Cảm ơn anh, vì đã rời xa em…
Em đã từng rất đau khổ, từng khóc suốt đêm trong nỗi buồn, trong sự tủi thân và tiếc nuối. Em đã từng dằn vặt bản thân mình tại sao không thể mạnh mẽ hơn. Em đã từng muốn níu kéo quá khứ, từng ước “giá như” mọi chuyện chưa hề xảy ra. Em đã từng mất hết niềm tin và phương hướng trong cuộc sống. Em đã từng hận anh. Rất nhiều.
Nhưng rồi em chợt nhận ra, mất anh không phải là mất tất cả. Tuy mất anh nhưng em vẫn có thể nhận lại rất nhiều điều.
Lúc bị anh bỏ rơi, tưởng rằng mình là kẻ cô độc nhất thế gian lại chính là lúc em cảm nhận rõ hơn bao giờ hết những yêu thương, những quan tâm chăm sóc từ bố mẹ, từ gia đình của mình. Và em chợt nhận ra rằng, đó mới chính là những người yêu thương em nhất, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không bỏ em mà đi.
Khi phải thấy anh tay trong tay với người con gái khác, khi em còn đang loay hoay tìm cách ngăn lại dòng nước mắt, đã có những đôi tay khác kịp kéo em đi khỏi nơi đau khổ đó. Thì ra không có anh, em vẫn có thể dựa vào vai thằng bạn thân, vẫn có những cái nắm tay chân thành và đồng cảm từ con bạn cùng lớp, vẫn nhận được sự quan tâm, an ủi từ chị bạn cùng chỗ làm… Thì ra em vẫn được yêu thương, bởi rất nhiều, rất nhiều người.
Không có anh, em phải tìm cách chống chọi lại với sự cô đơn, học cách kìm nén những nỗi đau, tập làm quen với cuộc sống “một mình”. Dù hơi khó khăn nhưng cuối cùng, em đã trở thành một cô gái thật mạnh mẽ, một cô gái có thể sống độc lập, có thể tự mình làm mọi thứ… Cuộc sống của một FA thì ra cũng có rất nhiều điều thú vị.
Cảm ơn anh, vì đã rời bỏ em.
Để em biết thế nào là cảm giác bị bỏ rơi. Và vì cảm giác của một người bị bỏ rơi rất đau khổ, nên một ngày nào đó, khi đã có thể quên anh để yêu một ai khác, em nhất định sẽ không làm người ấy phải buồn.
Video đang HOT
Để em biết yêu hơn, trân trọng hơn những gì mình đang có. Em đã biết rằng, em không chỉ có tình yêu của anh, mà còn có tình yêu từ rất nhiều người xung quanh. Vì thế, em không thể cứ mù quáng và đắm chìm trong tình yêu ấy mà quên đi những người khác. Họ yêu thương em, và cũng cần được nhận lại những yêu thương như thế.
Để em biết yêu bản thân mình hơn. Em sẽ không khóc nhiều nữa, sẽ không đau khổ nhiều nữa… Em sẽ tự chăm sóc mình tốt hơn, cho phép mình được “nuông chiều” bản thân nhiều hơn… Em cần xinh đẹp và mạnh mẽ trong mắt mọi người, chứ không phải chỉ trong mắt anh.
Để em biết vẫn còn có người yêu em nhiều hơn anh. Và người ấy yêu em bằng một tình yêu rất chân thành. Thì ra, không có anh, em vẫn có thể có được một tình yêu đẹp hơn rất nhiều – một tình yêu không làm em đau khổ, một tình yêu đáng để em trân trọng suốt cuộc đời này.
Để em biết, cuộc sống này còn rất nhiều niềm vui, rất nhiều điều tốt đẹp… Để em biết mỉm cười trước đau khổ, bình tĩnh trước khó khăn. Để em thêm yêu cuộc sống này hơn…
Anh à, cảm ơn anh nhé, vì đã rời bỏ em…
Theo Gocyeuthuong
"Vợ ơi, em mới là phụ nữ đích thực!"
Ở bên nhân tình, tôi bắt đầu cầu nguyện trời nhanh sáng để "truất ngựa truy phong" về với vợ.
Vợ ơi là vợ!
Đừng đỏng đảnh nữa, vợ ơi!
Chết sững nhìn vợ và bồ đánh nhau giữa chợ
Em đẹp quá, cô thư ký mới của tôi. Mặt hoa, da phấn, ngực đầy, mông mẩy, eo thon, chân dài, tóc xoăn, váy ngắn, môi hồng... Thế mới là phụ nữ chứ! Chả như ai kia...
Không phải mãi cho đến bây giờ khi đã "đầu bốn đít chơi vơi", tôi mới biết thế nào là phụ nữ đẹp. Nhưng mấy chục năm qua tôi đã sống một cuộc đời "đeo kính râm", yêu và lấy một cô gái dân kỹ thuật, vừa xấu xí, vừa khô khan, cứng nhắc, chẳng bao giờ thấy tỏ ra chút dịu dàng, nữ tính nào.
Tôi cũng không hiểu sao hồi ấy lại cứ chết mê chết mệt cái kiểu đàn bà có tính cách đàn ông ấy. Nghĩ lại bao năm qua sống với vợ mà như hai thằng đàn ông với nhau, tôi bỗng thấy tiếc cho một kẻ tài hoa, lãng tử như mình. Cho nên bây giờ, tôi phải sửa sai, phải chỉnh đốn lại con mắt thẩm mỹ cũng như cái gu hưởng thụ của mình kẻo lại chẳng phí một đời trai phai một đời tráng. Không thể cứ là một người đàn ông "khổ hạnh" mãi được, tôi phải "quẩy" lên trước khi hết xí quách.
Dám nghĩ dám làm, tôi bắt đầu lên kế hoạch tán tỉnh em thư ký Quỳnh Trâm. Tôi định dùng những lời ẩn dụ hoa mỹ để ve vãn em này nhưng lại nghĩ người đẹp chưa hẳn đã thông minh, chân dài thường kéo theo não ngắn nên lại thôi. Nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng nhớ một điều căn bản, chân dài đích thị phải kẹp với đại gia, cứ dốc hết tiền trong túi mua quà tặng thế nào em cũng đổ.
Chiến thuật có hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Người đẹp cứ đổ ập vào người tôi như cây mất gốc. Lẽ ra phải vui mừng mới đúng nhưng không hiểu sao tôi lại thấy sợ sợ. Nếu chẳng may bà la sát nhà tôi biết được thì sao nhỉ? Không thể đảm bảo là bà ấy không vác gậy đuổi tôi chạy bạt mạng từ nhà ra phố rồi đánh đấm túi bụi như phim chưởng. Tôi thì chắc chắn là nhường phụ nữ vì đằng nào cũng không thể đánh lại bà vợ "nhất đẳng huyền đai".
Chợt nhớ ra chính mình mới là thằng điên ấy nhưng tôi tự chép miệng an ủi mình "Ngày xưa thôi, giờ tỉnh rồi" (Ảnh minh họa)
Nhưng việc đem so sánh giữa cô thư ký "sexy lady" tràn trề sức sống với bà vợ "ba vòng như một" thật chẳng cân sức chút nào. Đàn bà con gái gì mà suốt ngày quần đùi, dép lê quanh quẩn với nào là mạch điện, sơ đồ điện, dây điện, bảng điện, ốc vít, tô vít... chỉ nhìn thôi đã thấy chán. Chính vì thế, tôi phải quên cái "thằng vợ" thô thiển ấy đi và thả mình vào vòng tay mỹ nữ.
Tôi quyết định tự thưởng cho mình một tuần bay bổng với em Trâm ở một nơi nào đó, nơi chỉ có tôi và em. Ở đó, tôi sẽ được yêu một phụ nữ đẹp, một phụ nữ đích thực. Một người bạn khá thân của tôi có một căn biệt thự nhỏ để không ở Đà Lạt nên tôi đã trốn vợ, đưa tình nhân của mình đến đó.
Bữa tối của chúng tôi khá lãng mạn với nến, rượu vang, và hoa. Nhìn người đẹp duyên dáng trong chiếc đầm ren cổ điển, ăn nhỏ nhẹ từng chút như một con mèo quý tộc, chốc chốc lại chúm chím cười nũng nịu, tôi thoáng nghĩ đến vợ mình với sự kỳ thị.
Đàn bà con gái gì mà ăn uống cứ ào ào như tằm ăn rỗi, vừa ăn vừa nói cười ha hả, rượu thì uống tùm tụp như ống cống, chả có tí nữ tính nào. Chỉ có những thằng điên mới yêu được kiểu đàn bà như thế. Chợt nhớ ra chính mình mới là thằng điên ấy nhưng tôi tự chép miệng an ủi mình "Ngày xưa thôi, giờ tỉnh rồi".
Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu như đêm ấy, tôi không nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra ngay trước mắt. Đang phấn khích nhìn em thì tôi tá hỏa hét lên khi thấy em bỏ ra nào độn mông, nào độn ngực, tóc giả và cả mớ phụ kiện linh tinh. Suýt chút nữa, tôi đã ngất đi vì sợ hãi. Và tôi đã chính thức suýt ngất thêm lần nữa khi cận cảnh làn da "trái mù u" lộm cộm trứng cá của em. Tôi bắt đầu cầu nguyện trời nhanh sáng để "truất ngựa truy phong" về với vợ.
Đêm ấy trời mưa to, gió giật tung cửa sổ cùng một tiếng sét lớn khiến tôi giật mình sợ hãi ôm chặt tình nhân nhưng lỡ mồm gọi tên vợ thế là ăn ngay một cái tát vào mặt: "Đi với tôi mà dám gọi tên gấu già à? Xúc phạm!". Tôi rơm rớm nước mắt vì tủi thân, lòng thầm nức nở: "Vợ ơi, nhầm hàng rồi... Em mới là phụ nữ đích thực!".
Theo 24h
Nàng dâu nuôi con hộ mẹ chồng Trước khi qua đời, mẹ chồng nhờ tôi nuôi con cho bà và bắt tôi hứa với bà sẽ chăm sóc đứa trẻ như con của mình. Nhưng tôi lại không biết phải giải thích sao với chồng... - Sốc khi phát hiện mình là con nuôi Mẹ chồng tôi sinh thời là một giáo viên. Bà gần 50 tuổi nhưng vẫn còn...