Cảm ơn em đã làm anh đau
Có bao giờ em đặt mình vào anh để cảm nhận nỗi đau của anh lớn thế nào không? Vậy là mình chia tay đã một tháng rồi. Một tháng qua mọi lúc, mọi nơi anh đều nghĩ đến em để đêm về mình anh cô đơn với màn đêm tĩnh mịch cùng nỗi đau đang âm ỉ trong lòng.
Rất nhiều lần anh tự nhủ rằng anh hãy quên em đi nhưng rốt cuộc anh chẳng thể làm được mặc dù em đã đâm anh một nhát dao đau đến xé lòng. Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên, con tim có lý lẽ riêng của nó…
Có bao nhiêu lý do để yêu nhau thì cũng có bấy nhiêu lý do để xa nhau nhưng anh không ngờ đựơc rằng mình xa nhau vì em không có tình cảm với anh. Anh đã từng nói với em rằng anh không bao giờ muốn chúng mình vì bất kỳ lý do nào đó mà phải chia xa, và điều anh không bao giờ muốn cũng đến-chúng mình chia tay.
Chúng mình chia tay vì em không có tình cảm với anh. Thật đau xót lắm em ạ. Mình quen nhau, đầu tiên anh đến nhà em chơi ở quê. Em để lại trong anh ấn tượng sâu sắc, buổi thứ hai chúng mình gặp nhau rồi đi hát và anh xin số điện thoại của em. Thời gian trôi đi là những cuộc gọi những dòng tin nhắn chứa đựng yêu thương và nhung nhớ. Chúng mình hẹn cùng nhau về quê, cùng ngồi bờ đê tâm sự… Có lần về quê em bị mọc mụn ở tay, anh đã lo lắng biết nhường nào. Anh đi tìm bằng được lá táo để em đắp lên mụn. Lúc đó em nói gì với anh em còn nhớ không? Rồi chúng mình cùng nhau lên Hà Nội anh chở em đi tiêm… Để rồi anh nói lời yêu em vào trung thu rằm tháng tám.
Anh chỉ là một thằng ngốc trong sự đùa giỡn và dối lừa của em mà thôi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian qua đi mình đã có biết bao kỷ niệm, những tháng ngày yêu nhau mặn nồng, hạnh phúc. Chúng mình đi các công viên, chợ đêm, đi qua biết bao con đường Hà Nội, đi Đồ Sơn, vườn đào Nhật tân, phủ Tây hồ… Ở quê là đi Tràng an, núi Thuý… Tết đến là mình đưa nhau về nhà nhau ra mắt. Những bữa cơm chúng mình cùng nấu, cùng nhau mum như là một gia đình, chờ có tiếng con trẻ nữa là hạnh phúc vẹn toàn. Những lời hai ta cùng hứa, cùng vạch ra tương lai để cùng cố gắng. Những vòng tay em ôm anh, những nụ hôn nồng nàn đắm đuối, những ánh mắt cử chỉ lời nói em dành cho anh từ khi quen biết đến hai lần sinh nhật của em và của anh… Tất cả những cái đó em nói không có tình cảm với anh. Giả dối đến thế sao em? Tại anh khờ không nhận ra điều đó hay tại em diễn vở kịch giả vờ yêu vô cùng xuất sắc để giờ đây người chịu đau khổ là anh.
Rồi sự thật cũng hé lộ, mình chia tay vì em có người khác-người em mới quen được một tuần. Mình chia tay một tuần em đã tay trong tay với người đó. Sao em đối xử với anh tàn nhẫn thế, sao phải nhanh như vậy hả em. Dù biết rằng sau chia tay chẳng còn gì ràng buộc nhau nữa, em làm những gì em thích, có thể em cưới luôn người ta cũng được. Ở bên anh em khó chịu vậy sao?
Anh đến trước nhưng lại mang tiếng là người thứ ba, mà đã là người thứ ba chỉ chuốc lại những đau khổ mà thôi. Có bao giờ em nghĩ đến anh, đặt mình vào anh để cảm nhận nỗi đau của anh lớn thế nào không em. Có lẽ là không vì em đang mải mê, đắm chìm với tình yêu mà em đang có. Chắc em đã nhận lời yêu người ta rồi phải không? Em nhớ người ta nhiều lắm nhỉ vì em nói em có tình cảm với người ta mà. Với em tình cảm chỉ là trò đùa và dối trá. Anh chỉ là một thằng ngốc trong sự đùa giỡn và dối lừa của em mà thôi.
Nếu ngày ấy em không níu anh lại, không nói những lời mật ngọt rằng: anh nhớ em thì gọi cho em, anh sang với em thì anh không đau như thế này. Em lạnh lùng chia tay mà không biết rằng anh sẽ như thế nào. Khó khăn lắm anh mới tìm thấy em yêu em nhiều đến vậy để hôm nay tình yêu đó làm anh oằn mình trong nỗi nhớ em tột độ và đau xót biết bao. Anh nói là hãy quên em đi, nhưng anh chẳng thể nào làm được. Vết thương lòng em dành cho anh lớn quá. Anh chợt nhận ra rằng dù thời gian có trôi bao xa nhưng vết thương của anh mãi mãi không bao giờ có thể lành lại được. Kết thúc tình yêu này có lẽ anh chẳng thể yêu ai được nữa bởi đơn giản những gì đẹp nhất chân thành nhất sâu đậm nhất anh dành hết cho em.
Thôi anh có nói nhiều nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Mong rằng em hạnh phúc trên con đường đã chọn. Nếu mai này em không hạnh phúc như em đã chọn thì anh đau còn hơn bây giờ đấy biết không.
Theo PNO
Mưa rơi ướt một góc trời ngày anh đi
Tôi muốn giữ anh lại, muốn ôm chặt anh, muốn gào thét, muốn trách móc... bất cứ là làm gì, chỉ cần anh ở lại bên tôi, vẹn nguyên và êm ả như những ngày xưa.
Nhưng có vẻ mọi chuyện bây giờ đã rất khác. Trái tim đó lạnh lùng như băng giá, lời nói đó như dao cứa và ánh mắt đó như bóp nghẹn hơi thở yếu ớt còn sót lại trong tôi.
Anh không giết tôi, nhưng anh làm tôi chết trong sự hụt hẫng, đớn đau tột cùng. "Anh sẽ mãi mãi yêu em, mãi mãi bên em, mãi mãi chăm sóc em, sẽ như vậy bên em suốt đời cho dù một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa". Nhớ lại câu nói của anh ngày nào, tôi đã bật cười trong nước mắt khi, hay đúng hơn là tiếng nấc uất nghẹn. Tôi đã chuẩn bị gì cho ngày hôm nay đâu, tất cả đến quá bất ngờ. Khi muốn chia tay nhau, người ta phải chán nhau, phải mệt mỏi, phải không còn muốn gặp nhau, rồi dần dần xa nhau. Còn với tôi, ngày hôm qua anh vẫn ở đây, vẫn diu dàng nắm tay tôi, vẫn hôn một nụ hôn dài và chúc tôi ngủ ngon... Thế thì là vì điều gì? Tôi chưa sẵn sàng, tôi chưa thể chấp nhận. Tôi không chấp nhận! Ngày tháng trôi qua, kỷ niệm còn nhiều hơn cả thời gian. Thế mà giờ đây chỉ nói một câu rồi vứt bỏ mọi thứ mà ra đi.
Tôi đã cố gói mình, gói kí ức về anh, gói cả tình yêu của tôi dành cho anh cột chặt rồi cất vào một góc nhỏ. Nhưng dường như con người bất cẩn trong tôi đã làm tuột dây mất rồi, tất cả vẫn ở đây, vẹn nguyên như chưa hề có một vết nứt. Tôi cố nghĩ về anh, về tôi, về tình yêu đã chết... Đã bao giờ tôi nói yêu anh???
Tháng ngày bên anh, tôi được nuông chiều yêu thương trong hạnh phúc. Anh yêu tôi, yêu rất nhiều , rất chân thành, rất nồng say, không một vết hoen ố. Tháng ngày qua, anh vẫn thế, vẫn giành trái tim vẹn nguyên như ngày đầu cho tôi thế nhưng tôi tự hỏi lòng mình, tôi đã làm gì để đáp lại tình yêu ấy, hay chỉ đơn giản là đón nhận trong vô thức. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi ta cho và nhận. Đôi khi là cho nhiều hơn nhận, vì khi ấy ta sẽ có một niềm hạnh phúc khác, niềm hạnh phúc thiêng liêng hơn nhiều những thứ ta đã cho đi. Đó là nhìn thấy người ta yêu thương hạnh phúc.Và anh, đã làm được điều ấy, còn tôi chỉ là một con ngốc tập yêu, nhưng luôn nghĩ mình đã sành sỏi trong tình yêu lắm rồi.
Tôi mang trong mình một thứ suy nghĩ ngốc nghếch, tôi sợ khi bộc lộ quá nhiều, sẽ khiến cho đứa con gái mạnh mẽ trong tôi trở nên yếu đuối, sợ người ấy nghĩ tôi quỵ lụy, sợ bị xem thường, sợ tình yêu trong anh mau chóng nhàm chán. Nhưng mãi đến ngày anh ra đi, tôi mới nhận ra rằng, tình yêu không phải là hơn thua, không phải là toan tính ta được gì mất gì mà tình yêu chính là những điều không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận được bằng hai trái tim luôn cùng chung một nhịp đập.
Tôi phải mạnh mẽ, phải đứng lên từ những vết đau và học cách làm cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Tôi vẫn tiếp tục công việc cuộc sống nhưng vẫn không nguôi nhớ anh. Tôi nhận ra cuộc sống của mình đang dần hạnh phúc, không phải vì có anh mà là vì tôi đã biết cách yêu thương một người, chờ đợi một người và biến tình yêu đó thành một động lực để sống tốt hơn. Tôi đã ngừng khóc hằng đêm, ngừng làm những điều ngốc dại vì anh, nhưng đó không phải vì tôi hết yêu anh. Thứ tôi dành cho anh là tình cảm thiêng liêng hơn cả, là sự chờ đợi một tình yêu hồi sinh, như là nắng lên sau những cơn mưa dài.
Mỗi người có một lựa chọn cho tình yêu của mình, có người sẽ cố gắng giữ, có người sẽ buông tay. Còn tôi, tôi chọn sự chờ đợi và tin tưởng. Vì ai đó đã nói "chờ đợi là hạnh phúc". Tình yêu cần rất nhiều sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh và nước mắt. Chẳng bao giờ có điều gì mãi mãi hoàn hảo từ đầu đến cuối được. Khi yêu nhau chỉ có toàn niềm vui, thì tình yêu ấy sẽ bị chôn vùi trong ảo tưởng. Những nỗi buồn khiến chúng ta thực tế hơn, để biết rằng mình có thể gắn bó với người đó trong mọi gian khó, ngay cả khi họ hắt hủi ta đi.
Tôi không chắc mình sẽ chờ anh mãi mãi vì tương lai là chuyện ta không thể nào đoán trước. Nếu có ai đó kéo tôi ra khỏi anh, thì đó là lỗi do tôi đã yêu anh chưa đủ. Còn nếu có ai đó giành được trái tim anh, thì đó cũng là do tôi đã không biết cố gắng cho tình cảm của mình. Nhưng mọi chuyện giờ đây không còn quan trọng nữa. Chỉ cần tôi biết, trái tim mình hiện giờ cần gì và tôi tin rằng, sẽ chẳng ai làm được điều đó... vì tôi đã yêu anh nhiều lắm rồi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh Từ lúc em nhận ra mình yêu anh thì cũng là lúc em biết mình đã sai, tình yêu ấy đáng lẽ không nên có, thế mà em cứ như một chiếc xe đang lao xuống dốc với tốc độ cao, không thể nào dừng lại được. Người yêu của anh rất hiền, đáng yêu và dễ bị người khác ăn hiếp. Đó...