Cảm ơn em, cô em chồng tuyệt vời của chị!
Mỗi khi mẹ chồng hoạnh họe, soi mói và trách tôi này nọ, chính em chồng là người lên tiếng bênh vực và bảo vệ tôi.
lấy chồng đến nay đã được hơn một năm. Những ngày đầu đặt chân vào nhà anh, tôi đã được nhận một bài giáo huấn từ mẹ và mấy bà cô, dì về cách ứng xử với những người trong nhà chồng sao cho phải phép. Nào là phải biết dung hòa với mẹ chồng có tiếng khó tính. Nào là phải chiều chuộng và nịnh nọt Tuyết – cô em chồng tiểu thư.
Nhưng giờ đây, tôi đã không còn lo lắng nhiều nữa về vấn đề đó nữa. Mặc dù tôi có một bà mẹ chồng hơi khắt khe nhưng đổi lại thì tôi lại được một cô em chồng quá tuyệt vời. Tuyết tuy là tiểu thư nhưng tính tình lại rất thoải mái, phóng khoáng và tốt bụng. Tuyết chính là vị cứu tinh, tấm bia đỡ đạn cho tôi trong những trường hợp khẩn cấp.
Trong không khí vui tươi của những ngày đầu năm, tôi xin dành những lời cám ơn chân thành nhất đến em chồng của mình.
Tôi vốn là giáo viên mầm non. Nhà chồng lại cách trường đến gần 30km nên lúc nào tôi cũng phải đi sớm về muộn. Tôi còn nhớ, có lần chuẩn bị về nhà thì gặp một cháu bé cứ đứng đợi mẹ ở cổng mà chưa đến đón. Tôi phải đứng đó cùng cháu nên đã về muộn. Về đến nhà, tôi lo lắng vì nghĩ thế nào mẹ chồng cũng mắng té tát mình một trận cho coi vì không kịp chuẩn bị cơm nước cho cả nhà. Ấy thế mà, khi tôi mới bước chân vào bếp đã thấy cả nhà ngồi ăn cơm ngon lành. Cô em chồng của tôi lại cười tươi hô lớn rằng: “Hôm nay, biết chị dâu về muộn nên em chạy đi mua cơm hộp cho mọi người rồi ạ!”.
Tuyết tuy là tiểu thư nhưng tính tình lại rất thoải mái, phóng khoáng và tốt bụng. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi thì ngồi bên cạnh, mặt nhăn nhó kêu ca việc tôi đi về trễ nên mới bắt buộc nuốt cơm hộp đây. Thế mà vừa dứt lời thì em chồng đã nhanh nhảu chen ngang: “Nãy giờ mẹ ăn còn khen ngon rồi hỏi địa chỉ quán cơm, sao giờ lại chê bai hả trời?” Câu nói của Tuyết khiến cả bố và chồng tôi cười ôm bụng còn tôi lại thầm cám ơn em chồng đã giúp tôi chữa cháy. Không chỉ có thế, mỗi lần thấy mẹ chồng hoạnh họe hay bắt nạt xét nét con dâu thì Tuyết lại ra lời bênh vực cho tôi.
Còn nhớ có lần mẹ chồng tôi chê bai nghề nghiệp của tôi thậm tệ. Bà bảo nghề dạy mầm non thì chỉ chuyên đi dọn… cho trẻ con chứ chả được tích sự gì. Bà còn kêu tôi bỏ nghề về đi buôn bán cho mau giàu chứ lương ba cọc ba đồng thế thì bao giờ mới khá nổi.
Biết mẹ chồng quá đáng nên tôi cũng chỉ im lặng nhịn nhục cho qua chuyện. Vậy mà, Tuyết lại nhanh nhẹn minh oan cho tôi khi mẹ chồng mới dứt lời. Em chồng bảo với mẹ rằng nếu không có nghề dọn… đó thì sự nghiệp giáo dục của nước nhà biết bắt đầu từ đâu. Với lại nghề nào nghiệp nấy, sự nghiệp giáo dục phải luôn được tôn vinh chứ không đáng chịu sự dè bỉu của mọi người.
Nghe con gái nói một hồi thì mẹ chồng tôi liền im bặt còn tôi lại nghẹn ngào xúc động vô cùng. Tôi thầm cám ơn em vì đã kịp thời giải thích và động viên tôi.
Video đang HOT
Thời gian tôi sinh con đầu lòng, Tuyết cũng đã không quản ngày đêm túc trực bên cạnh chăm sóc cho tôi. Nhiều đêm ngủ tỉnh giấc, tôi vẫn thấy Tuyết đang bế cháu đi nhẹ nhàng cho nó không khóc để tôi có thể yên tâm ngủ ngon vì vết mổ chưa kịp hồi phục. Thấy cảnh đó, tôi càng thương và quý mến em chồng hơn.
Chẳng có gì khó hiểu khi tôi luôn tìm Tuyết để tâm sự và xin ý kiến hơn cả chồng mình. Vì em ấy thông minh, có cách nghĩ thoáng và rộng lượng nên mọi chuyện được giải quyết rất êm đẹp.
Tôi thật may mắn có được một cô em chồng như vậy. (Ảnh minh họa)
Vào những ngày cận Tết này cũng vậy. Vì phải đến ngày 27 tháng Chạp tôi mới được nghỉ nên không thể mua sắm chuẩn bị Tết được.Tôi rất sợ mẹ chồng tra hỏi. Nhưng may mắn rằng có Tuyết quán xuyến hết mọi chuyện. Em mua đầy đủ hoa quả, bánh trái, các loại thực phẩm, đến khi tôi được nghỉ, tôi hầu như không phải sắm thêm thứ gì.
Chiều 28, nhà tôi làm Tất niên, tôi chỉ phải rán vài cái nem, còn mâm cỗ Tuyết đã chuẩn bị đầy đủ. Trong bữa cơm, tôi xin phép bố mẹ chồng năm nay cho phép mùng 2 về nhà ngoại, đến mùng 4 mới trở về. Mẹ chồng tôi giãy nảy, bà bảo tôi đi như thế thì ai ở nhà trông nom, dọn dẹp, cơm nước khi có khách.
Trong lúc tôi tần ngần không biết đáp sao, Tuyết liền lên tiếng: “Mẹ à, sao mẹ cứ cổ hủ như thế mãi nhỉ? Nay mâm cỗ con làm có 20 phút là xong, đồ thì đầy đủ, mẹ chỉ việc thái ra rồi sắp xếp lên mâm là được. Có gì cầu kỳ đâu mà phải người túc trực. Với lại sau này con đi lấy chồng xa, xin phép mẹ chồng về ở với mẹ 2 ngày Tết mà mẹ chồng không cho thì lúc đó mẹ có thấy thương không? Mẹ có bực không? Mẹ không muốn gặp con gái mẹ dịp Tết à?”. Câu nói của con gái khiến mẹ chồng tôi dường như chạnh lòng rồi gật đầu đồng ý ngay mà không bắt bẻ thêm nữa.
Tôi cảm động và biết ơn Tuyết nhiều lắm! Tôi không ngờ mình lại là một nàng dâu may mắn khi có được một cô em chồng tốt bụng, hiểu chuyện trên cả tuyệt vời như thế. Năm mới đến rồi, chúc em chồng tôi mãi mãi vui vẻ và yêu đời như thế! Chúc mọi người gặp nhiều may mắn và bình an.Theo
Theo Afamily
Đối với tôi, Tết chỉ là nỗi buồn và những giọt nước mắt
Ngày Tết, khi mọi người quây quần bên gia đình thì tôi lại đóng chặt cửa ôm con và ngồi khóc nức nở. Chưa bao giờ tôi lại muốn cho cái Tết này nhanh chóng trôi qua đến như vậy.
Chưa khi nào tôi nghĩ chồng mình lại phản bội tôi trắng trợn như thế. Suốt thời gian bảy năm bên nhau, tôi đã từng tự hào với tất cả mọi người rằng mình có một người chồng vàng mười biết yêu thương vợ con hết lòng.
Tôi là một phóng viên cho một tờ báo của thành phố. Công việc bận rộn vì tôi phải luôn đi khắp nơi. Chồng tôi vì thấu hiểu, thông cảm cho tính chất nghề nghiệp của vợ nên anh luôn động viên và cổ vũ cho tôi hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi thực sự cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi có được một người chồng như thế.
Cho đến tháng tư vừa rồi, trong một lần đi chợ tôi muốn tìm mua chục trứng gà để về làm bánh ga tô cho chồng con ăn. Tôi tình cờ gặp lại chị Mai, người chị thân thiết trước đây cũng học báo chí cách tôi 3 khóa. Tôi phải mất khoảng vài phút mới có thể nhận ra chị ấy. Vì thực sự tôi không nghĩ một người con gái từng là hoa khôi xinh đẹp, học hành giỏi có tiếng của trường giờ lại trở thành một phụ nữ trong tiều tụy và ốm yếu ngồi ôm thúng trứng bán ở vỉa hè thế này.
Hai chị em nhận ra nhau rồi ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Câu chuyện của chị Mai khiến tôi không cầm được nước mắt. Chị kể rằng hồi năm cuối, chị về quê dịp nghỉ hè thì lỡ dính bầu với một thiếu gia con nhà giàu. Kết quả là hai mẹ con bị hắt hủi, nhà chồng không dành cho chút tình cảm nào, chị đành ngậm ngùi ly dị chồng.
Từ ngày có chị Mai, tôi đã yên tâm làm việc mà không phải lo nghĩ chuyện chăm lo cho gia đình. (Ảnh minh họa)
Sau đó, hai mẹ con dắt nhau về nhà ngoại. Chị gửi con cho mẹ chăm còn mình lại lên thành phố làm nghề ấp trứng cho một lò vào ban đêm còn ban ngày nhận thêm trứng đi bán ở chợ.
Lúc ấy, tôi đã không ngần ngại ra lời đề nghị bảo chị về sống chung, tiện thể chăm nom gia đình lúc tôi đi công tác. Thực ra, tôi cũng đang tính thuê osin từ lâu để đỡ đần việc nhà giúp chồng mà chưa thấy ai ưng ý cả. Giờ có chị Mai thì tôi đã muốn đề cập ngày. Sau một hồi băn khoăn, chị ấy đồng ý và cảm ơn tôi rối rít vì đã cứu chị thoát khỏi cảnh cơ cực trước mắt.
Từ ngày có chị Mai, tôi đã yên tâm làm việc mà không phải lo nghĩ chuyện chăm lo cho gia đình. Tôi cũng không hề lo lắng hay đề phòng việc chồng và chị Mai léng phéng với nhau. Vì chồng tôi lâu nay tính tình rất e dè, nhút nhát mà anh còn rất ghét chuyện trai gái có quan hệ ngoài luồng. Hơn nữa, tôi nghĩ chị Mai hơn chồng tôi những ba tuổi lại trông gầy gò, ốm yếu thế có cho không thì chồng cũng không thèm.
Chính vì sự chủ quan và tin tưởng tuyệt đối hai người đó mà ngày hôm nay, tôi đang phải gánh lấy hậu quả do chính mình là người tạo cơ hội.
Mấy ngày hôm trước, vì phải làm phóng sự Tết mà tôi phải lặn lội công tác trên Mộc Châu, dự kiến 28 Tết mới được nghỉ Tết. Tôi phải năn nỉ mãi chị Mai mới đồng ý ở lại đến trưa 28 Tết mới về quê.
Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự kiến nên trưa 27 Tết tôi đã bắt xe trở lại thành phố. Vì muốn tạo bất ngờ nên tôi đã không gọi điện cho chồng và chị Mai biết.
Chiều 27 Tết, đường phố đông nghẹt người, dẫn đến ùn tắc. Tôi xuống xe từ đầu thành phố, vừa đi bộ vừa đi nhờ xe tới tận gần 4 tiếng sau mới về tới nhà. Lúc này mới 9 giờ tối nhưng trong nhà tôi đã tắt hết đèn. Tôi ngạc nhiên vô cùng, vì bình thường chồng tôi thức rất khuya. Anh hết xem phim thì xem bóng đá tới gần 12 giờ đêm mới đi ngủ. Vì sợ đánh thức mọi người nên tôi âm thầm mở cửa vào nhà, đi thật khẽ, dùng điện thoại để soi đường.
Nhưng khi vừa lên tới cầu thang gần phòng ngủ, tôi đã hụt hẫng bởi nghe được tiếng của chồng tôi: ""Ngày mai, em đã về quê rồi chắc Tết này anh buồn và nhớ lắm ấy. Ăn Tết xong là em phải bắt xe lên đó nhé!". Bên trong phòng có ánh đèn ngủ leo lét qua khe cửa, giọng chị Mai vang lên nhẹ nhàng, dịu dàng: "Nhất định rồi, chỉ mùng 5 Tết là em trở lại mà".
Tôi thật không ngờ, khi mình đi công tác thì chính thời gian đó cả hai đã âm thầm phản bội sau lưng tôi.
Tôi thật không ngờ, khi mình đi công tác thì chính thời gian đó cả hai đã âm thầm phản bội sau lưng tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi tức giận, tay run lên, đẩy cửa bước vào trong sự hoảng hốt của hai người. Chồng tôi và chị Mai cuống cuồng vơ áo quần và rối rít xin lỗi tôi, còn tôi lại đứng như trời trồng giữa phòng vì đau đớn.
Thấy có tiếng ồn nên đứa con tôi cũng tỉnh giấc khóc ầm ĩ trong phòng, tôi chạy sang bế con, rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà trong đêm tối giáp Tết.
Tôi bắt xe về nhà mẹ đẻ, xin mẹ cho ở lại nhà. Sáng hôm sau, vì không muốn làm không khí Tết trong nhà mẹ mất vui lại ngại vợ chồng anh chị cả nên tôi phải bằng lòng để chồng đón về nhà.
Mấy ngày qua, tôi chỉ ru rú trong phòng rồi ôm con ngồi khóc để mặc chồng muốn làm gì thì làm. Tôi không ngờ, mình lại có một cái Tết buồn bã như thế. Không khí Tết tràn ngập khắp nơi còn tôi chỉ thấy tủi hờn và đau khổ khi ngồi cố gắng cầm bút viết đơn li hôn.
Bao nhiêu lần chồng tôi vào phòng cầu mong tôi tha thứ, anh bảo những gì diễn ra chỉ là phút nông nổi. Giờ anh đã nhận ra đâu mới đích thực là gia đình của mình, anh đã biết lỗi rồi. Nhìn đứa con thơ cứ ngơ ngác nhìn mẹ nó khóc, tôi lại thấy thương con vô cùng.
Một phần hậu quả hôm nay cũng có lỗi do tôi đã quá say sưa với công việc mà thoái thác hết cho chồng và chị Mai. Nhưng hai người họ lại phản bội sự tin tưởng của tôi. Đặc biệt là chị Mai, chính tôi là người đã cưu mang chị, vậy mà chị đối xử với tôi như thế? Làm sao tôi tha thứ được cho những tổn thương mà họ đã gây ra đây?
Theo Afamily
Tôi chỉ muốn có một lần được ngồi chung mâm cơm với chồng Tôi không mong chồng trở thành ông này ông nọ, không ao ước những thứ xa vời. Tôi chỉ mong có lần hai vợ chồng được ngồi ăn chung một mâm cơm đầm ấm, vậy là đủ. Tôi kết hôn gần hai năm và có một cháu trai chưa đầy tuổi. Hai vợ chồng tôi sống riêng trong một căn hộ khá rộng...