Cảm ơn người vì đã không yêu thương ta
Người biết không, cuối cùng thì sau rất nhiều nông nổi của thứ tình cảm dùng dằng này, chúng ta đã có thể mỉm cười lướt qua nhau – như hai người dưng trên con đường một chiều không thể nào quay ngược về phía thương nhớ cũ…
Cảm ơn người vì đã không yêu ta, để ta nhận ra mình còn quá nhiều điều cần phải làm cho cuộc đời riêng ở phía trước. Nếu cứ cùng người luẩn quẩn giữa “bùng binh của sự chọn lựa” thì đi hoài cũng chỉ loanh quanh một vòng tròn, mà rẽ ngoặc lại sợ ngã bảy ngã ba lạc nhau lúc nào không hay. Nên thôi người cứ đi đi, vì ta cũng không thể lưng chừng đứng lại. Biết đâu bên ngoài còn nhiều lắm những cơn mưa để ta một mình ướt áo mà tìm mái hiên che tạm và nhận ra đó mới là nơi cần tựa vào để hiểu được ý nghĩa yêu thương…
Tình yêu là gì? Là một người ướt vạt áo trước, một người ướt phía áo sau, vì đã ôm nhau thật sát khi mưa trút nước bất chợt. Chỉ cần thế thôi. Chứ không phải thứ tình cảm mà chúng ta huyễn hoặc do duyên nợ mang lại và tự nắn gân mình tin rằng ông Trời đã đặt hai con người xa lạ ở cạnh nhau chắc hẳn phải có nguyên do gì đó. Nguyên do duy nhất chỉ là sau đó đẩy họ ra thật xa và dạy chúng ta bài học về sự tạm bợ, cũng như hạn sử dụng luôn được dán mác rõ ràng – kể cả trong tình yêu…
Cảm ơn người vì đã buông tay ta, trong một đêm chếnh choáng men say, khi cả hai đều không phân biệt nổi đâu là yêu thương, đâu là qua đường. Thứ tình cảm này, ngay từ đầu đã trót nhiều si mê chóng vánh hơn là chắt chiu đủ đầy sự chân thành. Thế nên chẳng thể trách người đã gỡ vội những ngón tay đan khi ta ôm chầm xin người đừng rời đi, để thản nhiên quay lưng vào màn đêm mất hút. Đến độ sáng hôm sau, khi mặt trời đã nhuộm vàng con đường trước mắt, ta vẫn cứ loay hoay trong mớ bóng tối ngổn ngang như kẻ hụt hơi quờ quạng mà tìm không ra nổi một bàn tay nương đỡ. Chỉ còn những tơ dây vướng víu của một mối duyên “ mua dây buộc mình”, mà chẳng phải dây tơ hồng nên đâu đủ bền chặt để níu lấy cho bớt mông lung…
Ừ mà, tơ tình và tơ nhện, thật ra cũng mỏng mảnh như nhau. Nhưng một thứ có thể khiến ta nhận ra mình đang yêu còn thứ kia chỉ làm lòng thêm rối rắm lung lạc. Có điều, phải vương vào mới biết…
Cảm ơn người vì đã không còn mang đến những nụ hoa, để ta biết dừng lại đúng lúc thứ ảo tưởng trông mong vào một tình-cảm-ngỡ-từng-có-thật. Đợi chờ vốn dĩ là nột điều rất đỗi ngọt ngào – nếu chúng ta biết chăm chút sự trông đợi đó vào những niềm vui xứng đáng, chứ đừng mong mỏi kiên tâm với những nỗi buồn. Đã là nỗi buồn thì chẳng thể ra hoa, dù cho nắng ươm nước tưới và bàn tay ta tỉ mẫn vun trồng. Hạnh phúc dù nửa vời bên một người hiện hữu cũng vẫn tốt hơn nhiều là đau khổ vì một người không thể bên cạnh mình…
Thế nhé, đừng khoác lên nỗi buồn những xiêm áo xông xênh, dẫu biết rằng trước mắt, đường còn dài còn dài, mà phố đã chia hai, mà tay đã rời tay, mà mình thành người dưng từ lúc nào chẳng hay…
Cảm ơn người vì đã không yêu ta, để ta dành dụm đủ đầy yêu thương cho một người đến sau xứng đáng…
Và người ấy, chắc hẳn cũng sẽ cảm ơn người vì đã bỏ lại ta giữa cơn mưa sũng nước, để người ấy kịp đến và cùng ta đi qua trọn vẹn những ngày bão giông nhưng chắc chắn sẽ có cầu vồng…
Cứ tin đi nhé, những ngày vui ươm nắng đang trở lại, vàng rực ngoài kia kìa…
Theo Guu