Câm nín khi chồng thú nhận về đứa con riêng 3 tuổi
Nếu tôi chấp nhận cưu mang đứa con này, anh sẽ cắt đứt quan hệ với người đàn bà đó.
Tôi và chồng vốn là bạn từ nhỏ, nhưng tới khi chúng tôi vào đại học anh mới ngỏ lời yêu thương. Ngày đó, cuộc sống khó khăn vất vả nên chúng tôi chia nhau từng bữa cơm. Thi thoảng, tôi nhận tiền dạy thêm mới được một bữa thịnh soạn.
Chúng tôi cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi cho tới khi cả hai ra trường. Vì chăm chỉ học hành, lại đúng sở trường nên tôi tốt nghiệp bằng giỏi và sớm xin được việc làm tại một công ty lớn. Còn anh phải 6 tháng sau khi ra trường mới có việc làm.
Liệu anh có lừa dối tôi thêm một lần nữa để đến với cô ta hay không? (Ảnh minh họa)
Dù thế, chỗ anh làm không ổn định, nên sau đó 2 năm, công ty của bác tôi cũng chuyên ngành xây dựng tuyển đợt mới, nên tôi mới xin cho anh vào làm.
Sau khi công việc cả hai ổn định, chúng tôi làm đám cưới, năm sau đó chúng tôi sinh con gái đầu lòng. Bởi giao tiếp tốt, lại có chí tiến thủ nên chồng tôi công việc cũng thuận buồm xuôi gió. Khi con gái được 3 tuổi, chồng tôi hùn vốn với bạn bè lập công ty riêng.
Công ty của chồng tôi làm ăn uy tín, nên nhận được nhiều hợp đồng lớn. Kiếm được tiền, chồng tôi mua đất, xây nhà to cho mẹ con tôi ở. Anh đổi xe hơi mới, và cũng mua cho tôi chiếc xe để ngày ngày đi làm.
Để mở rộng kinh doanh, chồng tôi và một số nhân viên của anh bàn nhau Nam tiến nhận hợp đồng xây dựng nhà máy mới ở trong đó. Tôi thấy chồng quyết tâm nên một lòng ủng hộ. Tôi không ngờ, cũng từ đây, một bi kịch lớn đã ập đến với gia đình nhỏ bé của tôi.
Chồng tôi vào Nam, xa vợ con nên đã ngã vào vòng tay người đàn bà khác chưa chồng. Họ yêu nhau suốt thời gian chồng tôi ở trong đó. Tôi ở Bắc không hay biết gì, đồng nghiệp của anh cũng không ai dám hé răng nửa lời.
Sau thời gian đó, chồng tôi trở về, nhưng vài tháng sau, anh lại vào Nam, họ lại sống cùng nhau như vợ chồng.
Xa chồng đằng đẵng, nhiều khi tôi nhớ anh da diết. Đợt hè, tôi bàn với chồng cho mẹ con tôi vào ở cùng một thời gian, anh nhất mực từ chối. Anh nói: “Sắp tới anh về Bắc rồi, em cứ ở nhà, anh về với mẹ con anh”.
Đợt này, anh về Bắc lâu hơn dự kiến, có lẽ cô ta nhớ chồng tôi quá, nên mới đánh động tới tôi. Cô ta gọi điện cho tôi nói rằng cô ta đã có con với anh và muốn tôi cân nhắc chuyện hôn nhân của vợ chồng tôi.
Nghe xong, tôi bán tín, bán nghi, vì quanh chồng tôi có không ít người phụ nữ theo đuổi, không ít lần tôi nghe người ta bóng gió anh với người này, người kia, nhưng đều chỉ là tin đồn.
Hơn 1 tuần sau, cô ta bay ra Hà Nội gặp tôi, còn mang theo bằng chứng, chứng minh mối quan hệ của họ và đứa con đó đã được 3 tuổi. Khi đó, tôi hoàn toàn tin vào những gì cô ta nói, bởi cách đó hơn 3 năm cũng là thời điểm chồng tôi vào Nam công tác. Cô ta cũng nhắn nhủ tôi: “Chiều nay em sẽ gặp anh để bàn bạc kỹ, chị cứ suy nghĩ đi”.
Tôi bỏ việc, chạy qua cơ quan chồng. Khi có bằng chứng trong tay, chồng tôi không nói gì, anh ôm tôi khóc. Anh đưa cho tôi bản xét nghiệm ADN chứng minh huyết thống giữa anh và đứa con riêng của cô ta.
Video đang HOT
Anh xin lỗi tôi và nói: “Nếu em muốn ly hôn, anh đồng ý, anh nhượng lại nhà cửa, tài khoản ngân hàng cho mẹ con em. Nhưng thật lòng, anh muốn em biết, anh còn yêu em, thương các con nhiều. Tất cả chỉ là… sai lầm của anh”.
Chồng tôi cũng nói, nếu tôi chấp nhận tha thứ cho anh, đồng ý để anh cưu mang đứa con riêng anh, anh sẽ cắt đứt quan hệ với người đàn bà đó.
Tôi nghe anh nói, nước mắt tuôn trào. Tôi chẳng ngờ, tình nghĩa hơn 10 năm qua của vợ chồng tôi lại kết thúc cay đắng như thế. Thật lòng, tôi còn yêu anh, tôi muốn bỏ qua cho anh vì 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn của chúng tôi.
Tuy nhiên, tôi sợ lắm. Anh nói, anh không gặp cô ta nữa, nhưng giữa họ có đứa con riêng đó, đứa con ấy sẽ là sợi dây kết nối anh và cô ta? Liệu anh có lừa dối tôi thêm một lần nữa để đến với cô ta hay không?
Theo NĐT
Thế đấy, yêu nhau nhiều, mà bị đủ thứ ngăn cản!
Đó chỉ là số thập phân vô tận trong một trăm phần trăm những gì anh đã làm cho em thôi, cứ mỗi lần nghĩ lại, em đều lo anh sẽ mệt mà bỏ em đi, một lúc nào đấy anh sẽ kiệt sức...
"Hôm nay là ngày kỉ niệm quen nhau của chúng ta."
Đáng lẽ ngày kỉ niệm thì chúng ta nên ở cạnh nhau, trò chuyện, tâm sự về những ngày tháng bên nhau rồi vạch ra kế hoạch "duy trì mối quan hệ" để còn được đón thêm nhiều những ngày kỉ niệm khác.
Nhưng anh lại ở xa, thế là hai đứa cứ thấp thỏm đợi nhau, nhớ nhau mà chẳng thể nào gặp nhau, nhớ nhau mà chỉ nói chuyện được 2 3 câu rồi cúp máy.
Em nhớ anh lắm.
9h tối, anh gọi trong giọng thì thào nhưng lại hào hứng, cười vui vẻ như thể vừa trúng xổ số ấy.
"Anh đây, em biết hôm nay ngày gì không thế, cô đừng bảo với tôi là cô quên đấy nhé.."
Cười trong niềm hạnh phúc, em thực sự vỡ òa đấy, em chỉ sợ anh chẳng thể gọi điện cho em, dù em biết anh không quên đâu, nhưng lo rằng anh không có cách nào gọi cho em.
"Nhớ chứ, ngày kỉ niệm chứ gì, còn mơ tôi mới quên nhé."
Anh lại hớn hở, nói rằng xin lỗi vì ngày kỉ niệm mà không đưa em đi đâu được, mắc kẹt trong trường, chẳng có cách nào mà ra, điện thoại thì không được mang, xin xỏ thầy nội trú mãi mới được gọi, với cái lí do rất buồn cười là gọi cho gia đình.
Hỏi han đôi chút rồi kêu, chắc giờ anh phải cúp rồi, em nhớ học đi đừng có lười, ăn uống cẩn thận, ở nhà khóa cửa vào, đừng có chạy linh tinh đấy..
Lúc đấy tủi thân đến mức bật khóc, nhớ anh kinh khủng ấy, cái tình yêu học trò, nó kì cục nhỉ, vừa ngây thơ trong sáng, nhưng đã buồn thì buồn đến khuya cũng không ngưng.
Cúp máy rồi mà bên tai vẫn ù ù giọng nói của anh.
Thế đấy, ngày kỉ niệm chỉ kết thúc chớp nhoáng thế thôi, vậy mà đọng lại trong em biết bao nhiêu nỗi lòng, để đến bây giờ em phải tuôn ra hết, ra tất cả thì mới yên lòng mà đi ngủ
Đó chỉ là số thập phân vô tận trong một trăm phần trăm những gì anh đã làm cho em thôi, cứ mỗi lần nghĩ lại, em đều lo anh sẽ mệt mà bỏ em đi, một lúc nào đấy anh sẽ kiệt sức đến mức chẳng muốn ngồi dậy mà nắm tay em nữa; một phần là vì quá mệt khi phải chăm em, một phần là vì những lời nói từ phía dư luận.
Nhưng, em đã quên tất cả những lời dư luận nói và nhằm vào anh, họ chẳng để tâm những gì anh làm cho em, họ chỉ chăm chăm vào những khe hở của anh để săm soi và bắt em rời xa.
Thế đấy, yêu nhau nhiều, mà bị đủ thứ ngăn cản.
Nhưng anh ạ, em quên rồi, em chẳng quan tâm đến họ nữa, họ - những người ngoài cuộc, sẽ chẳng thể nào hiểu hết tất cả cái đống tâm tư xa vời của anh và em, những thứ ta đã cùng nhau trải qua, những thăng trầm tưởng chừng mong manh dễ vỡ, ấy thế mà em giữ cho đến bây giờ.
Vì họ không hiểu, sự cố gắng của anh là quá nhiều, rằng chính những lời họ nói sẽ khiến anh kiệt sức, họ - dư luận ấy.
Vì họ chẳng mảy may đến những khó khăn mà ta từng trải, những đau thương mà ta phải gánh để có được kết quả này.
Vì họ không bao giờ hiểu, ngay tại khi em tưởng chừng mình đã chết đi rồi, vẫn có một bàn tay ôm em đằng sau lưng, thủ thỉ: "Anh đang ở đây mà, em lo gì nữa."
Vì họ không hiểu, anh cứ đứng đằng sau lưng em mà che chắn hết dư luận, một mình nếm, một mình chịu, ai nói gì cũng được, anh chẳng để tâm, anh cứ lo cho em - cô gái đứng đằng trước mà chẳng để ý đằng sau là những lời dèm pha.
Vì họ khác anh, họ không bị gò bó, họ không bị ép buộc, họ không phải chúng ta, họ chẳng phải chịu thiệt thòi.
Người đời rảnh thế đấy, chuyện mình lo chưa xong, ấy thế cứ săm soi vào chuyện người khác, rót những lời cay độc trên đầu môi để phán xét một con người - dù chưa một lần tiếp xúc, hoặc chưa đến mức thân quen.
Nhưng em yêu anh, và anh yêu em, đó là thứ duy nhất mà họ biết, vậy mà họ - kể cả những người thân quen bên cạnh chúng ta, đều chối bỏ nó, đều chôn chân ta vào bước đường cùng, đều tìm cách âm thầm cắt đứt đường duyên của ta.
Anh và em làm gì nên tội, từ khi nào tình yêu trở nên sai trái đến lạ lùng như thế?
Em biết tình yêu tuổi học trò sẽ khiến ta khổ nhiều thứ, học hành có thể sa sút, lo yêu lo chơi lo ăn mà quên mất tương lai, nhưng em biết bản thân mình không như thế, và em biết anh cũng vậy.
Khi mà chúng ta âm thầm cố gắng, chẳng để ai thấy cả, là khi chúng ta muốn một kết quả bất ngờ hơn là một kết quả đã trở thành hiển nhiên.
Em và anh cứ âm thầm cố gắng, dư luận cứ dèm pha mối quan hệ thụt lùi xuống, anh có sợ không?
Em thì không, em đã hết lo rồi, mình bất chấp nhé?
Mình bất chấp có được không anh?
Vì sau khi nghe cuộc điện thoại ấy thì em đã kiên định rồi, em đã quyết rồi.
Họ ấy - bất kể ai, đều không được cấm em yêu anh.
Không ai được cấm em bên anh.
Không ai được bắt em xa anh.
Tại sao ư?
Vì họ không hiểu...
Và vì họ không phải là anh.
Theo St/Phununews
Những biểu hiện của người đàn bà ghen tuông thoái quá, đủ sức 'giết chết' một tình yêu! Đàn bà chúng ta dù yêu đến đâu cũng đừng khờ dại mà mặc định những điều sau chính là gia vị của tình yêu. Nếu muốn có một cuộc tình hạnh phúc, cị em hãy bỏ dần những điều ghen tuông này! Dưới đây chính là biểu hiện của người đàn bà ghen tuông thoái quá: Khi đàn ông đi tụ tập...