Cảm ơn anh vì đã lừa dối em
Ngày ấy em hạnh phúc, em bình an vì có anh bên cạnh. Những dòng tin nhắn làm em cười một mình, trái tim em xốn xang. Còn giờ đây cũng những dòng chữ này cũng là nhớ nhung, cũng là yêu thương, nhưng… sao em lại khóc?
Em chẳng còn nhiều những giọt nước mắt để khóc nữa đâu anh. Khóc lần nãy nữa thôi cho lòng em thanh thản.
20h05 phút. Chiếc điện thoại rung lên. Tin nhắn của anh. “Em. Tối nay mình đi uống nước nhé. Anh có quà tặng em.” Em cười. Nụ cười thiếu muối. Anh nghĩ gì lúc này? Em hiểu. Nhưng ngược lại, em đang nghĩ gì? Vì sao em cười? Và cũng vì sao em khóc? Em chắc anh không biết được đâu? Bởi nếu hiểu, anh đã không gửi tin nhắn nhiều và tình cảm như vậy nữa. Em im lặng, bởi anh đang nhầm. Anh tính dụ em bằng những món quà, mà trong hai năm còn yêu nhau anh chẳng mấy khi nhắc đến. Quà cáp lúc này đâu hàn gắn lại được tình cảm của em và anh.
21h. Vẫn là tin nhắn. “Anh đang đứng dưới cổng nhà. Em ra đi. Anh van em đấy”. Em bật cười lớn hơn. Cười như một người điên. Bởi em chẳng hiểu mình cười vì lý do gì nữa? Có gì vui đâu mà em cười? Em vẫn giữ im lặng. Cũng chẳng cần đắn đo có nên reply tin nhắn lại cho anh. Hai năm trời em đắn đo nhiều rồi. Bây giờ em không thế nữa.
23h. Là cuộc gọi, vẫn từ số máy anh. Anh gọi em rất nhiều, nhưng em muốn trả lại anh bấy nhiêu. Những cuộc gọi cuả anh, giờ với em không còn quan trọng nữa. “Đừng cho là em ác và cũng đừng nói rằng em kiêu. Em đã qua cái tuổi mới yêu rồi.” Nghĩ và không chút ngần ngại, em đưa tay tắt nguồn chiếc điện thoại.
Cả tháng trời trở lại Sài Gòn, tình cảm của anh vẫn dạt dào như ngày đầu. Vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn yêu và còn ngọt ngào hơn trước. Chỉ khác là cái tình yêu của anh đã quay trọn vòng. Giờ nó đang lặp lại. Em muốn từ chối anh, từ chối thứ tình cảm ấy bằng im lặng. Em chưa hết yêu anh đâu. Bởi thật lòng có lúc em vẫn băn khoăn khi nhớ lại những lo lắng anh dành cho em.
Mới quen em anh lo lắng đi nhờ người xin việc cho em. Mới quen em anh lật đật đi chợ khi em ốm, rồi hì hụi nấu ăn cho em. Nhìn anh bẻ từng viên thuốc và dỗ em cố gắng uống cho hết. Nhất là khi đã quá muộn nhưng anh vẫn gắng rửa hết cả đống chén bát rồi vội vã ra về dưới trời mưa Sài Gòn. Lúc ấy em đã khóc. Ngày mới quen em, anh nghỉ làm cả ngày để dẫn em đi chơi chỉ vì em kêu buồn. Mới quen em, dù anh có tức, có giận điên người cũng không để em về một mình giữa đêm tối, vẫn đi sau canh chừng cho em. Em quý anh, vì anh chân thành. Em mến anh vì thấy anh thật thà. Thật thà đến mức không biết che giấu tính cách bản thân. Anh giận dữ, la hét đến mức vụng về, thô lỗ ngay trong lần đầu gặp em. Em thấy thích anh vì anh không ham nhậu nhẹt, biết từ chối mọi cuộc vui khi không có em đi cùng. Và đơn giản em thích anh vì anh thích được ở gần em… Em chọn anh.
Và em đã yêu anh thật. Con gái khi yêu thường ngu ngơ lắm, có khi người ta yêu từ những điều tưởng chừng như rất nhỏ. Em cũng là người như vậy đấy. Sống có phần yếu đuối và đa cảm, nên cả khi ghét anh rồi mà em vẫn không xa được anh. Lý trí của em nói rằng, em ghét cái tính nổi nóng, cái tính sỹ diện quá lớn của anh, em ghét cái sự tính toán chi li, chắc lép của anh ngay với cả người thân. Nhưng con tim của em trỗi dậy, cảm xúc của em lại lên tiếng bao biện. “Có lẽ tại anh thật thà, anh chân thành, anh vất vả, nên anh mới thế.” Có yêu em thì anh mới lo cho công việc của em. Có yêu em nên anh mới sốt sắng vạch ra kế hoạch này, vẽ ra cách làm nọ.
Cảm ơn anh đã bỏ em, vì có như vậy em mới biết làm sao để đứng vững một mình… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em vẫn thường nghĩ: Sự chân thành thường hay bị đánh giá quá thấp, bởi nó đến từ tận đáy lòng, đôi khi khó nhận ra. Trong khi hợp thời lại dễ thấy bởi nó là sự cố gắng gây ấn tượng với vẻ bề ngoài. Cứ như vậy em đi tìm sự chân thành ở anh. Em yêu anh, yêu anh vì ngỡ anh bản tính thật thà. Em ngu ngơ yêu cái mình thích và dại khờ gắng yêu luôn cả cái mình ghét. Vì yêu anh mà em dễ dàng bỏ qua tất cả. Vì yêu anh mà em sẵn sàng cho anh thêm cơ hội để thay đổi. Vì yêu anh mà em không mấy nghi ngờ vào những lần anh nói đi công tác. Chẳng mảy may với quá khứ của anh.
Em tin anh. Tin vào tình yêu của anh hơn chính giác quan và lý trí của bản thân mình. Sự mềm yếu của con tim đã làm em mờ mắt. Nên chẳng chịu nhìn vào con người thật của anh. Cứ ngỡ rằng tình yêu của anh thật thà, không toan tín, không hai lòng. Nào ngờ, em nhầm. Anh làm gì cũng có mục đích. Anh không cho ai không điều gì. Em nhớ đã có lần anh đề cập đến chuyện mở cửa hàng riêng, và nói em xin tiền gia đình.
Khi biết em không có nhiều khả năng, anh im lặng. Anh bỏ đi. Mất tích. Ba mươi ngày. Mất tích như mặt trời về chiều để sáng hôm sau lại mọc lên chói lọi hơn. Gặp lại anh. Quen và lạ. Gần gũi và xa xăm thế nào ấy. Rồi anh nói vì điều kiện gia đình, khiến anh phải quyết định lấy vợ ở Hà Nội. Anh không thể lấy em, nhưng vẫn muốn qua lại với em cho dù em muốn dứt bỏ. Em vẫn ngồi yên, không động đậy.
Không một tiếng nói, không một cái nhìn, không một tiếng thở dài. Nói gì bây giờ? Nói thế nào vào lúc này em cũng là người đau nhất. Chỉ tại em ngu ngơ. Lại gặp anh – một con người biết tính toán giỏi. Vào Sài Gòn, anh khoe với bạn bè: “Tuần sau anh ra Hà Nội cưới vợ. Bố vợ anh làm chức to lắm, nhà vợ anh giàu lắm.” Anh bỏ em vì công việc không ổn định. Nhà em lại chẳng có gì cho anh. Nghĩ đến đây em không buồn đâu. Em chỉ đau. Em đau không phải vì mất tình yêu của anh. Mà em đau vì anh không giống như những gì em đã nghĩ. Em nghĩ anh chân thành. Em nghĩ anh là người quý trọng tình cảm, nhưng anh cưới vợ rồi mà hôm sau vào Sài Gòn anh đã gọi điện, nhắn tin nói nhớ và muốn gặp em.
Anh nói rằng, cứ ghét, cứ chửi, cứ hận anh đi vì anh là thằng hèn. Nhưng em không làm vậy đâu. Không phải em bao dung, cũng chẳng phải em mong anh có lúc sẽ hối hận và nhớ về em. Ngược lại, em phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cho em một bài học từ sự ra đi của anh, cho em một bài học từ sự đổ vỡ của chính mình. Cảm ơn anh đã làm em tổn thương, vì nhờ vậy em thấy mình cứng rắn hơn.
Cảm ơn anh đã lừa dối em, để từ đó em biết nhìn đời bằng con mắt từng trải hơn và quan trọng em còn nhận ra được trên đời này vẫn còn có nhiều người thương mình. Cảm ơn anh đã bỏ em, vì có như vậy em mới biết làm sao để đứng vững một mình. Nhờ anh mà em khôn ngoan hơn và biết mình phải làm thế nào để thoát ra được cái vòng tròn luẩn quẩn ấy.
Theo VNE
Có được chồng hờ hững cũng như không
Càng sống càng cảm thấy mình không giống vợ chồng anh à, mình chỉ là hai người sống chung một phòng thôi. Thậm chí không có một cử chỉ, hành động nào là biểu hiện tình cảm, sự gần gũi với nhau cả.
Sau một thời gian làm vợ chồng, sống chung với nhau, đủ để hiểu rõ tất cả những gì xảy ra xung quanh chúng ta. Anh và em nên tự nhìn nhận lại, để sống với nhau tốt hơn. Tất cả những niềm vui, nỗi buồn, giận hờn... đều là 1 cái đáng để nhớ. Em trân trọng tất cả những gì thuộc về gia đình mình, em yêu gia đình nhỏ của em, nó là quan trọng nhất. Em không biết gia đình là như thế nào trong anh nhưng anh hãy đểm lại từng ngày, từng tháng trôi qua, anh đã chia sẽ gì đối với gia đình chưa?
Anh là người sôi nổi, vui vẻ, mang lại niềm vui cho tất cả mọi người. Chính vì thế mà mọi người đều yêu quý anh. Điều làm em khó chịu là các cô gái có thể khoác vai anh, ôm eo anh, ôm hôn anh. Em cứ ngỡ mình là người thừa vậy. Ngày xưa anh còn độc thân thì anh có thể vui vẻ với tất cả mọi người. Nhưng nay anh đã có em, vậy mà anh vẫn sợ các cô gái khác buồn vì sự hiện diện của em? Anh vẫn đến với họ khi họ cần, anh vẫn chăm sóc họ như ngày nào. Vị trí của em nằm ở đâu ???
Anh hiểu nghĩa "trách nhiệm với gia đình" là sao không? Đâu phải anh làm được nhiều tiền, cho em tiêu xài thoải mái là tròn trách nhiệm đâu? Cái em cần là sự quan tâm, chăm sóc, sự chân thành, lòng yêu thương của anh kìa. Anh chỉ dành thời gian cho bạn bè, các mối quan hệ của anh thôi, anh không có một chút nào dành cho vợ con, gia đình cả. Anh nghĩ anh đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người chồng chưa ?
Trong 1 đám đông, sẽ không ai nhận ra em là vợ anh cả, có thể họ sẽ nhìn ra một ai khác là "người thân nhất" của anh. Và lúc đó, em không là gì của anh hết.
Em thèm được anh quấn quýt như ngày đầu mới yêu nhau (Ảnh minh họa)
Càng sống càng cảm thấy mình không giống vợ chồng anh à, mình chỉ là hai người sống chung một phòng thôi. Thậm chí không có một cử chỉ, hành động nào là biểu hiện tình cảm, sự gần gũi với nhau cả.
Em có dịp nói chuyện với 1 người bạn sắp cưới của anh. Anh ấy nói "Chắc sau này ít gặp lại em, vì tháng tới, anh cưới vợ, phải dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Có lẽ 1 năm chỉ có thể gặp nhau 1, 2 lần thôi", nghe bạn mình nói vậy, tự nhiên em thấy chạnh lòng. Cũng vì điều đó mà anh đã nhăn nhó, khó chịu... chúng mình giận nhau chỉ vì mình đến trễ 15 phút, khiến anh trễ hẹn với bạn.
Anh có thể để em bơ vơ trong một buổi tiệc và anh đi vui vẻ, cười giỡn với bạn bè. Anh có thể dối em để hẹn hò cà phê, ăn uống, xem phim với 1 cô bạn nào đó? Anh có thể nhẹ nhàng, từ tốn, dễ thương với tất cả mọi người nhưng luôn gay gắt, khó chịu, quát nạt em. Em nghĩ mình giống một người chỉ có cương vị là vợ anh thôi chứ chẳng có cái gì cả?
Những lần hẹn hò, đi chơi với em, anh chẳng mang lại cho em cảm giác yêu thương nữa. Mà nó giống như nghĩa vụ anh phải đi. Em mang đến cho anh cảm giác buồn chán vậy sao? Em không muốn tiếp tục cái thái độ hờ hững của anh hiện nay nữa...
Tất cả những điều anh mang đến cho em, có phải nó quá lớn đến nỗi em không thể tiếp tục được nữa? Yêu anh, yêu bằng tất cả những gì em có, nhưng anh đã phụ tình em bằng 1 hành động mà khiến em như trở thành người đã chết.
Em không biết phải nói như thế nào để bày tỏ hết nỗi lòng em hiện nay. "Có chồng hờ hững cũng như không!"
Liệu mình có nên tiếp tục cuộc sống thế này không anh? (Ảnh minh họa)
Lúc em sốt nằm cả ngày ở nhà, vậy mà anh vẫn đi chơi với bạn đến tận khuya mới về.
Lúc em đi làm về mệt đến nỗi muốn tắt thở, thế mà vẫn phải dọn dẹp, lau chùi nhà cửa, anh ngồi xem ti vi.
Lúc em giận anh, ra ngồi ngoài sân đến 2 giờ sáng, muỗi cắn sưng cả chân nhưng anh vẫn nằm trong chăn êm nệm ấm ngon giấc.
Lúc em giận anh, nằm khóc một mình, thế mà anh cũng không thèm quan tâm.
Lúc nào cũng chỉ có 1 mình em với em. Liệu mình có nên tiếp tục cuộc sống thế này không anh?
Đã lâu lắm rồi, em thèm cảm giác được nuông chiều, em thèm được anh quấn quýt như ngày đầu mới yêu nhau. Nhưng có vẻ xa xỉ quá anh nhỉ? Anh vẫn nói em thế! Giờ em cũng không biết em đang như thế nào, và em cần gì nữa? Có phải do vợ chồng mình không hợp nhau?
Theo VNE
Nỗi niềm của một gái bao hoàn lương Tôi phải làm sao lúc này? Rời bỏ anh thì tôi không đủ sức mạnh, nếu tiếp tục bên cạnh anh thì một ngày anh cũng gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc đời mình... Năm 2005 tôi đang học Cao đẳng Du lịch ở Hà Nội. Đó là thời gian có những biến cố kinh khủng trong gia đình tôi, mẹ tôi ốm...