Cầm lá thư nhuốm m.áu của người yêu trên tay tôi bật khóc khi biết mình đã ….
Mỗi lần nhìn ảnh của Linh với lá thư nhuốm m.áu này, tim Đức lại đau quặn thắt từng cơn. Có lẽ lúc anh biết mình nên làm gì thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
- Cô đi đi, đi ngay đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.
- Cho em một cơ hội giải thích được không?
- Tất cả mọi chuyện đã rõ, cần gì phải giải thích nữa. Tôi mệt mỏi và không muốn nhìn thấy cô nữa rồi. Xin cô đấy, cô hãy bước ra khỏi cuộc đời tôi được không?
Linh cứ thế chạy đi trong đêm mưa gió bão bùng. Là Đức đuổi cô đi, anh không cần cô nữa, cũng không cho cô một cơ hội giải thích về cái thai này. Là cô sai hay cái thai xuất hiện không đúng thời điểm? Chạy thục thân thục mạng về nhà, Linh ngồi khóc nức nở suốt cả đêm. Đến gần sáng cô lần mò ra bàn làm việc xé một tờ giấy viết cho Đức vài dòng nói cho anh hiểu. Dù chưa chắc Đức đã đọc bức thư này.
Sáng hôm ấy, Linh ngồi make up thật kỹ và chọn bộ trang phục mà lần đầu tiên cô gặp Đức. Đứng trước gương Linh cười như khóc, cô không biết mình đang làm cái gì nữa. Cô chỉ muốn buổi sáng nay cô gặp Đức thật xinh đẹp, để trao cho anh tâm thư này. Hy vọng Đức sẽ hiểu và tha thứ cho cô, biết đâu vì tình yêu Đức sẽ suy nghĩ lại.
Chuyện đêm qua như cơn ác mộng đến với cả hai, Đức thức hút thuốc cả đêm. Sáng nay chuẩn bị đi làm nhìn anh phờ phạc như người ốm. Có lẽ chuyện tối qua Linh nói với Đức là một cú sốc rất lớn, anh chưa bao ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra với tình yêu của mình. Đang khóa cổng đi làm, lên xe đi làm thì điện thoại của Đức reo liên hồi. Giở điện thoại ra, Đức thấy số lạ anh ngần ngừ một lát rồi quyết định bấm nút trả lời.
- Alo, ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?
- Anh có phải là người yêu chị Hoàng Thu Linh không?
- Vâng. À không, chúng tôi chia tay rồi. Anh gọi có việc gì vậy?
- Tôi không biết anh có quan hệ thế nào với cô gái này, nhưng cô ấy đang bị tai nạn ở đường X. Anh đến ngay đưa cô ấy đi viện nhé.
Video đang HOT
- Anh bảo sao cơ? Linh…tai nạn…
- Ừ. Cô ấy bất tỉnh rồi, anh đến nhanh lên.
Không suy nghĩ, đắn đo gì Đức phóng xe như bay đến đoạn đường đấy cách nhà anh có 500m. Vừa đến nơi, thì xe cấp cứu kịp đến. Đức lao vội vào trong đám đông đang chuẩn bị đưa Linh đi viện. Nhìn thấy bạn gái mình mẩy đầy m.áu mê, Đức gào tên cô như khóc. Anh vội vàng bế cô lên xe. Ngồi trên xe cấp cứu, được bác sĩ sơ cứu Linh mơ màng tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy Đức bên cạnh cô nở một nụ cười gượng gạo, rồi cố dùng hết sức lực của mình nói với bạn trai.
- Em…xin…lỗi…Hãy…tha..thứ cho…em nhé.
- Em không có lỗi gì cả. Là anh sai, em không sao đâu. Cố lên em, sắp đến bệnh viện rồi.
- Em…biết mình…như thế nào mà. Tất cả…những gì…em…muốn…nói em đã…viết hết…trong…đây…rồi. Anh…đọc đi, và…đừng…giận em nhé. – Linh mỉm cười, tay cố đưa cho Đức bức thư cô cầm trong tay từ lúc trước khi tay nạn.
Đỡ tay Linh lên và nhận bức thư nhuốm đầy m.áu của người yêu trong đó, Đức khóc nấc lên.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi em. Anh muốn nghe em vui cười nói với anh cơ. Em sẽ không sao đâu. Anh không giận em mọi chuyện hôm qua nữa, anh chỉ cần em khỏe mạnh thôi.
- Có…lẽ…em…không được…nhìn thấy…anh nữa rồi. Mẹ…con em…phải đi đây….Tạm…biệt…
Chưa nói dứt câu Linh đã trút hơi thở cuối cùng bên cạnh Đức. Trước khi mất dù đau đớn về thể xác nhưng cô vẫn nở một nụ cười tươi như ngày mới gặp nhau với Đức. Có lẽ với Linh hạnh phúc đến cuối đời là được ở bên Đức, nhìn anh vẫn luôn yêu thương, thổn thức vì cô.
Sau ngày tang lễ Linh, Đức như một kẻ mất hồn.Anh không thiết tha ăn uống gì cả. Lúc nào Đức cũng làm bạn với rượu và t.huốc l.á. Bỗng Đức chợt nhớ ra lá thư Linh đưa trước lúc lâm chung. Giở ra đọc, những giọt nước mắt của anh tuôn rơi hòa cùng với những vết mực, m.áu loang lổ trên tờ giấy.
” Anh à. Mình yêu nhau hơn năm rồi, hơn năm ấy em rất hạnh phúc khi được sánh đôi bên anh.Cảm ơn những yêu thương anh đã trao em suốt thời gian qua. Còn chuyện tối qua, khi em nói mình đã lỡ có thai trong thời gian anh đi công tác mấy tháng. Anh đã nổi giận và khăng khăng khẳng định nó không phải là con anh. Nhưng anh à, em không phải là loại con gái phản bội. Nên chuyện em quan hệ với người khác là không thể. Anh còn nhớ cái đêm cuối cùng trước anh đi công tác không? Lần đó, em đã cố tình không uống thuốc tránh thai. Em muốn được một lần thoải mái và được sinh cho anh một đứa con. Cuối cùng điều ấy cũng đến, nhưng anh lại không chấp nhận và hoài nghi nó. Thôi thì, em chỉ biết nói và khẳng định với anh rằng cái thai này là của anh. Còn anh thừa nhận hay không thì tùy. Em sẽ sinh và nuôi nó một mình không sao. Em viết bức thư này chỉ mong anh hiểu và tha thứ cho chuyện em làm. Còn nếu anh không tha thứ và chấp được thì em sẽ làm theo lời anh. Mình sẽ chia tay và em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Lần sau cuối em vẫn mong anh tha thứ và chấp nhận mẹ con em được không?”
Đức khóc trong đau đớn, và tự dằn vặt bản thân mình. Chỉ vì anh luôn hoài nghi cái thai trong bụng Linh mà dẫn đến cơ sự này. Tất cả là tại anh, nếu như anh không đuổi Linh đi trong đêm mưa bão ấy, không nói những lời thậm tệ thì đâu đến mức cô ấy phải viết bức thư này và đến tìm anh.
Cầm bức thư nhuốm m.áu của Linh trên tay, Đức giận run người vì những hành động ngu xuẩn của mình đã gián tiếp để mẹ con Linh phải lâm vào cảnh này. Tất cả là tại anh, vì một phút bồng bột thiếu suy nghĩ anh đã g.iết c.hết mẹ con cô ấy. Bây giờ Đức chỉ ước mình có thể làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm với mẹ con Linh. Mỗi lần nhìn di ảnh của Linh, với lá thư nhuốm m.áu này tim Đức lại đau quặn thắt từng cơn.
Theo mot the gioi
Đau đớn khi biết mình là kẻ “đổ vỏ” cho vợ và bạn thân
Tiếng Hiền vẫn rõ mồn một "Cũng chỉ tại anh vô sinh nên tôi mới phải ăn nằm với người khác..."
Khi Hiền đi rồi, Cường đau đớn ngồi thụp xuống. Anh khóc nấc nghẹn ngào, lần đầu tiên trong đời anh thấy đau đớn như thế. Cả tối hôm đó, anh đã không tài nào chợp mắt nổi. Anh vật vã khi nghĩ tới câu nói của Hiền "Vì anh vô sinh nên tôi mới phải ăn nằm với người khác". Tiếp đó là cái nhục suốt 7 năm ròng rã đi đổ vỏ cho thằng bạn thân.
Cường và Hiền quen nhau khi cả hai đang ngồi trên ghế giảng đường. Sau khi ra trường có công việc ổn định, cả hai đã quyết định làm đám cưới. Cứ nghĩ cưới được tri kỷ, cũng là mối tình đầu nên Cường hả hê lắm. Anh cũng không ngần ngại khi đôi lần lên mạng chia sẻ câu chuyện tình yêu của mình cho bạn bè. Đặc biệt là Tuấn, thằng bạn nối khố của anh. Phải nói rằng với Tuấn, Cường không giấu giếm điều gì cả.
Ngay cả chuyện vợ chồng anh cưới nhau lâu thế mà chưa sinh con, Cường cũng đem tâm sự hết với cậu bạn thân. Không những vậy, anh còn nhờ Tuấn tìm mua thuốc bổ dưỡng cho vợ anh uống để sớm có tin vui.
Rồi một ngày đẹp trời nọ, biết tin vợ mang bầu anh mừng lắm. Người đầu tiên anh gọi điện thông báo không phải là bố mẹ anh hay bố mẹ vợ mà anh gọi điện ngay cho Tuấn. Tuấn thấy vậy cũng không ngớt lời chúc mừng cậu bạn thân. Rồi từ hôm đó, cứ có thời gian Tuấn lại chạy xe qua thăm vợ chồng anh. Thậm chí, có hôm say, Tuấn ở lại nhà anh tới tận sáng hôm sau mới về.
Niềm vui được nhân đôi khi Cường biết vợ mình mang bầu. Từ hôm đó, tư tưởng thoải mái nên công việc của anh cũng lên như diều gặp gió. Anh đi đâu, làm gì cũng với mục đích là cố gắng vì con. Hễ cứ gặp khó khăn, anh lại trấn an bản thân "thôi cố cày cuốc vì con". Hạnh phúc vỡ òa khi ngày nọ, vợ anh hạ sinh thằng cu kháu khỉnh.
Thấm thoắt, "cu Tí" cũng biết lẫy rồi biết bò. Trong khoảng thời gian ấy, Tuấn vẫn thường xuyên lui lại nhà anh để tư vấn cho vợ chồng anh cách chăm con. Thậm chí khi cu Tí đi trẻ, nhiều hôm Cường và vợ về muộn đã thấy Tuấn đón con mình về rồi cho đi công viên chơi. Sợ làm phiền bạn Cường cũng nói "Cứ để cháu về muộn tí không sao đâu". Khi đó, Tuấn cười "Tôi tiện nên tôi qua thôi, đừng nghĩ ngợi làm gì".
Cường cứ nghĩ rằng, bạn bè quan tâm nhau như thế có gì lạ đâu. Chợt nhớ lại ngày xưa, hai đứa cứ dính nhau như sam, bố anh còn đùa "Cha chúng mày, cứ dính nhau thế này sau này nhỡ yêu chung một cô thì làm sao?". Đó là chuyện của ngày xưa, giờ đây 2 đứa đã có gia đình, Tuấn cũng đã có 2 cô con gái xinh xắn đáng yêu.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra cho tới năm cu Tí lên 7 t.uổi, Cường không ngờ một sự thật đau đớn được hé lộ. Anh gần như kiệt sức, c.hết lặng khi hay tin.
Khi cu Tí được 7 t.uổi, cũng là lúc Cường phải vào Vũng Tàu cùng sếp mở chi nhánh mới. Thời gian đó, gần như anh đi biền biệt phải 6-7 tháng mới về nhà một lần. Khi anh đi có dặn vợ chồng Tuấn thi thoảng ghé qua thăm hỏi động viên vợ anh. Chẳng ngờ, cậu bạn thân còn làm tốt hơn mức có thể. Không những hỏi thăm mà anh ta lui tới thường xuyên. Và rồi một đêm...
Hôm đó, Cường về sớm hơn dự định. Hơn 10h tối anh về đến nhà, vì muốn bất ngờ cho vợ nên anh không báo trước. Chẳng ngờ khi anh vào phòng khách thấy quần áo vứt khắp nhà, trong đó có váy của vợ và lạ thay có cả đôi giày thiếu ngay ngắn của ai đó. Và nữa, đó là áo sơ mi, quần dài... tất cả cứ nối dài cho tới phòng ngủ của vợ chồng anh.
Rồi cảnh tượng trước mắt anh là cậu bạn thân đang đắp chiếc chăn mỏng hờ hững, tay anh ta ôm lấy vợ và con trai anh. Họ còn âu yếm thì thầm với nhau "Mắt cu Tí giống hệt mắt anh", "Nhưng cái mũi nó lại giống mũi em", "Đâu có nó y chang anh mà",...Từng lời, từng lời vợ anh nói khiến anh như c.hết lặng. Khi đó, anh muốn hét thật to, nhưng cổ họng anh nghẹn đắng.
Cuộc đời sao nghiệt ngã tới như vậy, anh có tượng tưởng cũng không thể nghĩ đời anh lại rơi vào bi kịch thế này. Anh đã đứng đó, cho tới lúc chiếc cặp số trên tay anh rơi xuống sàn nhà. Vợ anh và Tuấn chạy ra hốt hoảng.
Khi mặt đối mặt nhau, anh không quên cho Tuấn mấy cái bạt tai như trời giáng. Không có sự chống cự, chỉ có nét mặt đau đớn, hối lỗi.
Chỉ còn hai vợ chồng anh, Hiền khóc nấc nghẹn ngào, cô quỳ xin chồng tha thứ và bắt đầu lại câu chuyện tình tội lỗi của mình.
Sáng hôm sau, Hiền dắt con rời khỏi căn nhà sang trọng đó. Còn Cường anh không tiễn chân mà ngồi một mình đau đớn trong căn phòng lạnh lẽo. Tiếng cu Tí khóc lóc xin mẹ đừng đi, nhưng Hiền vẫn cương quyết. Cường vẫn nghe tiếng Hiền kéo lê thằng con trai từ tầng 2 xuống tầng 1. Đúng là một bi kịch không báo trước trong cuộc đời anh.
Những ngày tiếp đó, anh sống trong giày vò. Suốt 7 năm qua Hiền đã lừa dối anh, cô ta nghiễm nhiên sống trong nhà anh, hưởng thụ thành quả lao động của anh và bắt anh đổ vỏ hộ nhân tình cô ta. Một phần, anh cảm thấy mình bất lực, đường đường một thằng đàn ông khỏe mạnh, tuấn tú như anh lại vô sinh. Tiếng Hiền vẫn rõ mồn một "Cũng chỉ tại anh vô sinh nên tôi mới phải ăn nằm với người khác".
Dù Hiền đã quỳ xin anh tha thứ, nhưng anh không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này thêm một ngày nào nữa. Anh yêu, anh thương đ.ứa t.rẻ, anh muốn làm cha của nó, nhưng anh sợ thiên hạ sẽ chê cười anh vì bị cắm sừng đau đớn. Hơn nữa, nếu cha mẹ anh biết họ làm sao mà sống nổi khi hay tin thằng cháu đích tôn lại không phải m.áu mủ của mình?
Theo nguoi dua tin
Sốc nặng khi tìm được lá thư vò nát kẹp trong quyển sách cũ đã bỏ đi của chồng Linh giở quyển sách đó ra và bất ngờ có lá thư nhàu nát rơi xuống. Đọc được một đoạn mà Linh sốc vô cùng với những gì viết trong đó. Được ngày cuối tuần ở nhà Linh thấy nhà cửa bừa bộn quá, cô vội đi lấy đồ và bắt đầu tổng vệ sinh cả nhà. Được hôm cuối tuần có khác,...