Cảm ơn quá khứ đã xuất hiện trong cuộc sống để khiến ta mạnh mẽ hơn…
Mỗi một chuyện đã qua đi sẽ đều để lại cho ta những bài học quý giá. Thanh xuân của ai mà không có những sai lầm.
Hôm nay là hiện tại, ngày mai là tương lai, quá khứ của chúng ta chỉ là ngày hôm qua đã rất xa, không thể nào làm lại. Đó có thể là hạnh phúc, có thể là nỗi đau, có thể là niềm vui, cũng có thể là nỗi buồn kéo dài hết ngày này qua tháng khác.
Ai trong số chúng ta cũng không thể được lựa chọn lại quyết định của ngày hôm đó, cũng không thể lựa chọn việc yêu thương, gắn bó bên ai và rồi bị tổn thương sâu sắc bởi một người nào đó. Vì tình yêu, không phải là sự lựa chọn những gì tốt hơn, mà là lựa chọn những gì phù hợp nhất. Ngày hôm nay của chúng ta, chính là quá khứ của ngày mai, quyết định ngày hôm nay, chính là lựa chọn mà đến ngày mai, có muốn thay đổi cũng không thể nào được nữa.
Chúng ta đã nguyện ở bên một người, và rồi tổn thương cũng không bao giờ hối hận. Bởi khi yêu ai đó là ta đã cho họ quyền làm tổn thương trái tim ta. Nếu có đau đớn, nhất định chúng ta cũng tự mình chịu đựng, không oán trách, chẳng thở than.
Tình yêu khiến những người bình thường cũng trở nên cao thượng. Chỉ cần người mình yêu thương được hạnh phúc, dù bản thân đau đớn ra sao cũng chấp nhận, kể cả việc bắt buộc phải buông tay.
Quá khứ là thứ khó buông bỏ nhất trên đời. Ảnh minh hoạ.
Ai yêu thật lòng rồi, chia tay mà không buồn, không quyến luyến, nhớ nhung. Có người dùng men rượu, phủ lên nỗi buồn một lớp vỏ mỏng manh, để rồi bật khóc, vỡ òa cảm xúc khi tỉnh dậy.
Có người gắng gượng, mạnh mẽ như không có chuyện gì xảy ra. Có người vùi đầu vào công việc, học tập và những mối quan tâm khác. Cũng có người dần thay đổi bản thân, cả tích cực, lẫn tiêu cực.
Video đang HOT
Nhưng có một sự thật là, chia tay rồi, ai cũng thấy bản thân có một khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy. Khoảng trống đôi khi rộng tới mức, cả thế giới còn lại cũng không bao giờ bù đắp được.
Sau chia tay, người chúng ta từng yêu sẽ chỉ còn là quá khứ, những yêu thương, quan tâm, nhớ nhung, lo lắng cũng trở thành quá khứ. Vẫn con người ấy, vẫn góc phố ấy, vẫn là tiếng nói cười ấy, nhưng họ đã chẳng còn là của chúng ta nữa rồi.
Quá khứ ấy là thứ có thể nhớ về, nhưng không nên chạm vào một lần nào nữa. Chỉ nên giữ lại như những hồi ức đẹp đẽ nhất, thứ hành trang cần thiết trong cuộc đời mình, để dũng cảm mà bước tiếp, mạnh mẽ mà trưởng thành.
Hãy mạnh mẽ rũ bỏ quá khứ đau buồn và mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Ảnh minh hoạ.
Chúng ta có thể mạnh mẽ mà rũ bỏ quá khứ, dứt khoát quên đi một người, mở lòng ra đón nhận một hạnh phúc khác, xứng đáng hơn không? Bản thân chúng ta có luyến tiếc thành phố mà người ta đang sống, sợ hãi phải rời xa nơi đây, khi nghĩ rằng sẽ tình cờ gặp lại người ta trên phố cũ, tình cờ nhìn thấy họ những nơi quen hay không?
Quá khứ đau buồn sẽ rời xa khi chúng ta học được cách quên đi nó. Nhưng nói thì rất dễ, nhưng làm thì rất khó. Liệu chúng ta có làm được không?
Thế nhưng thực tế là, tôi đã gặp không ít người, vì quá khứ mà hủy hoại bản thân, cuối cùng trở thành một con người hoàn toàn khác. Cậu bạn trong câu lạc bộ của tôi, từ hiền lành, ít nói, tốt tính, vui tươi, trở thành một người phủ lên mình mùi men nồng nặc, sớm tối đi bar, la cà tụ tập, cuối cùng bỏ học, lao thân theo chốn giang hồ, khuyên can mấy cũng không cách nào trở lại.
Cậu ta là vì một người con gái phản bội mà trở thành con người trước giờ chưa từng một lần nghĩ mình sẽ như thế. Đó là sức tàn phá ghê gớm của quá khứ, của tình yêu sai lầm, của những sự lựa chọn.
Nếu như ngày đó cậu không yêu cô ấy, mọi thứ cũng sẽ khác. Nếu như ngày đó cô ấy không chia tay cậu, mọi thứ cũng sẽ khác. Và giá như sau chia tay, cậu mạnh mẽ rũ bỏ quá khứ thì mọi chuyện cũng sẽ khác.
Bởi vì cậu cho rằng mình tổn thương, mình có quyền làm những gì trước đây mình chưa làm, chưa từng thử. Quá khứ không sai, thậm chí cô ấy có thể cũng không sai, mà cái sai lớn nhất có lẽ lại là ở cậu ấy.
Nhiều người vì quá khứ đau buồn mà trở thành những con người rất khác. Ảnh minh hoạ.
Chặng đường hạnh phúc vốn rất dài và luôn dang rộng vòng tay đón tất cả chúng ta. Nhưng một vài người vì giữ khư khư những buồn đau trong quá khứ, đã khước từ nó. Vậy thì đừng bao giờ oán trách, bởi vì là điều gì đi chăng nữa, hãy cảm ơn quá khứ vì nó đã xuất hiện trong cuộc sống của bạn và khiến bạn mạnh mẽ và trưởng thành sau những thăng trầm, biến cố của cuộc đời.
Cố chấp, khắc khoải một chuyện nào đó trong dĩ vãng cũng chẳng thể nào tìm lại, cũng chẳng thể khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn. Sao không nhẹ nhàng buông bỏ, mỉm cười bước tiếp. Dứt khoát rũ bỏ quá khứ đau đớn chính là hành trình “lột xác” hoàn hảo nhất để chúng ta trưởng thành. Đó là thách thức, nhưng cũng là cơ hội để chúng ta trở thành người chúng ta muốn, trở thành người hạnh phúc với những sự lựa chọn thông minh.
Mỗi một chuyện đã qua đi sẽ đều để lại cho ta những bài học quý giá. Thanh xuân của ai mà không có những sai lầm. Tôi chỉ muốn hỏi bạn một câu là: “Nếu vấp ngã để rồi trưởng thành hơn, bạn có muốn mình vấp ngã hay không?”.
Theo Emdep
Tổn thương sâu nhất của đời người con gái vẫn là tình yêu
Tình yêu khiến tôi ảo tưởng nhiều quá, ảo tưởng một vị trí, mà tôi từng nghĩ mình sẽ duy nhất, sẽ duy nhất mà thôi.
Có thể, tôi chỉ là một phần trong câu chuyện của người, cũng có thể không hẳn vậy, nhưng tôi chắc trong tim người tôi chẳng phải là duy nhất, chưa từng là duy nhất. Thời gian càng trôi qua, hết đau thương này đến đau thương khác, hết chuyện nọ sang chuyện kia, tôi càng chắc rằng mình chẳng là gì cả.
Có thể ở một thời điểm nào đó, người đã cần tôi, nhưng đó là sự cần có tạm thời; người cũng từng yêu tôi tha thiết nhưng chắc rằng điều đó không trọn vẹn. Anh bảo anh xin lỗi vì không mang đến hạnh phúc cho tôi, anh cũng chẳng khuyên tôi nên nắm hay buông, cũng chẳng hứa hẹn một điều gì. Nhưng tôi hiểu rõ mình hơn hết, suốt thời gian qua tôi đã tranh đấu, giữa lí trí và con tim, giữa buông hay bỏ, nhưng sự mạnh mẽ trong tôi, sự độc đoán trong tôi dường như lớn hơn tôi nghĩ. Hay bởi vì tôi cố nắm mãi, nắm chặt một thứ chẳng thuộc về mình nên dù có cố đến chăng nữa thì vẫn cô độc. Cô độc đến vô chừng, khi mà tâm hồn thôi đồng điệu, trái tim thôi khẽ rung động, chẳng buồn nhớ đến nhau, chẳng buồn chủ động, tôi chết lặng như kẻ vô hồn lang thang trong miền ký ức cũ rích ngày hè.
Tôi đã nhớ anh, nhớ đến điên dại, lo lắng cho anh đến bao nhiêu. Những ngày cuối tuần không hẹn hò, chẳng tài nào liên lạc cho anh từ tối ngày hôm trước cho hết ngày hôm sau. Gọi điện, nhắn tin, tìm kiếm anh, anh chẳng buồn trả lời, chẳng buồn nghe lấy một cuộc gọi, chỉ cần nói anh đang bận. Tôi sẽ để anh yên tĩnh. Thứ cảm giác anh mang lại cho tôi là sợ hãi, sợ anh đang bên cạnh người khác, sợ anh thay lòng, sợ anh không nhớ tới tôi.
Còn tôi, như kẻ ngốc, chỉ cần anh dịu dàng xin lỗi, chỉ cần anh nói dăm ba câu nhẹ nhàng, tôi lại vui vẻ bất cần những thứ vừa xảy ra. Cứ vậy tôi quen dần. Cho tới những ngày càng đi càng thấy mệt, không một bờ vai, không một bàn tay nắm đưa ra bảo tôi nắm lấy, không còn nói yêu và nhớ tôi, tôi cũng quen dần. Tôi chẳng còn tâm trí nào để lo lắng cho anh, sự quan tâm của tôi, nhiều khi khiến anh mệt mỏi. Tôi còn chẳng được anh chia sẻ. Ngày nói chuyện với cô gái kia, cô ấy nói về anh, về quá khứ, về hiện tại, toàn những điều tôi không hề biết, và tôi biết mình đã không còn là nơi để anh nghĩ về, anh tìm tới, anh sẻ chia.
Sống trong tình yêu tôi cô độc nhiều hơn. Người ta sẽ thường vậy sẽ buông, buông bỏ hết những thứ không thuộc về, nhất là người đàn ông. Vậy mà tôi cố chấp, hy vọng, mong chờ, ngày kia, trong cơn giông, anh gọi đến bảo rằng "Anh nhớ em". Nhưng không, tôi nghĩ chẳng nên níu giữ nữa. Thay vì làm khổ mình, làm khổ người, làm tim mình mệt nhoài khi cứ ôm lấy một hình bóng quen mà lạ, một trái tim ấm mà lạnh băng, tôi chọn ra đi sau suốt mấy ngày liền im lặng. Giữa ngã ba đường ấy, tôi đã chọn rẽ lối sang con đường khác, ở đó chẳng mấy vui, chẳng mấy buồn, dửng dưng và bất cần.
Tôi nghĩ mình sẽ không hối hận về ngày hôm nay. Không trách về ngày hôm trước. Không trách ai buông tay ai trước, không trách ai có lỗi, không phân bua phải trái. Chỉ là hai ngã rẽ thì mãi là hai ngã rẽ, chỉ là người này người kia vẫn ở đó nhìn cuộc sống của nhau. Lặng lẽ....
Sao hôm nay tôi buồn quá!
Theo Emdep
Em đã ngủ với ai đó chưa? Này em, nếu có ai hỏi em câu đó hãy lập tức rời xa anh ta và em cũng đừng bao giờ vì câu hỏi đó mà tự ti về quá khứ của bản thân mình. Bởi một người đàn ông trưởng thành, sẽ không bao giờ đem những chuyện đã qua của người mình yêu và khiến cô ấy phải chịu thương...