng hơn chục năm trời khiến bà không thể rời mắt khỏi cơ thể cường tráng của người đàn ông trước mắt mình.
Túi thức ăn trên tay bà rơi xuống đã khiến Thắng giật mình quay lại. Cậu vơ vội nắm quần áo để che đậy những phần cơ thể nhạy cảm nhất của mình, còn bà thì bối rối quay đi mà không biết phải nói gì. Nhưng chẳng hiểu vì sao, vì thứ ma lực gì mà rồi ánh mắt của hai con người, một già, một trẻ đã quay lại để nhìn vào nhau và... điều gì đến đã phải đến. Họ lao vào nhau với những nỗi khát khao riêng của mỗi người. Với Thắng thì đó là cảm giác thèm muốn, tò mò của chàng thanh niên muốn khám phá cơ thể của một người đàn bà. Còn với bà, đó có lẽ chính là sự khát khao thèm muốn bị kìm nén bấy lâu nay của một người đàn bà mà không có cơ hội được làm "đàn bà".
Càng cố kìm nén, cố quên đi, thì sự khao khát và thèm muốn của một người đàn bà đang ở độ tuổi hồi xuân và một chàng trai mới lớn càng dâng cao mãnh liệt hơn bao giờ hết
Bừng tỉnh sau cơn mê đắm của xác thịt, cả bà và Thắng đều biết mình đã phạm phải một sai lầm không đáng có. Sau buổi chiều hôm đó, cả hai người đều tìm cách tránh mặt nhau để quên đi câu chuyện đó. Nhưng dường như càng cố kìm nén, cố quên đi, thì sự khao khát và thèm muốn của một người đàn bà đang ở độ tuổi hồi xuân và một chàng trai mới lớn càng dâng cao mãnh liệt hơn bao giờ hết. Và họ lại lao vào nhau với tất cả những khao khát và đam mê của dục vọng của mình.
Chuyện tình núp bóng dưới danh nghĩa mẹ con của họ kéo dài được gần nửa năm thì mọi chuyện vỡ lở. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, việc Thắng thường xuyên qua lại nhà bà đã khiến hàng xóm láng giềng dị nghị và nó đã đến tai con trai bà. Buổi tối hôm đó, khi bàn tay của Thắng vừa chạm lên cơ thể của bà, còn bà đang ngập tràn hạnh phúc ghì chặt bờ vai của Thắng thì con trai bà bất ngờ bước vào. Bà chết lặng người không nói được một lời nào khi con trai bà lao vào đấm đá Thắng một cách điên loạn, còn Thắng thì không hề chống trả. Chỉ đến khi thấy Thắng nằm im bất động, bà mới hoảng sợ quỳ xuống để xin đứa con đẻ của mình tha cho Thắng. Khác hoàn toàn với bản tính hiền lành thường ngày của con trai bà, nó đã ném vào mặt bà một câu nói khiến bà như ngã quỵ xuống " Bà không xứng đáng là mẹ tôi, loại đàn bà lăng loàn". Đó là câu nói cuối cùng bà nhận được từ con trai mình, trước khi nó bỏ đi biệt tích.
Sau hôm đó, con gái bà cũng biết chuyện. Nó giận bà vì bà đã làm cho nó mất hết thể diện với gia đình nhà chồng, vì thế nó cũng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Bà đau đớn, tuyệt vọng và đã từng nghĩ đến ý định tự tử để giải thoát mình khỏi nỗi nhục và niềm ân hận với các con. Nhưng chính Thắng là người đã can ngăn bà, cậu nói sẽ đi tìm cho bằng được con trai bà để xin được tha thứ cho sai lầm của hai người. Vì thế bà đã cố sống để chờ đợi, chờ đợi không phải để nhận được sự tha thứ từ các con, mà chờ đợi chỉ là để được nhìn mặt các con lần cuối rồi bà sẽ ra đi về cõi vĩnh hằng với niềm ân hận cho những giây phút làm đàn bà của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mười năm cay đắng yêu em! Mười năm anh quay đi mang theo hình bóng em trong suốt chặng đường còn lại của cuộc đời mình! Em nào biết sự thay đổi đột ngột của anh, căn bệnh nan y vô phương cứu chữa và sự dằn vặt giữa lý trí và con tim. Huế những ngày thu heo hắt lá vàng rơi. Anh cứ từng chiều lang thang...