Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là đau khổ, thế nào là yêu…
Có lẽ em sẽ là một người rất đặc biệt như anh vẫn thường hay nói, nhưng chẳng thể là một mối quan hệ đủ để gọi tên.
ảnh minh họa
Em yêu anh là vậy, học xong cách yêu lại phải học cách buông tay. Nói sao nhỉ? Có lẽ là rất nuối tiếc những năm tháng thanh xuân đó vì em chỉ có thể trở thành người yêu anh nhưng lại không thể là người cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Cảm ơn anh đã dạy cho em biết thế nào là tình yêu, cảm ơn anh đã bước vào cuộc đời em cho dù cuối cùng em phải buông tay hết mọi thứ…Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là đau khổ, thế nào là yêu; cũng cảm ơn anh đã cho em biết cùng nhau vượt qua khó khăn giân khổ, cùng nhau sống những ngày tươi đẹp là như thế nào. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội được yêu thương, quan tâm và lo lắng cho anh.
“If you talk to a man in a language he understands, that goes to his head. If you talk to him in his language, that goes to his heart”.
Chỉ muốn ghi lại câu hôm nay anh nói, dù không hẳn là với riêng em nhưng em muốn nghĩ là cho em. Và chỉ muốn ghi lại cảm giác bất lực của em, cảm giác khi thấy thứ mình rất thích, rất thích nhưng lại chẳng thể với tới. Ai ở vị trí nào sẽ gặp được người ở vị trí ấy. Ở vị trí của anh, anh có những sự lựa chọn tốt hơn, anh thích hợp với một người con gái tài năng, giỏi giang. Còn em chỉ là một đứa thất bại.
Anh đa bao giơ nhơ ai đo đên khăc khoai không yên? Đa bao giơ anh vi thương môt ngươi ma đơn đau cung cưc? Đa bao giơ anh yêu ai đo môt cach dăt de, hen mon? Cung đa bao giơ vi yêu ma trơ nên cưng coi, quyêt tâm?
Anh chưa tưng đung không?
Video đang HOT
Nhưng em thi rôi. Vi anh!
Có lẽ chúng ta chẳng chung đường đâu anh nhỉ. Cũng đúng thôi, chúng ta cuối cùng vốn dĩ cũng chỉ là BẠN thôi. Sau tất cả, chỉ góm gọn một tiếng thở dài. Có lẽ em sẽ là một người rất đặc biệt như anh vẫn thường hay nói, nhưng chẳng thể là một mối quan hệ đủ để gọi tên.
Có lẽ anh cũng sẽ cảm nhận được rằng, một người luôn làm bạn với anh nhưng điều họ làm với anh còn hơn những gì mà anh luôn nhắc với họ rằng đừng suy nghĩ nhiều. Đứng nhìn từ phía xa, em vẫn luôn thấy rằng cái cách anh đối xử em với những người khác, đôi lúc nó thật tàn nhẫn… Vẫn là những tin nhắn đợi chờ lâu mới thấy hồi âm, vẫn là những cuộc gọi điện thoại riêng khi chúng ta đi chung với nhau, vẫn là nhiều cuộc hẹn sau mỗi lần anh đưa em về… Anh thấy không, đâu phải cứ yêu thương hết lòng thì sẽ được đáp lại, đâu phải cứ chờ rồi có người sẽ đến.
Nốt hôm nay thôi, em sẽ không chìm đắm trong u buồn vì một người không xứng đáng, em sẽ bước ra khỏi vũng lầy đó, phủi sạch sẽ những vết bẩn và trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Em không muôn bỏ lỡ người quý trọng cùng em vào lễ đường, cũng như lãng phí tình cảm của mình thêm một lần nào nữa.
Theo Tinmoi24.vn
Cảm ơn những tấm ảnh cũ của mẹ chồng tôi!
Lật từng tấm ảnh cũ của chồng từ hồi nhỏ do mẹ chồng lưu giữ, tôi đã nhận ra mình sai lầm như thế nào.
Tôi sống chung với mẹ chồng. Bà già cả, tay chân vụng về, ăn mặc lôi thôi. Thật ra mẹ cũng không muốn lên thành phố sống nhưng vợ chồng tôi năn nỉ quá nên bà miễn cưỡng thu dọn đồ đạc đi theo. Hồi đó, tôi chẳng suy nghĩ nhiều. Tôi thấy thương chồng hàng tuần phải đi cả trăm cây số về thăm mẹ. Tôi thấy thương mẹ tuổi già phải sống đơn côi ở chốn làng quê. Mẹ chồngtôi chỉ có một mình chồng tôi. Bố anh đi làm ăn xa, sau rồi đã bỏ hai mẹ con để lấy vợ mới nơi đó. Một mình bà sống lay lắt đủ nghề nuôi chồng tôi thành tài.
Thế nhưng khi sống với mẹ, tôi mới nhận ra mẹ quá phiền. Khi mới về, mẹ bàn với vợ chồng tôi cho cô giúp việc nghỉ. Mẹ ở nhà sẽ nấu nướng dọn dẹp nhà cửa cho chúng tôi. Tôi ý không muốn nhưng cũng nghe theo vì chồng tôi gật đầu ngay.
Ngay ngày hôm sau tôi đã phát hoảng khi thấy bếp núc đầy dầu mỡ. Tôi phải ì ạch lau dọn. Tủ lạnh cũng không còn ngăn nắp nữa mà đầy bụi bẩn. Tay mẹ dính rau dính cá cứ thế nắm vào cửa tủ nên đầy mùi tanh. Chưa kể mẹ còn cho cả cá nguyên con vào tủ lạnh mà không có hộp.
Khi về sống chung tôi mới thấy mẹ chồng quá phiền phức. (Ảnh minh họa)
Ban đầu tôi sợ mẹ buồn nên cũng cố dọn dẹp. Sau thì tôi mệt mỏi, chán nản. Chén bát mẹ rửa bao giờ cũng còn mùi xà phòng khiến tôi phải lén rửa lại. Quần áo đắt tiền của tôi mẹ cũng cho vào máy giặt. Có lần mẹ còn quên bỏ vòi nước xả ra ngoài khiến nước chảy đầy cả phòng bếp.
Chịu không nổi tôi đâm ra cáu gắt với chồng mình. Tôi mắng anh lắm chuyện khi dẫn mẹ lên ở cùng. Anh chỉ im lặng rồi phụ tôi dọn dẹp.
Cho đến một hôm, mẹ quên đem vứt ruột cá đến nỗi nó thối cả phòng bếp thì tôi hết chịu đựng nổi. Tôi đã dặn mẹ rất nhiều lần rằng hãy mua thức ăn ở siêu thị hoặc nhờ người bán cá làm hộ. Nhưng mẹ chê họ làm bẩn nên cứ đem về nhà làm và quên vứt ruột đi.
Tôi chán nản gọi chồng về sớm dọn dẹp. Tối anh về, sau khi dọn xong, anh dẫn mẹ qua khu vực dành riêng cho người lớn tuổi ở chung cư đi dạo.
Khi về, anh lấy ra một cuốn nhật kí nhỏ. Giấy cuốn sổ màu đen như đã mấy chục năm rồi. Cùng với đó là một tập ảnh.
Anh đưa tôi xem. Lật từng trang, nét chữ nghệch ngoạc và sai chính tả nhiều. "Vì con trai mẹ phải ráng học chữ. Mẹ muốn ghi lại từng giai đoạn trưởng thành của con". Trong cuốn sổ, mẹ ghi lại từng giai đoạn khi chồng tôi mọc cái răng đầu tiên, khi chồng tôi bước chập chững những bước đầu tiên. Khi anh té ngã, bà đau lòng ra sao. Khi anh cãi lời, bà đánh anh nhưng lại dằn vặt thế nào... Rất nhiều. Trong đó có cả những đau khổ khi bị chồng phụ bạc. Có những trang chữ bị nhòe đi từng mảng tròn như mẹ đã khóc. Trong cuốn sổ, tôi thấy tình yêu thươngvô bờ bến mẹ dành cho chồng mình.
Rồi anh đưa tôi xem từng tấm ảnh. Những tấm ảnh từ khi anh mới sinh ra, khi anh đang tập lẫy, khi anh tập trườn, tập đi... Lớn hơn một chút thì mỗi năm đều có một hai tấm vào dịp lễ, Tết.
Cảm ơn những tấm ảnh cũ và cuốn nhật kí đã giúp tôi bỏ đi ích kỉ mà thương mẹ chồng thật nhiều. (Ảnh minh họa)
"Hồi đó nhà anh nghèo lắm nhưng hàng năm mẹ vẫn dành dụm tiền để mỗi năm chụp cho anh một tấm ảnh. Mẹ nói muốn anh mãi nhớ đến những ngày thơ ấu. Bố anh bỏ đi, mẹ phải làm việc ngày đêm để nuôi anh. Anh từng nổi loạn, đòi nghỉ học vì không thể chịu được ánh mắt coi thường của bạn bè. Nhưng mẹ đã đánh anh, vừa đánh vừa khóc để bắt buộc anh đi học lại. Sau lần đó, anh quyết định sẽ không bao giờ để mẹ rơi nước mắt vì anh nữa".
Chồng tôi nói ngập ngừng, rưng rưng. Tôi biết mình đã sai. Tôi đã quá nông cạn khi đối xử khắt khe với mẹ. Chính tối đó, tôi đã chủ động qua phòng mẹ ngủ và trò chuyện với mẹ cả đêm. Mẹ cứ kể không ngớt về chồng tôi. Thú vị ở chỗ mẹ đã có phần lẫn trí nhưng những việc liên quan đến chồng tôi từ hồi nhỏ xíu xiu mẹ vẫn nhớ như in.
Giờ thì mẹ vẫn sống với vợ chồng tôi. Nhưng bà không còn thời gian nấu nướng, chợ búa nữa vì đã dồn hết thời gian cho cháu trai bà rồi. Mỗi lần nhìn bà dắt tay con trai đi dạo trong khu công viên chung cư, tôi lại thấy bình yên đến lạ. Cảm ơn chồng, cảm ơn cả cuốn nhật kí và những tấm ảnh cũ đã khiến tôi dẹp bỏ được ích kỉ của mình.
Thảo Ly / Theo Thời đại
Tôi phải cảm ơn mẹ đã bắt tôi bỏ con gái phó giám đốc để yêu cô bồi bàn Mẹ nhất quyết phản đối chuyện tình yêu của tôi với con gái phó giám đốc nhưng không chịu giải thích lý do. Gia đình tôi là gia đình gia giáo, mẹ tôi là hiệu phó trường cấp ba ở huyện, bố tôi thì là cán bộ trên tỉnh. Từ nhỏ tôi được mẹ dạy dỗ học hành tử tế nên sau này...