Cảm ơn em, tình yêu dĩ vãng
Em! Vậy là mình đã xa nhau được nửa năm rồi em nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào em nói với anh “mình chia tay đi anh”, anh không tin vào tai mình nữa.
Trời đất như muốn sụp đổ dưới chân anh, trước mặt anh mọi vật như muốn đảo lộn lên, chân anh không đứng nỗi nữa. con tim anh thắt lại như muốn bóp chết anh, không cho anh thở nữa. Ngày trước anh đau khổ là thế.
Và giờ đây, mặc dù em không còn chung bước với anh nữa, thế nhưng anh không còn đau nữa em ạ. Anh thật sự phải cảm ơn em mới đúng, vì nếu như không có cuộc chia tay ấy có lẽ anh không có được người vợ hiện tại của anh. Anh không biết người phụ nữ như thế nào là hoàn thiện, như thế nào là hoàn hảo, vì bởi lẽ trên thế giới này không có giá trị tuyệt đối, mọi việc đều mang tính tương đối nhưng với anh cô ấy là tuyệt đối, là hoàn hảo với anh.
Nhớ lúc trước, anh yêu em, anh yêu đến cõi chết, không có ngôn từ có thể diễn tả được tình yêu anh dành cho em. Đã có lần em từng nói, sẽ chẳng có gì có thể chia cắt tình yêu của chúng ta, tình yêu đó thật đẹp. Anh tự hỏi thế gian này, còn có tình yêu nào đẹp hơn chúng ta.
Em biết không? 10 năm sẽ chẳng là gì, nếu so với thước đo thời gian, nhưng mười năm đó là mười năm đẹp nhất đời người em biết không? Trải qua bao cung trầm cảm xúc, yêu có, giận có, thương có, hờn có. Đời người mười năm đó là tất cả, cái tuổi mộng mơ, biết bao ao ước, bao khát vọng anh dành cho em tất cả. Thế rồi anh nhận được gì đây em? Lời chia tay vội vã, một bước chân vội vã, không cho anh được một lần nhìn vào mắt em, để biết em đang nghĩ gì, để nói câu anh còn yêu em biết bao!
Video đang HOT
Những năm ngồi ghế cấp 3, rồi đến môi trường Đại Học. Bao giờ, ở đâu và làm gì, chúng ta đều có đôi có cặp. Nhớ bao lần, anh chở em trên chiếc xe đạp cũ kĩ, tiếng ọt ẹt của nhong xích trong đêm tĩnh lặng, anh cảm thấy rất ngượng vì xung quanh mình là thế giới khác, thế giới của sự xa hoa, giàu có. Thế nhưng, em nói với anh, những tếng ọt ẹt đó như bài tình ca anh dành cho em, em yêu cái tiếng ọt ẹt đó, khi nghe em nói nước mắt anh như đọng lại nơi lưng tròng. Tình yêu đó nồng nàn là thế, lãng mạn là thế. Rồi cũng có ngày, em ra trường, anh cũng đi làm, mặc dù cuộc sống còn đôi điều khó khăn nhưng có anh, có em cuộc đời này vẫn đẹp làm sao!!!
Nếu được chọn, anh cũng sẽ không bước cùng em trên con đường mang tên của đôi ta… (Ảnh minh họa)
Có lẽ định mệnh đã cho ta thay đổi. Anh không nghĩ cuộc đời lại khắc nghiệt với anh như thế, ông tơ bà nguyệt đang trêu đùa với anh chăng. Cuối cùng thì chúng ta cũng quyết định về quê em lập nghiệp, do hoàn cảnh anh không đủ điều kiện có nhà riêng ở tỉnh, nhưng em thì khác, nhà em có điều kiện hơn, em có một chỗ ở tử tế một công việc tử tế, mà ai cũng thầm mơ ước. Anh không nghĩ, công việc với anh lúc này khó khăn đến thế. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, em nói với anh giờ em nghĩ khác, không còn như trước nữa, em tính toán hơn, em đến với anh như thói quen như mười năm trước. Em thật sự không còn dành tình yêu cho anh nữa, một thói quen, vì vậy em không còn cảm giác yêu thương khi ở bên anh, với em bây giờ không còn tình yêu nữa mà chỉ là thói quen… anh nghe như chết lặng em biết không??? Đã có nhiều cái tên đẹp được cả 2 chuẩn bị sẵn, đứa con đầu lòng phải là một cô công chúa xinh như mộng với bao cái tên đẹp em để dành cho đứa con tương lai của hai ta… Nhưng giờ thật xa xôi em à. Anh đau khổ là thế, tuyệt vọng là thế…
Ngày em lấy chồng, một mình anh trong căn phòng vắng lặng, nước mắt anh rơi. Từng hồi, từng hồi anh không sao cầm được những giọt nước mắt ấy, anh không nghĩ mình lại yếu mềm đến thế. Cánh thiệp hồng trên tay anh, tên em và tên… đó không phải là anh. Em biết không??? Làm sao anh có thể chịu đựng nỗi khi nghĩ đến… em biết không? Anh đau đớn là thế…
Và rồi ngày ngày anh gặm nhấm nỗi đau không còn em nữa, về sau sẽ chẳng còn em chung bước với anh nữa. Trên con đường anh đi, không còn dấu chân em nữa, em mãi mãi không phải là của anh.
Và rồi người ấy đến, trong lúc con tim anh tưởng chừng như giá lạnh, không còn hơi ấm của em anh cũng chẳng thèm đón nhận thêm con gió ấm phương nam nào nữa. Và rồi, cô ấy đến sưởi ấm trái tim anh, cho anh biết anh đang bệnh, cho anh biết anh đang buồn, cho anh biết anh đang vui… Những cảm xúc đã lâu rồi không còn cảm giác với anh. Một bát cháo trong cơn nóng lạnh, một viên thuốc trong cơn nhức đầu, một nụ hôn khi anh thấy mình cô đơn trống vắng… Và rồi anh đã yêu, tình yêu trở lại nơi con tim anh, thổi tan giá lạnh mà em đã hóa phép trong trái tim anh. Anh biết, một lần nữa anh được yêu.
Và giờ anh rất hạnh phúc, anh không thể so sánh giữa 2 con người, điều đó thật khập khiễng, nhưng hiên tại anh hạnh phúc em à. Hạnh phúc như chưa được hạnh phúc. Dù sao anh cũng cảm ơn em, đã cho anh có cơ hội gặp tình yêu của cuộc đời. Nếu với em là tình yêu thời bồng bột, thời cắp sách đến trường thì hiện tại tình yêu của anh với cô ấy là tình yêu cả cuộc đời còn lại của anh. Và giờ nếu thời gian có quay trở lại, nếu được chọn, anh cũng sẽ không bước cùng em trên con đường mang tên của đôi ta, xin cảm ơn em. Anh vẫn luôn mong em được hạnh phúc bên tình yêu của em, người chồng của em như em hằng mong ước.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng hối tiếc về điều gì
Em không biết là anh có bao giờ vào mục này và đọc được những dòng này không. Nhưng đó là tâm sự của em, em muốn ghi ra và lần này cũng là lần cuối cùng em ghi thư cho anh.
Em muốn chấm dứt mọi suy nghĩ ở đây, cái mà sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Về tình cảm của chúng ta. Anh nói giá như chúng mình không ở xa nhau quá thì ngày xưa anh đã yêu em, giá như chúng mình không chọn hướng đường khác nhau thì ngày nay anh đâu phải hối tiếc như bây giờ. Nhưng tất cả trong đời người chỉ có một cơ hội chọn hoặc không và điều tiếc nuối bây giờ không có tác dụng nữa.
Có lẽ khi xưa cả em và anh đều có thể yêu nhau vì tình cảm của chúng ta cả anh và em đều biết. Những rung động, buồn vui, chờ đợi tất cả đều mang mầm móng của một tình yêu. Nhưng điều đó bây giờ không còn nữa và em cũng không con nghĩ đến niềm hạnh phúc đó. Anh nói đừng bao giờ đặt dấu chấm sau những câu nói, nhưng em thì thích như vậy, cái gì phải dứt khoát cái đó. Anh nói anh không thể yêu em, em cũng đau khổ lắm mới đặt được dấu chấm sau câu nói ấy và với em bây giờ nó đã là quá khứ, là dĩ vãng, dĩ vãng đẹp của một tình yêu không thành hiện thực.
Em và anh cả hai đều biết mình thích nhau, quý mến nhau nhưng không đến với nhau. Em đã từng chờ đợi anh và anh từng trốn tránh em vì sợ mang đến cho em nỗi buồn, sự vất vả, xa quê hương. Anh cũng có những ích kỷ của riêng mình em cũng vậy chính vì vậy mà tình yêu của chúng ta không thành hiện thực. Anh đã có lựa chọn riêng cho mình thì cũng đừng hối tiếc điều gì cả, em cũng đã có hạnh phúc riêng cho mình và đó mới là tình yêu thật sự của em, em có thể làm tất cả vì điều đó và em không có gì hối tiếc về ngày xưa nữa mà em chỉ xem đó là kỷ niệm đẹp, một tình cảm mà nó hơn tình bạn nhưng không là tình yêu.
Em và anh đều đã có lựa chọn riêng của mình và đó mới là hạnh phúc thật sự của minh, nên cũng đừng tiếc nuối những gì không thể trở thành hiện thực nha anh. Chúc anh hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm đành chôn dấu Khi vào trang web này tôi thấy mình dường như sống lại những tươi vui của tuổi mới biết yêu. Tôi thấy sao mà giống mình vậy, cái cảm giác cô đơn trống trải luôn hiện lên trong tôi, dù đã là dĩ vãng rồi, nhưng không thể nào quên được. Ngày tụi mình yêu nhau, em đã nói với anh là em...