Căm hận người chồng nhẫn tâm khiến vợ mất con chưa kịp chào đời
Tôi đau đớn mặc trời giá rét ngồi chờ anh mở cửa. Nhưng 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua rồi gần sáng, cửa nhà vẫn im ỉm đóng.
ảnh minh họa
Vì quá đau đớn và tủi nhục, tôi ngất xỉu trước cổng nhà, máu ra và vĩnh viễn mất đi đứa con tôi mong chờ bấy lâu…
Tôi biết rằng, nếu viết những dòng này ra chắc chắn sẽ nhận được không ít sự dèm pha, chửi rủa của mọi người nhưng thực sự tôi không thể chịu đựng thêm được nữa với người chồng rượu chè, cờ bạc, nhẫn tâm này.
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo ở miền sơn cước tỉnh Hà Tĩnh. Bố tôi làm công an huyện còn mẹ mở đại lý buôn bán thực phẩm nên nhà cũng có của ăn của để. Năm tốt nghiệp đại học, tôi quyết tâm phải ở lại Hà Nội làm việc vì đã quen với nhịp sống nhộn nhịp chốn đô thành. Nhờ mối quan hệ và hơn 300 triệu chạy việc, cuối cùng tôi cũng được xin vào làm ở một ngân hàng có tiếng tại chi nhánh trung tâm Hà Nội.
Tuy nhiên, vì bằng cấp (bằng tại chức) và nhiều lần làm sai hợp đồng, tôi đã bị kỷ luật và đuổi khỏi ngân hàng. Lúc đó, quá chán nản lại không dám báo tin về cho bố mẹ, tôi chạy việc môi giới nhà đất để kiếm sống. Cũng nhờ khả năng giao tiếp với ngoại hình bắt mắt, tôi đã gây được cảm tình với một anh chàng công tử nhà giàu, người gốc Hà Nội.
Thuê trọ một mình, anh ấy thường xuyên qua lại chỗ tôi và ngủ lại. Với những lời hứa hẹn ngon ngọt, tôi đã cho hắn tất cả. Thậm chí, tôi còn dẫn hắn về nhà giới thiệu với bố mẹ. Thế nhưng, gã trai nào cũng đốn mạt như nhau. Ăn ngủ chán chê rồi thì “bỏ vỏ”. Khi tôi báo tin có thai và đòi hắn dẫn về ra mắt, hắn ném một xấp tiền xuống bàn bảo tôi đi phá bỏ rồi mất tích từ đó.
Sau những thất bại đầu đời đó, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi với lối sống vội vã, vô tình của người Hà Nội. Tôi quyết định bỏ lại tất cả quay về quê làm lại từ đầu. Nhưng thời điểm này, tình hình kinh tế bắt đầu khó khăn, tôi cứ nghĩ với bằng cấp của mình, có thể dễ dàng xin được một công việc ổn định. Nhưng tôi đã lầm tưởng, càng về quê xin việc càng khó khăn hơn. Đặc biệt là vào những chỗ gọi là “ăn lương nhà nước”.
Video đang HOT
Sau 2 tháng sống nhờ vào tiền cứu trợ của bố mẹ, tôi đành xin vào làm nhân viên bán hàng ở một siêu thị điện máy.
Thời gian ở đây, tôi quen biết một anh công an tỉnh và với những chiêu cũ, cuối cùng tôi cũng đã “dụ được anh vào tròng”. Dù biết anh đã có người yêu nhưng tính tôi vốn vậy, đã quyết chiếm được ai thì phải làm bằng được. Sau một lần say rượu và ngủ quên tại phòng tôi, nhờ xin được tờ giấy khám chứng nhận có thai, tôi buộc anh phải về thưa chuyện với bố mẹ ở quê để kết hôn sớm.
Anh cũng là một người hiền lành (khi chưa có rượu vào) và cũng như bao gã trai khác, thấy gái xinh và ham của lạ là nhảy vào. Hơn nữa, tôi biết rõ, hoàn cảnh gia đình anh ở quê cũng chẳng khá giả gì, tôi lại được tiếng con nhà lành, bố cũng làm công an, nhà có điều kiện càng dễ làm xiêu lòng anh hơn.
Mặc những tin nhắn, cuộc gọi van xin và chửi rủa của cô người yêu cũ, tôi buộc anh phải chấm dứt quan hệ với cô ta và phải nhanh chóng lấy tôi về làm vợ.
Cuối cùng, chỉ 1 tháng sau chúng tôi đã làm lễ cưới. Trước lúc ăn hỏi, tôi được anh dẫn về nhà chơi. Nhìn gia cảnh nhà anh tôi cũng có phần ái ngại. Bố anh trước cũng làm viên chức nhà nước nhưng đã về hưu và còn bệnh nặng, còn mẹ anh thì ở nhà làm ruộng và có phần khó tính. Nhưng bù lại, anh làm công an thì lương thưởng so với thời điểm hiện tại có phần khá khẩm hơn với những ngành nghề khác, lại ổn định. Vậy nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà quyết lấy anh bằng được.
Thế nhưng, những toan tính của tôi đã sụp đổ ngay từ ngày đầu làm vợ. Anh thường xuyên nhậu nhẹt với đồng nghiệp, bạn bè. Tính rộng rãi, dễ bị bạn bè lôi kéo lợi dụng càng khiến tôi bực mình. Không chỉ thế, anh còn vay nợ khắp nơi và khi đã làm vợ rồi thì tôi cũng phải gánh chịu cùng.
Anh không chỉ vay nợ bạn bè mà còn nợ cả cô người yêu cũ. Cô ta liên tục nhắn tin, gọi điện đòi tiền. Có đêm anh đi trực chưa về, cô ta còn chơi trò mèo vờn chuột, nhắn tin kể chuyện từng tay ôm gối ấp với anh và họ cũng từng có với nhau một đứa con… Mọi thứ khiến tôi muốn phát điên.
Một điều đau lòng hơn nữa là sau khi bỏ đi đứa con với người tình cũ, mãi gần 1 năm cưới chồng tôi vẫn không có thai. Anh lại là con trai một, là trưởng họ ở quê. Mỗi lần vợ chồng tôi về nhà chơi là hết cô, gì, anh em hỏi thăm. Mẹ anh không nói gì nhưng tôi biết, trong lòng bà đã chán tôi lắm rồi. Tôi càng rối bời hơn.
Tính tình của anh ngày càng thay đổi. Đã nhiều lần chúng tôi cãi nhau và cũng đã nhiều lần anh tỏ bản tính vũ phu với tôi. Không chỉ thế, dạo này anh còn hay bài bạc, rượu chè tận khuya mới về. Những lúc đó, tôi không kìm nén được nên đôi co, cãi vã.
May mắn là cuối cùng tôi cũng có bầu. Tôi vui mừng báo tin cho anh và anh cũng tỏ vẻ vui sướng ra mặt. Tôi cứ nghĩ, anh sẽ thay đổi tính nết khi sắp làm bố. Nhưng một lần nữa, anh lại làm tôi thất vọng.
Kết quả siêu âm cho biết là con gái, bản tính gia trưởng của anh, của bố mẹ anh và cả dòng họ ở quê lại đè nặng. Anh lại bỏ bê, rượu chè như dạo trước.
Vốn là con gái nhà có điều kiện, từ nhỏ tôi chẳng phải động tay động chân gì, từ lúc lấy chồng, mọi thứ đều đổ lên vai tôi từ rửa bát, giặt giũ, nấu ăn… Mang bầu càng khiến tôi mệt mỏi và không kìm nén được lòng mình.
Tôi và anh thường xuyên cãi vã nhau. Có lần tôi gọi điện về báo mẹ, mẹ tôi vì thương con mà gọi điện quở trách anh. Nhưng ngược lại, anh không thay đổi còn chửi mắng tôi là không biết giữ thể diện cho chồng. Chồng ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, tôi chỉ ngồi nhà chờ tiền chồng mang về mà không biết đường còn hay đi mách lẻo, nói xấu… Tôi quá uất ức đến mức phải bỏ về nhà mẹ đẻ 1 tuần liền.
Đỉnh điểm, tối thứ 7 tuần trước, anh cũng bỏ mặc tôi mang thai ở nhà đi nhậu mãi gần 11 giờ đêm mới về. Tôi bực tức không kìm nén được mình: “Tối nào anh cũng đi như thế không chán à? Hay anh lại xuống nhà con V.? Anh chán vợ, chán con, chán cái nhà này rồi chứ gì? Thế thì đừng bước chân vào đây nữa!”.
Thế nhưng, chồng tôi không hề hối lỗi còn quay lại cho tôi một cái tát đau đớn vào mặt. Anh kéo tôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Tôi đau đớn mặc trời giá rét ngồi chờ anh mở cửa. Nhưng 2 tiếng, 3 tiếng rồi gần sáng, cửa nhà vẫn im ỉm đóng. Vì quá đau đớn và tủi nhục, tôi ngất xỉu trước cổng nhà, máu ra và vĩnh viễn mất đi đứa con tôi mong chờ bấy lâu…
Bây giờ tôi đang về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi và không liên lạc với người chồng đó nữa. Tối nào cũng vậy, cứ nghĩ đến chuyện này và nhớ đến đứa con đã mất, nước mắt tôi không thể ngừng rơi. Phải chăng tôi đã sai lầm, sai lầm từ lúc quyết định về quê? Hay sai lầm vì lấy phải con người vô lương tâm này?
Theo VNE
Tôi có nên nhẫn tâm chiếm đoạt người phụ nữ của cha?
Đã 15 năm nay, sau khi mẹ mất, bố vừa làm cha, vừa làm mẹ, lo toan cho tôi từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc học hành, vui chơi. Ông cứ thầm lặng bên tôi, mà không quen biết bất cứ người phụ nữ nào.
ảnh minh họa
Hơn ai hết, tôi mong ông có người bầu bạn, nhưng khi ông đưa người phụ nữ của ông về, chính tôi lại có mong muốn ngớ ngẩn rằng bố tôi đừng lấy người phụ nữ ấy...
Bố đã hy sinh cho tôi quá nhiều.
Năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi mất do bị ung thư vú. Khi ấy bố tôi gần 40 tuổi. Hai cha con tôi thầm lặng sống cho tới ngày hôm nay. Tôi chẳng thấy bố có quan hệ với bất cứ người đàn bà nào. Có thể vì mẹ là một người phụ nữ quá tuyệt vời trong mắt bố, mà ông vô cùng thương tiếc, nên ông không thể dễ dàng đến với người đàn bà khác vì không thể quên mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp và hiền hoà, đôn hậu, đặc biệt mẹ là người phụ nữ đảm đang, lo toan cho bố con tôi hết lòng.Bố tôi làm giám đốc một công ty Nhà nước, nay đã cổ phần hoá. Công việc luôn cuốn hút ông, hầu như quỹ thời gian cho riêng bản thân rất ít. Vì vậy mà từ 5 năm nay, từ sau khi bố nhận chức giám đốc, tôi ý thức được rằng mình đã khôn lớn, lại được học hành đến nơi đến chốn, phải tự lực để bố yên tâm, không phải lo nhiều cho mình, để dành thời gian và tâm trí cho công việc. Do ảnh hưởng của bố, học xong đại học, tôi đã có được việc làm vừa ý với mức lương tạm ổn.Bố tôi đã ngoài 50 tuổi, nhưng còn rất phong độ. Nhiều người nhận xét bố còn nhanh nhẹn, khỏe mạnh hơn cả tôi, chàng trai 25 tuổi. Thú thực là tôi luôn mong ông tìm được một người phụ nữ nào đó xứng đáng để trở thành mẹ kế của tôi. Mặc dù tôi rất thương nhớ mẹ. Đã 15 năm mà nay, mỗi lần đi thăm mộ mẹ, tôi vẫn khóc.Nhưng tôi không như nhiều người con khác cảm thấy chạnh lòng khi bố mình gắn bó với người mới. Ngược lại, luôn mong bố hạnh phúc vì nghĩ dẫu tôi có ngoan, hiếu thảo đến đâu chăng nữa cũng không thể thay thế được một người phụ nữ nào đó được bố tin yêu. Nhưng bao năm nay, nhất là từ khi làm giám đốc, tôi thấy nhiều phụ nữ yêu bố, rất muốn gá nghĩa với ông, nhưng ông không yêu lại.So với nhiều người, bố có quá nhiều thế mạnh: Sức khoẻ, phong độ, có 2 bằng đại học (luật và kinh tế), có chức quyền, lại sống giản dị, chan hoà, có thể khiến rất nhiều phụ nữ xiêu lòng, nhưng ông lại sống rất nghiêm túc, chỉ biết đến công việc và dồn hết tình thương để chăm sóc cho tôi. Ông hờ hững với mọi phụ nữ, kể cả những người còn rất trẻ, đẹp.
Tôi có nên chiếm đoạt người phụ nữ bố đang yêu?
Nhưng bỗng dưng một ngày gần đây, bố gọi tôi lên phòng, hỏi ý kiến tôi về việc ông có ý muốn kết hôn với một người. Tôi lấy làm vui và tất nhiên là ủng hộ ngay. Tuy vậy, tôi vẫn đề nghị bố cho được biết mặt và tiếp xúc với người phụ nữ bố muốn tiến tới hôn nhân. Bố đồng ý chủ nhật tuần tới sẽ đưa người phụ nữ đó đến nhà, tổ chức một bữa liên hoan nhỏ để ra mắt.Ông bảo: "Cô ấy sẽ đến từ sớm để nấu nướng. Nếu con có bạn gái rồi thì mời bạn con đến. Có thêm "đồng minh", cô ấy sẽ tự nhiên hơn và luôn thể xem bạn con bình luận về cô ấy thế nào?". Tôi hỏi bố là sao không đi nhà hàng mà phải nấu nướng ở nhà cho lích kích, lại mệt cho cô ấy, thì ông nói đó chính là ý muốn của cô. Chỉ một chi tiết đó, tôi đã phần nào hiểu về tính cách người phụ nữ này và mức độ quan hệ với bố như thế nào. Tuy chưa gặp mặt nhưng tôi đã bước đầu có cảm tình.Tôi chưa có người bạn nữ nào theo ý nghĩ của bố - nghĩa là chưa có người yêu sẽ là vợ, mà chỉ có một vài người quý hoá bình thường. Tuy vậy, tôi vẫn mời một bạn đến vừa cho vui, vừa để họ nhận xét về người mẹ kế tương lai của mình. Và tôi nói rõ với bố. Ông có vẻ hơi buồn, nói với tôi: "Con đã 25 tuổi rồi, công việc đã ổn định, cần nghĩ đến yêu để tiến tới hôn nhân. Bố chỉ có một mình con. Không nhất thiết dẹp chuỵện này để theo đuổi học hành mà cần tiến hành song song". Tôi nói với bố: "Cô gái sẽ đến hôm nay chỉ là quan hệ bạn bè vô tư. Nhưng nếu bố ưng ý, con có thể tiến xa hơn với cô ấy, vì hiện tại cô ấy rất có cảm tình với con".Rồi ngày gặp mặt cũng tới. Ngay từ khoảng 9h, tôi đã thấy người phụ nữ là bạn bố xuất hiện với lỉnh kỉnh các túi ni lông đựng đầy thực phẩm trong rọ xe máy. Câu đầu tiên cô chào tôi sau cái gật đầu kèm theo một nụ cười rất tươi.Tôi ra đỡ và dắt xe của cô vào nhà. Cảm thấy xưng hô "cô - cháu" có phần hơi gượng, vì người phụ nữ trước mắt chỉ hơn tôi chừng dăm ba tuổi bởi trông còn rất trẻ. Nhưng cô đã chủ động áp đặt luôn nên tôi đành bị động tuân thủ. Vả lại chẳng thể khác. Không lẽ lại xưng hô "chị - em" khi họ sắp sửa là mẹ kế của mình?Phải nói ngay đó là một phụ nữ rất đẹp, từ cách ăn mặc rất hợp thời trang, vừa yểu điệu nhưng lại nhã nhặn, nền nã, lịch sự. Cô có gương mặt thật nổi trội với những đường nét thanh tú và một thân hình hài hòa, rất có dáng.Năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi mất do bị ung thư vú. Khi ấy bố tôi gần 40 tuổi. Hai cha con tôi thầm lặng sống cho tới ngày hôm nay. Tôi chẳng thấy bố có quan hệ với bất cứ người đàn bà nào. Có thể vì mẹ là một người phụ nữ quá tuyệt vời trong mắt bố, mà ông vô cùng thương tiếc, nên ông không thể dễ dàng đến với người đàn bà khác vì không thể quên mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp và hiền hoà, đôn hậu, đặc biệt mẹ là người phụ nữ đảm đang, lo toan cho bố con tôi hết lòng.Bố tôi làm giám đốc một công ty Nhà nước, nay đã cổ phần hoá. Công việc luôn cuốn hút ông, hầu như quỹ thời gian cho riêng bản thân rất ít. Vì vậy mà từ 5 năm nay, từ sau khi bố nhận chức giám đốc, tôi ý thức được rằng mình đã khôn lớn, lại được học hành đến nơi đến chốn, phải tự lực để bố yên tâm, không phải lo nhiều cho mình, để dành thời gian và tâm trí cho công việc. Do ảnh hưởng của bố, học xong đại học, tôi đã có được việc làm vừa ý với mức lương tạm ổn.Bố tôi đã ngoài 50 tuổi, nhưng còn rất phong độ. Nhiều người nhận xét bố còn nhanh nhẹn, khỏe mạnh hơn cả tôi, chàng trai 25 tuổi. Thú thực là tôi luôn mong ông tìm được một người phụ nữ nào đó xứng đáng để trở thành mẹ kế của tôi. Mặc dù tôi rất thương nhớ mẹ. Đã 15 năm mà nay, mỗi lần đi thăm mộ mẹ, tôi vẫn khóc.Nhưng tôi không như nhiều người con khác cảm thấy chạnh lòng khi bố mình gắn bó với người mới. Ngược lại, luôn mong bố hạnh phúc vì nghĩ dẫu tôi có ngoan, hiếu thảo đến đâu chăng nữa cũng không thể thay thế được một người phụ nữ nào đó được bố tin yêu. Nhưngbao năm nay, nhất là từ khi làm giám đốc, tôi thấy nhiều phụ nữ yêu bố, rất muốn gá nghĩa với ông, nhưng ông không yêu lại.So với nhiều người, bố có quá nhiều thế mạnh: Sức khoẻ, phong độ, có 2 bằng đại học (luật và kinh tế), có chức quyền, lại sống giản dị, chan hoà, có thể khiến rất nhiều phụ nữ xiêu lòng, nhưng ông lại sống rất nghiêm túc, chỉ biết đến công việc và dồn hết tình thương để chăm sóc cho tôi. Ông hờ hững với mọi phụ nữ, kể cả những người còn rất trẻ, đẹp.
Tôi có nên chiếm đoạt người phụ nữ bố đang yêu?
Nhưng bỗng dưng một ngày gần đây, bố gọi tôi lên phòng, hỏi ý kiến tôi về việc ông có ý muốn kết hôn với một người. Tôi lấy làm vui và tất nhiên là ủng hộ ngay. Tuy vậy, tôi vẫn đề nghị bố cho được biết mặt và tiếp xúc với người phụ nữ bố muốn tiến tới hôn nhân. Bố đồng ý chủ nhật tuần tới sẽ đưa người phụ nữ đó đến nhà, tổ chức một bữa liên hoan nhỏ để ra mắt.Ông bảo: "Cô ấy sẽ đến từ sớm để nấu nướng. Nếu con có bạn gái rồi thì mời bạn con đến. Có thêm "đồng minh", cô ấy sẽ tự nhiên hơn và luôn thể xem bạn con bình luận về cô ấy thế nào?". Tôi hỏi bố là sao không đi nhà hàng mà phải nấu nướng ở nhà cho lích kích, lại mệt cho cô ấy, thì ông nói đó chính là ý muốn của cô. Chỉ một chi tiết đó, tôi đã phần nào hiểu về tính cách người phụ nữ này và mức độ quan hệ với bố như thế nào. Tuy chưa gặp mặt nhưng tôi đã bước đầu có cảm tình.Tôi chưa có người bạn nữ nào theo ý nghĩ của bố - nghĩa là chưa có người yêu sẽ là vợ, mà chỉ có một vài người quý hoá bình thường. Tuy vậy, tôi vẫn mời một bạn đến vừa cho vui, vừa để họ nhận xét về người mẹ kế tương lai của mình. Và tôi nói rõ với bố. Ông có vẻ hơi buồn, nói với tôi: "Con đã 25 tuổi rồi, công việc đã ổn định, cần nghĩ đến yêu để tiến tới hôn nhân. Bố chỉ có một mình con. Không nhất thiết dẹp chuỵện này để theo đuổi học hành mà cần tiến hành song song". Tôi nói với bố: "Cô gái sẽ đến hôm nay chỉ là quan hệ bạn bè vô tư. Nhưng nếu bố ưng ý, con có thể tiến xa hơn với cô ấy, vì hiện tại cô ấy rất có cảm tình với con".Rồi ngày gặp mặt cũng tới. Ngay từ khoảng 9h, tôi đã thấy người phụ nữ là bạn bố xuất hiện với lỉnh kỉnh các túi ni lông đựng đầy thực phẩm trong rọ xe máy. Câu đầu tiên cô chào tôi sau cái gật đầu kèm theo một nụ cười rất tươi.Tôi ra đỡ và dắt xe của cô vào nhà. Cảm thấy xưng hô "cô - cháu" có phần hơi gượng, vì người phụ nữ trước mắt chỉ hơn tôi chừng dăm ba tuổi bởi trông còn rất trẻ. Nhưng cô đã chủ động áp đặt luôn nên tôi đành bị động tuân thủ. Vả lại chẳng thể khác. Không lẽ lại xưng hô "chị - em" khi họ sắp sửa là mẹ kế của mình?Phải nói ngay đó là một phụ nữ rất đẹp, từ cách ăn mặc rất hợp thời trang, vừa yểu điệu nhưng lại nhã nhặn, nền nã, lịch sự. Cô có gương mặt thật nổi trội với những đường nét thanh tú và một thân hình hài hòa, rất có dáng.
Theo VNE
Tôi sẽ buông tay người đàn ông đeo nhẫn Tôi không muốn mình sẽ sống dằn vặt trong những ngày tháng sau này khi tôi không tự tin để trở thành vợ, thành mẹ. Tôi gặp anh trong một chiều mưa, xe anh đụng xe tôi. Tôi ngã lăn trên đất. Tôi vội đi và chưa kịp biết người đàn ông đó là ai, chỉ biết bàn tay anh đeo nhẫn. Ngày...