Cám ơn chị đã khen tôi ngốc
Chị không có quyền bôi nhọ tôi khi nói tôi và anh “gặp gỡ” trong nhà nghỉ.
Đọc xong bài “Bị người yêu phản bội suốt ba năm” tôi gần khi không thở được, không hiểu sao tay tôi run bần bật. Có lẽ là tôi lại phát hiện thêm một sự thật rằng “người yêu” tôi đổi số điện thoại mà tôi không hề hay biết. Chị có biết anh nói gì với tôi không, rằng điện thoại bị hư, đang sửa, ngày cuối cùng anh vẫn nói dối như thế. Tôi không thể tin được.
Đã 1 tháng 2 ngày kể từ ngày chị gọi cho tôi, thời gian qua thật khó khăn, đau đớn đến tột cùng, tôi đã thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Chị không có quyền bôi nhọ tôi khi nói tôi và anh “gặp gỡ” trong nhà nghỉ. Tôi và anh yêu nhau bởi sự chứng kiến của cả gia đình tôi, bạn bè tôi, và có cả bạn bè anh. Sao chị nói như vậy?
Trong 3 năm yêu nhau đó tôi biết về chị như người yêu cũ của anh, có chồng, có con và đã ly hôn. Anh nói với tôi rằng anh không muốn thấy cảnh người mình từng yêu thương phải khổ sở. Ngay từ ngày đầu yêu nhau tôi đã biết như thế và dĩ nhiên tôi đã tin. Nghĩa là tôi bị lừa dối suốt 3 năm. Tôi có bớt đau khổ hơn không khi đối với gia đình anh ấy tôi chưa từng tồn tại và anh ấy bên tôi 3 năm mà chưa bao giờ ngĩ đến việc lấy tôi, rằng anh ấy đổi số điện thoại mà giờ đây khi đọc bài của chị tôi mới biết? Tôi cũng yêu anh như chị, bằng tất cả tình yêu của tôi. Vậy sao anh đối xử với tôi như vậy? Câu hỏi đó đã ở trong đầu tôi suốt thời gian qua. Cho đến bây giờ khi chị viết những dòng tâm sự này tôi mới càng hiểu rõ hơn nữa về con người anh, về một con người mà tôi những tưởng sẽ mãi mãi yêu. Anh không những lừa dối tôi mà còn lừa dối cả gia đình, họ hàng và cả bạn bè tôi.
Tôi yêu anh nồng nàn và anh đến với tôi cũng như thế. Thời gian tôi đi làm anh cũng đã thức thật sớm để chở tôi đến chỗ xe đưa rước, tất nhiên không thường xuyên nhưng như thế là tôi vui lắm rồi. Anh thường giải thích cho tôi nghe những gì tôi không hiểu, giải thích rất nhiều, và cũng nói về nhiều người xung quanh, tôi thích ngồi nghe anh nói như vậy vì tôi thấy được sự trưởng thành trong anh, tôi thấy được mình sẽ được chở che. Thời gian tôi ở viện anh đã chăm sóc tôi chu đáo, cho đến ngày gần cuối, tôi không ngủ được đã lấy điện thoại anh ra… phát hiện… và gọi cho chị, lúc đó tôi hoang mang vô cùng. Đêm đó với tôi thật khủng khiếp, anh đã nói “anh tưởng tìm thấy em là niềm vui của cuộc đời anh, rằng vợ anh là người mà anh đã chăm sóc mấy ngày nay” rằng “ sao trong cả lúc yêu thương nhất em vẫn không tin anh, sao em không ôm anh ngủ”… anh đã khóc…
Tôi đã cho anh cơ hội làm tổn thương mình (Ảnh minh họa)
Tôi mới thấy sao mình làm như thế, tôi đã gây ra tội lỗi gì thế này, tôi đã dằn vặt mình như thế… Tôi đã năn nỉ anh, khóc lóc, xin anh tha thứ cho hành động đó và rồi anh bảo để anh yên một thời gian. Không ngờ trong thời gian đó gia đình của anh và chị đã gặp mặt và chọn ngày làm đám cưới. Sao anh có thể ôm ấp tôi những ngày sau đó nhỉ? Có lẽ vì tôi ngốc, chị nói đúng, nhưng chị cũng không hơn gì khi bị lừa dối 3 năm như thế mà không tỉnh táo. Có điều này, xin chị đừng nghĩ quá về những gì anh “tặng” cho tôi. Anh chưa từng tặng gì cho tôi trong dịp sinh nhật cả, và cũng không có điều gì là từ một phía.
Ngày anh về quê lên anh đã nói với tôi rằng đã nói chuyện của chúng tôi với mẹ anh ấy. Rằng khoảng 2 tháng nữa em sắp xếp về gặp gia đình anh. Sao anh có thể nói những lời bịa đặt như thế nhỉ? Tôi tự hỏi đến ngày gần làm đám cưới rồi anh sẽ tìm lý do gì để chia tay tôi đây. Chắc hẳn sẽ vịn một lý do nào đó đổ lỗi cho tôi rồi nói rằng chúng ta không hợp nhau và thế là người có lỗi là tôi, và anh đường đường chính chính mà chia tay tôi khi cưới chị. Thật nhẫn tâm.
Video đang HOT
Quen 3 năm và anh kết thúc với tôi bằng một cuộc gọi nói lời xin lỗi vì mọi chuyện đã qua, đau đớn biết nhường nào. Tôi đã trải qua những giây phút khủng khiếp nhất. Anh còn nói cuối cùng anh cũng không được gì. Sao anh có thể nói một lời ích kỉ như thế khi tôi và cô ta đang tổn thương… Tôi hoàn toàn sụp đổ bởi cuộc gọi của hai người. Một người thông báo sự thật và người kia nói lời xin lỗi. Còn điều gì đau đớn hơn không?
3 năm vừa qua mọi thứ không có gì là thật, chỉ có tình yêu khờ dại của tôi là thật và đã bị anh chà đạp đến tột cùng. Tôi không biện minh gì cho mình, nhưng tôi đến với anh bằng cả trái tim, chân thành, nồng nàn và yêu thương nhất. Lỗi ở tôi rất nhiều vì tôi đã không mở mắt thật to để nhìn nhận mọi thứ. Tôi đã cho anh cơ hội làm tổn thương mình. Trong tôi giờ đây không hẳn là hận thù nhưng tôi không bao giờ có thể tha thứ cho anh. Cám ơn chị vì đã khen tôi ngốc. Tôi có thể tự thấy như thế.
Tôi không muốn mình phải đau khổ thêm nữa vì nếu tiếp tục tìm hiểu thế này tôi lại càng phát hiện ra những điều tồi tệ. Tôi cũng không biết thoát ra khỏi tâm trạng này như thế nào.
Xin mọi người hãy hiểu cho tâm trạng tôi trong thời gian này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Cậy mình có bằng đại học"
Đó là những câu nói của đồng nghiệp dành "tặng" cho tôi mỗi lần tôi làm sai điều gì đó.
Sau khi đọc được bài viết "Bị đì vì có bằng đại học", tôi thấy cảnh ngộ của bạn rất giống của tôi cách đây 3 năm. Vì thế nên tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để mong bạn có thể vững vàng, bản lĩnh hơn trước những sự lựa chọn của mình.
Tôi bước chân vào nghề giáo đã được 3 năm. Ngày đầu mới đi làm, tôi cũng như bạn, trong trường chỉ có tôi có bằng đại học chính quy. Thế nên mọi người luôn nghĩ rằng, tôi cậy mình có tấm bằng đại học nên ra mặt, kiêu căng. Nhưng thật sự, tôi không quan trọng việc bằng cấp mà tôi chỉ nghĩ, năng lực thực sự mới quan trọng. Công việc tôi được giao, tôi cũng luôn cố gắng hoàn thành. Có những việc tôi chưa biết, tôi vẫn hỏi ý kiến đồng nghiệp. Có những việc tôi nghĩ là sẽ làm theo cách nào đó thì tôi sẽ tự làm theo cách của riêng tôi.
Vì mới bước chân vào nghề nên có những việc tôi làm tốt nhưng cũng có những việc tôi làm chưa tốt. Cái gì tôi làm tốt thì không sao nhưng cái gì làm không tốt là mọi người lại cạnh khóe "Cậy có bằng đại học, không thèm hỏi ý kiến ai". Và tôi cũng như bạn, dù có làm tốt mọi việc như thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ được xếp vào loại " hoàn thành nhiệm vụ" .
Khi tôi thắc mắc thì mọi người giải thích rằng, "Năm đầu tập sự nên thế"! Sang năm thứ hai, tôi vẫn không được đăng ký danh hiệu thi đua vì mọi người nói, theo quy định gì đó thì 2 năm đầu chỉ được xếp ở mức hoàn thành nhiệm vụ mà không được đăng ký thi đua. Tôi không biết đó là quy định nào vì nhiều bạn học cùng tôi ra trường đi làm, năm đầu tập sự nhưng nếu đạt kết quả tốt vẫn được thi đua bình thường. " Thi đua là yêu nước, yêu nước thì phải thi đua", vậy tôi không được thi đua hay không phải thi đua thì tôi là người thuộc thành phần nào?
Đó là nói về vấn đề được thi đua hay không. Các vấn đề khác ở trường tôi cũng hay bị mọi người săm soi, để ý, thậm chí bị bắt nạt theo kiểu "ma cũ bắt nạt ma mới". Như việc lao động của học sinh lớp tôi chủ nhiệm. Được nhà trường phân công làm ở khu vực nào thì tôi cho học sinh làm khu vực đó chứ không bao giờ so đo với các lớp khác xem học sinh lớp mình phải làm ít hay làm nhiều.
Thế mà có lần, đồng nghiệp của tôi nói, "Lớp mày đông học sinh hơn, làm ít hơn, lại được khu vực dễ làm hơn, mày phải cho mấy đứa sang làm hộ lớp chị đấy". Tôi không thích kiểu chưa làm đã sợ hơn thiệt nên bảo, "Lớp chị làm nhiều hơn, khó hơn thì đổi cho lớp em". Chị ấy nói, "Ừ, đổi thì đổi nhưng mày vẫn phải cho học sinh sang hộ lớp chị".
Khi tôi nói đã đổi khu vực lao động thì không đưa học sinh của mình sang hộ lớp đó nữa, vậy mà chị ta đã thưa chuyện lên ban giám hiệu. Nhưng đến lúc xem xét lại thì chị ta lại không dám đổi vì thực ra khu vực lao động của lớp đó ít hơn lớp tôi và khi phân chia khu vực thì ban giám hiệu cũng đã xem xét, tính lớp nào nhiều, ít học sinh để chia rồi.
Tiếp theo là về chuyên môn. Có lẽ trước đây bạn đã có thời gian đi làm ở trường quốc tế nên khi về trường làng bạn không phải trải qua thời gian tập sự nữa, còn tôi phải mất một năm đầu tập sự. Người hướng dẫn tôi tập sự cũng là người cùng chuyên môn với tôi, họ chỉ có bằng cao đẳng nhưng đã có thời gian đi làm 7 năm .
Tôi vốn là người ít nói, sống nội tâm. Khi gặp vấn đề gì không hiểu, tôi thường lên mạng tìm tòi, học hỏi, hoặc trao đổi với những người bạn học cùng đại học với mình. Vì lẽ đó mà người đó đã nói rằng, tôi cậy có bằng đại học, khinh họ chỉ có bằng cao đẳng nên không thèm hỏi ý kiến họ. Và lần gần đây nhất thì người đó đã réo tên cả mẹ tôi lên để chửi.
Bây giờ, tôi đã cảm thấy tự tin hơn rất nhiều (Ảnh minh họa)
Đó là khi họp tổ, tổ trưởng phân công tôi và người đó kiểm tra chéo hồ sơ của nhau. Giáo án của người đó mắc một số lỗi mà lỗi cơ bản nhất là ra đề kiểm tra sai quy chế. Theo quy chế nơi tôi dạy quy định tối đa mỗi đề kiểm tra có 30 % trắc nghiệm, 70 % tự luận. Thế nhưng 2 bài kiểm tra người đó ra thì một bài có 60% trắc nghiệm, 40% tự luận, bài còn lại là 50% trắc nghiệm, 50% tự luận. Tôi chỉ bảo người đó về sửa lại cho đúng quy chế để tôi ký, thế mà người đó bảo tôi soi mói, bới móc, rồi chửi cả mẹ tôi lên, chửi tôi cậy tấm bằng đại học...
Nhưng mọi cố gắng, nỗ lực sẽ được đền đáp, bạn ạ! Năm ngoái, khi phân công nhiệm vụ giảng dạy, trước hội đồng nhà trường, người đó nói một kiểu nhưng sau đấy, người đó đã điện cho hiệu trưởng, hứa hẹn sẽ ôn luyện cho học sinh đạt học sinh giỏi cấp huyện để được dạy những lớp ngoan, học khá.
Sau một thời gian giảng dạy, người đó đã trả lời hiệu trưởng là "không có học sinh nào có tố chất để có thể ôn luyện được". Còn tôi, người chỉ được xếp "hoàn thành nhiệm vụ" đã giúp học sinh rinh về 2 giải học sinh giỏi cấp huyện (Kết quả khiêm tốn thôi vì cả trường chỉ có 15 giải HSG các cấp). Khi thấy học sinh của tôi đạt học sinh giỏi, người đó lại nói rằng, kiến thức khối lớp tôi dạy dễ, còn của người đó khó. Vâng, công nhận là lớp lớn thì sẽ khó hơn!
Nhưng đến năm nay, tôi dạy đuổi lớp, đến cái "khó" của người đó. Và kết quả là số học sinh giỏi của tôi ôn luyện gấp 5 lần người đó về số lượng và gấp nhiều lần về chất (Tôi có 5 học sinh đoạt giải, 2 giải nhất, 3 giải nhì, còn người đó chỉ có 1 học sinh đoạt giải khuyến khích).
Tôi không huênh hoang về thành tích của mình đạt được vì thực tế, tôi thấy nó chưa là gì cả. Nhưng bằng những cố gắng của mình, tôi đã khiến người đó không thể chửi được tôi nữa. Năm đầu tôi tập sự, tôi có thể có những yếu kém. Năm thứ 2, tay nghề tôi có thể còn non. Năm thứ 3, tay nghề tôi có thể chưa vững... nhưng tôi sẽ cố gắng và tôi sẽ tiến bộ chứ tôi không thể dậm chân tại chỗ mãi được.
Không chỉ về chuyên môn mà ngay cả vấn đề ăn uống của tôi cũng bị mọi người soi mói và rỉa rói tôi về tấm bằng đại học. Ở tập thể, mỗi lần tôi nấu cơm, hàng xóm (đều là đồng nghiệp) đi qua lại ngó vào xem tôi nấu gì. Vì ở một mình, nhà lại xa chợ nên tôi ăn uống rất đơn giản. Vậy mà họ cũng đưa chuyện đó ra để nói " Lương đại học để đâu cho hết mà suốt ngày ăn đậu phụ, lạc rang. Tao đây lương trung cấp mà còn ăn sang hơn mày". Các bạn biết đấy, lương đại học thì có cao gì với 2,4 triệu trong cái thời buổi giá cả leo thang này? Tôi cũng đâu hà tiện đến mức phải nhịn đói nhịn khát gì? Tôi chỉ chi tiêu hợp lý trong khả năng của mình vì tôi không muốn đã đi làm rồi mà mỗi lần về nhà lại ngửa tay xin bố mẹ tiền hay Tết về mà tôi lại không mua cho mẹ được tấm áo mới, không mua cho bố được thùng bia, không mua được cho đứa cháu gái con búp bê mà nó yêu thích...
Như vậy tôi đã phải trải qua gần 3 năm, còn bạn mới chỉ có 5 tháng... Tôi đã có những lúc như bạn, muốn tìm cho mình một cơ hội mới. Nhưng tôi đã không làm điều đó. Không phải tôi cam chịu... mà tôi đã luôn âm thầm cố gắng, nỗ lực để chứng tỏ bản thân bằng chính năng lực của mình chứ không phải bằng cách "dìm hàng" ai đó.
Cuộc sống là thế đấy bạn ạ! Còn nhiều khó khăn mà bạn phải vượt qua lắm. Bạn hãy coi như đây là một khó khăn mà bạn phải vượt qua. Bạn hãy suy nghĩ kỹ xem với bạn, điều gì quan trọng hơn: Gia đình hay công việc và từ đó, bạn sẽ quyết định ở lại quê hay lên Cần Thơ.
Tôi tin rằng, nếu bây giờ bảo bạn ở lại, bạn sẽ thấy rất chán nản, không còn tâm huyết với nghề nhưng khi bạn lên Cần Thơ, có thể bạn lại day dứt không yên về cha mình và lỡ nếu cha bạn có mệnh hệ gì thì bạn sẽ ân hận mãi. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ ở lại và cố gắng... Bạn chỉ là "ma mới" 1, 2 năm thôi chứ không thể "mới" mãi được.
Trước đây tôi đã từng đi học xa nhà, cuối tuần mọi người về hết, một mình tôi ở lại xóm trọ, tôi sợ cảm giác cô đơn lắm. Tôi thường nhịn ăn sáng để có tiền về nhà nhiều hơn. Giờ đi làm, công việc bận rộn nhưng tôi vẫn tranh thủ về nhà vào cuối tuần. Nhiều lúc tôi nghĩ bố mẹ sinh được 4 anh em tôi, 2 anh trai lấy vợ rồi ở riêng, 2 cô con gái thì một cô lấy chồng xa, một cô đi làm xa, hàng ngày mẹ tôi tự nấu ăn, rửa bát, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn tược... cứ nghĩ thế, tôi lại khóc thương mẹ. Tôi đang chờ đủ điều kiện để xin chuyển về gần nhà vì tôi sẽ phải mất một khoản tiền rất lớn và đủ số năm công tác mới có thể xin về được. Bạn được làm việc ở gần nhà như vậy là tốt lắm rồi bạn ạ!
Tôi hy vọng rằng bạn sẽ đủ nghị lực để vượt qua khó khăn này. Và tôi mong rằng, dù bạn có quyết định thế nào đi nữa thì bạn cũng sẽ không bao giờ phải hối tiếc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khói ghen bóp nghẹt lửa yêu Người đời thường ví tình yêu với ngọn lửa thần diệu. Để nhận ra lò lửa của tình yêu, thì dễ nhất là vào mùa đông. Khi trời lạnh giá, mưa dầm gió bấc, cửa đóng then cài, đắp bao nhiêu chăn vẫn thấy lạnh lẽo, run bần bật, nhưng chỉ cần bạn đời nằm bên cạnh, tự nhiên thấy ngôi nhà chỉ...