Cảm ơn anh đã ruồng bỏ tôi!
Em ra đi với hai bàn tay trắng: không chồng, không con, không nhà cửa. Em oán hận anh và hận luôn chính bản thân em.
Giờ đây em cảm thấy lòng mình trống trải, cảm thấy hơi có một chút gì đó ân hận về việc em đã đến với anh. Có thể em quá nông nổi chăng? Nhưng trong tình yêu mà nói là ân hận thì có lẽ cũng không đúng, khi yêu người ta thường cho đi quá nhiều nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu và khi yêu người ta cũng thường hay ích kỉ nữa. Khi yêu người ta luôn muốn giữ người mình yêu để sở hữu riêng nhưng em đã không giữ được anh. Đôi bàn tay em quá nhỏ bé không thể ôm trọn được một con tim đang vùng vẫy muốn vượt ra khỏi cuộc sống của em.
Nhớ lại ngày hai đứa yêu nhau, em là một cô gái Bắc còn anh là một chàng trai miền Tây phong lưu đa tình. Bạn bè em cũng nhiều lần rỉ tai là đừng tin những gì trai miền Tây nói và cũng đừng yêu trai miền Tây nhưng em vẫn lao vào anh như con thiêu thân. Khi bố mẹ em biết em yêu anh thì cũng đã phản đối gay gắt, em không nhớ là mẹ em đã mất bao nhiêu giọt nước mắt vì em. Những cánh thư mẹ viết cho em mỗi lần dày thêm, ở quê mẹ đã viết nguyên một cuốn nhật kí gửi vào cho em nhưng em đã gạt đi mọi thứ, gạt đi mọi lời chỉ trích để đến với anh. Nhưng cái thứ hạnh phúc ảo ảnh mà anh tô vẽ cho em nó không đẹp và lung linh như em tưởng tượng.
Ảnh minh họa
Nhiều lúc em nghĩ không biết kiếp trước em sống sao mà kiếp này em phải trả nợ nhiều như vậy? Em đã nghĩ cho mọi người quá nhiều nhưng tại sao không ai chịu nghĩ cho em một chút. Anh cũng là một trong số đó: “Một thằng sở khanh như những thằng sở khanh khác”. Anh là chồng em nhưng sao vẫn là chồng của vài người khác nữa? Lúc đầu em nghĩ con trai mà, trêu chọc con gái là chuyện thường tình. Đi bên em mà anh vẫn bông đùa với những cô gái trên đường, ngang nhiên xin số điện thoại trước mặt em. Nhưng lúc ấy trong em không có khái niệm ghen tuông gì hết vì đối với em khi tin tưởng một ai thì em sẽ dành trọn niềm tin và tình yêu thương cho người ấy. Và em đã tin anh…nhưng em đã sai lầm và mù quáng.
Hết lần này đến lần khác em biết được anh đi với người này người kia. Lúc đó em đã rất đau, một nỗi đau trầy xước trái tim em. Em đã đến tìm người con gái đó nhưng em không cho phép em ghen tuông mù quáng vì đối với em mình không bằng được Hoạn Thư thì cũng phải cư xử thế nào tốt hơn Hoạn Thư. Và em đã chọn lựa cách đến van xin người ta buông tha chồng em ra. Em không làm gì hết, em không đụng đến một sợi lông chân của cô gái đó. Vậy mà tại sao anh lại không tin em? Anh chỉ biết nghe lời ngon ngọt của người đó mà về đổ hết bực dọc lên đầu em. Lần đầu tiên anh đánh em thì cũng là lần khơi mào cho những trận đòn vô cớ của anh sau này.
Video đang HOT
Nhiều lần em đã muốn rũ bỏ mọi thứ nhưng em không nỡ nhìn con trai mình phải sống trong cảnh thiếu thốn tình thương. Và em lại tiếp tục nhẫn nhục, tiếp tục câm lặng và tiếp tục sống cạnh chồng mà như ở xa tít tận đâu đâu. Và cái lần định mệnh đã đến, em và con về quê chơi một tháng thì cũng là thời gian anh mang một đứa con gái khác về nhà sống như vợ chồng. Anh lạnh lùng gọi điện em vào để ly hôn. Trên suốt chặng đường từ Bắc vào Nam em đã hy vọng rất nhiều, em mong những gì em nghe được đều hoàn toàn sai, rằng mọi lời anh nói với em chỉ là lúc anh nóng giận mà thôi.
Nhưng khi em vào nhà đã thấy một người con gái chễm trệ nằm trên giường của em, mặc đồ của em… Em như gục ngã. Lúc này bản năng của người phụ nữ nổi lên, em lao vào cô ta như một con thú hoang dã. Em cào xé cô ta, em la, em hét để xả hết sự uất hận trong người em. Anh đã tát em trước mặt người đàn bà đó và xé nát tờ giấy đăng kí kết hôn của tụi mình. Lúc đó em biết là mình đã mất tất cả.
Em ra đi với hai bàn tay trắng: không chồng, không con, không nhà cửa. Em oán hận anh và hận luôn chính bản thân em. Tại sao anh lại độc ác với em vậy? Anh biết con là động lực để em tiếp tục sống vậy mà anh vẫn nhẫn tâm cướp đi đứa con của em. Em giận em là không thế tàn nhẫn với anh vì trong em vẫn còn tình yêu quá lớn dành cho anh.
Em cứ tưởng rằng em sẽ không thể sống thiếu anh nhưng em vẫn sống tốt đó thôi…anh cũng chỉ là một người bình thường thôi. Em chỉ muốn một ngày nào đó hai đứa gặp nhau trên đường và em sẽ nói với anh rằng “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh ngày đó đã ruồng bỏ tôi để tôi có cơ hội làm lại cuộc đời”.
Em sẽ không hỏi anh rằng có cảm thấy tội lỗi với em hay không vì em đã có sẵn đáp án rồi. Giờ đây em chỉ mong sao con trai mình khôn lớn nó sẽ hiểu được bố mẹ nó. Em cũng mong sao một lúc nào đó tình cờ anh đọc được những dòng này thì hãy dành chút thời gian nhìn lại mình đi nhé. Anh ruồng bỏ em thì sẽ có người ruồng bỏ lại anh thôi. Em vẫn cầu chúc cho điều đó không xảy ra đối với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không chồng không con vì quá tham tiền
7 năm chồng vợ, một ngày anh đưa cho tôi tờ đơn ly hôn. Anh nói tôi có thể giữ 2/3 số tài sản hiện tại. Anh chỉ có một điều kiện: Tôi chấp nhận ly hôn nhanh.
Khi đọc tâm sự của anh trên Afamily, tôi nghiệm ra: Anh đã giẫm lên vết xe đổ mà tôi đã từng qua. Đã có thời, tôi coi đồng tiền là vạn năng. Tiền trong mắt tôi là mục đích sống duy nhất. Khi ấy, tôi không hiểu được tiền chỉ là phương tiện để sống. Chính vì vậy, tôi đang phải sống cảnh không chồng không con vì tham tiền.
Thuở yêu đương, tôi và anh đều nghèo. Chúng tôi tốt nghiệp đại học rồi cố trụ lại làm việc ở Hà Nội. Phải thuê phòng trọ 15m2 chật chội nhưng tôi và anh vẫn vun vén giấc mơ hạnh phúc. Chúng tôi cưới nhau khi cả hai đều chỉ có hai bàn tay trắng. Hai bên gia đình cũng khó khăn nên không giúp được nhiều. Nói chung, vợ chồng tôi phải tự thân vận động hết.
Chồng tôi là nhân viên kinh doanh trong công ty bất động sản. Thời buổi đất đai ế ẩm, đồng lương eo hẹp không đủ nuôi thân. Tôi liên tiếp càu nhàu bắt anh đi làm thêm để kiếm tiền. Nghe theo lời vợ, buổi tối anh cũng đi buôn bán hàng điện tử để tăng thu nhập. Tôi làm nhân viên văn phòng cho một công ty mỹ phẩm. Tối đến tôi cũng đi gia sư dạy văn cho mấy em học sinh. Cuộc sống tất bật, hai đứa chỉ gặp nhau lúc 10 giờ tối mỗi ngày. Sáng ra, hai đứa lại lao đi làm 2 ngả.
Ảnh minh họa
Chồng tôi bảo hai vợ chồng cố gắng làm lụng 2 năm để dành chút tiền vừa lấy vốn làm ăn vừa sau này còn sinh con. Nhưng tôi không muốn chuyện con cái làm vướng bận việc kiếm tiền của vợ chồng. Tôi động viên chồng làm việc để gom góp tiền mua căn nhà chung cư ở Thủ đô.
Nhìn mấy đứa bạn lấy được chồng Hà Nội có nhà sẵn nên sung sướng khiến tôi ghen tị lắm. Tôi nói với anh 5 năm nữa mới sinh con vì hai vợ chồng còn trẻ. Tôi dùng thuốc tránh thai hàng tháng nhưng do bận rộn nên tôi thường xuyên quên uống thuốc. Hậu quả là 4 lần liền tôi đã phải đến phòng khám sản tư nhân để nạo hút thai.
Sau 4 năm cật lực làm ăn, vợ chồng tôi đã mua được một căn nhà chung cư nho nhỏ như tôi mơ ước. Trong nhà, chúng tôi đã sắm đầy đủ tiện nghi. Được như ngày hôm nay cũng là do chồng tôi may mắn trúng quả làm môi giới thành công hai lô đất vàng cho khách.
Kinh tế đủ đầy, anh giục tôi chuyện sinh con vì bố mẹ 2 bên đã mong cháu bế bồng. Tôi đến viện để khám và tư vấn có con theo ý muốn nhưng bác sĩ kết luận tôi bị tắc vòi trứng và rối loạn nội tiết. Đây là trái đắng của việc trước đây tôi đã 4 lần phá thai không an toàn.
Quá sốc và bất ngờ, tôi đã không dám nói chuyện bị vô sinh này với chồng. Tôi biết, anh đang ao ước có con đến chừng nào. Cũng từ đó trở đi, tôi như người bị trầm cảm, sống lặng lẽ.
Cứ thế, tình cảm vợ chồng của chúng tôi bị ảnh hưởng. Tôi và chồng đều không còn mặn nồng ân ái. Giờ chúng tôi đã có kinh tế dư dả. Thậm chí anh còn mua thêm được một lô đất nữa. Nhưng cũng từ đây, tôi thấy anh có vẻ khang khác.
Tôi thuê thám tử theo dõi chồng. Sự thật khiến tôi bàng hoàng: Chồng tôi có bồ ở ngoài. Cô ấy đang mang thai với anh được 3 tháng. Tôi giận sôi người lên và bắt anh phải chấm dứt mối quan hệ bất chính này.
Anh nói rằng cô ấy chỉ là máy đẻ, còn tôi mới là vợ của anh. Cố nguôi giận, tôi bắt anh phải đưa tất cả tiền mỗi tháng làm ra. Tôi tin, đàn ông chỉ điều khiển được gái bằng tiền. Không có tiền, ả kia chỉ là máy đẻ miễn phí không hơn không kém.
7 năm chồng vợ, một ngày gần đây, anh đưa cho tôi tờ đơn ly hôn. Anh nói tôi có thể giữ 2/3 số tài sản của hai đứa hiện tại (mặc dù, phần lớn của cải trong nhà đều do anh làm ra). Anh chỉ có một điều kiện: Tôi chấp nhận ly hôn nhanh để anh về sống danh chính ngôn thuận với mẹ con cô bồ. Anh bảo tôi tham tiền, coi tiền trên tất cả. Con người làm ra tiền chứ tiền không tạo nên nhân cách người con người, không tạo nên những đứa con, tạo nên một gia đình hạnh phúc. Dù tôi cố gắng hoà giải, anh vẫn dứt bước ra đi.
Ngồi viết những dòng tâm sự này mà nước mắt tôi cứ tự nhiên chảy. Tôi luôn muốn chôn vùi những bất hạnh của đời mình. Nhưng tôi thấy có nhiều người khác đang bước lại con đường sai lầm phía trước của tôi. Mọi thứ trên đời đều có giá của nó. Bạn sẽ ngã rất đau nếu coi thường tất cả để trèo cao. Hạnh phúc gia đình là thứ quý giá mà bao nhiêu tiền cũng không thể mua được
Theo Bưu Điện Việt Nam
Qua cơn mộng mị Vợ và con tôi mới là cuộc sống thực, còn em chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người ta vẫn bảo "tình cũ không rủ cũng tới", phải chăng câu nói này đang ứng nghiệm với tôi? Những tưởng rằng tình yêu dành cho em đã chết, vậy mà chẳng hiểu sao trái tim tôi lại thổn thức khi em quay trở...