Căm hận cả gia đình chồng vì chồng nghe lời mẹ đánh vợ
Em năm nay 20 tuổi, em mới kết hôn tới giờ là được gần 2 năm. Từ nhà em tới nhà chồng cách 8 cây số, lúc kết hôn em với chồng em không yêu nhau, cứ hỏi là lấy thôi.
ảnh minh họa
Lúc mới cưới thì cuộc sống của em vẫn bình thường nhưng cưới được 3 tháng trở đi em với mẹ chồng không hợp nhau, mẹ em suốt ngày nói, không có chuyện gì cũng kiếm chuyện ra để nói em, mỗi khi em xin về ngoại chơi mẹ chồng em không cho về, còn nói là “đi thì đừng về nữa”, đã nhiều lần mẹ em nói vậy rồi. Với lại mẹ chồng em hay dọa em là gọi mẹ đẻ em xuống nói chuyện dù không có chuyện gì mẹ em cũng nói vậy. Em chán lắm, em cũng không biết tại sao mẹ chồng em lại vậy nữa, cả ngày em đi làm cứ đi làm về mẹ em lại nói, sáng nói, tôi nói mà chả có chuyện gì cũng nói.
Hàng tháng em đi làm em vẫn đưa tiền lương, việc nhà em vẫn làm chứ có phải không làm đâu, thế mà mẹ chồng em vẫn không hài lòng, cứ soi moi em từng tí một với lại có những chuyện em không làm mẹ chồng em cứ đổi cho em làm, em giải thích thì mẹ lại bảo là cãi lại. Chồng em lại là con nuôi chứ không phải là con đẻ của bố mẹ chồng em nên chồng em không dám bênh em dù em đúng hay sai thì chồng em cũng không thèm bảo gì, không bênh em dù chỉ một lần.
Ừ thì em cũng hiểu và thông cảm cho chồng em nhưng cái gì cũng phải đúng thì thôi. Có hôm sáng ra mẹ chồng em bảo chồng em là cuốc vườn cho mẹ để mẹ trồng rau nhưng hôm đó chồng em mệt chồng em bảo để chủ nhật con ở nhà thì con làm cho, thế là mẹ chồng em nói chồng em là “cái loại mày ngu như chó ý, vợ mày bảo làm gì cũng nghe, vợ mày đứng chỉ chân chỉ tay bắt may hót cứt may cũng làm”. Thế là em ở trong nhà em nghe tiếng em mới ra nói lại là “con đứng chỉ chân chỉ tay bắt chồng con làm lúc nào mà mẹ bảo thế, chồng con làm cái này thì con làm cái khác con có ngồi chơi đâu”.
Thế là mẹ chồng em gọi mẹ đẻ em xuống nói chuyện, hôm mẹ đẻ em xuống thì em bảo chồng em là ở nhà có gì không phải anh nói giúp em nhưng chồng em không ở, chồng em đi cỗ, hôm đó mẹ chồng em nói mẹ đẻ em xa xả như tát nước vào mặt mà làm gì có chuyện gì toàn nói linh tinh ăn không nói có.
Lúc đó em muốn ra nói lại lắm nhưng mẹ đẻ em không cho ra, em chỉ biết ở trong phòng khóc, mẹ đẻ em nhìn em khóc mẹ em sợ em nghĩ quẩn nên xin em về chơi mấy hôm, xin mãi mới được về 1 tuần. Lúc về em để xe lại cho chồng em đi, trong thời gian em ở nhà đẻ, chồng em không hề xuống nhà em 1 lần nao dù em đã cố tình để xe cho anh đấy, khi em hỏi sao không xuống, chồng em trả lời bố mẹ không cho xuống. Chồng em quá nghe lời bố mẹ. Rồi 1 tuần trôi qua em lại về nhà chồng, từ lúc đó mẹ chồng em cũng ít nói hơn.
Nhưng có một hôm mẹ chồng bảo vợ chồng em nhận con nuôi tại chồng em yếu sinh lý không đẻ được nên mẹ chồng bảo nhận con nuôi nhưng em không đồng ý, em bảo là hãng từ từ để chữa chạy xem thế nào đã, mới lấy chưa được 2 năm nhận con nuôi làm gì sớm, nhưng chồng em không nghe chồng em thích nhận con nuôi, chồng em cứ hỏi em, em đã trả lời rất nhiều lần rồi mà chồng em vẫn hỏi đến nỗi em không buồn trả lời nữa.
Video đang HOT
Mẹ chồng em thấy thế lại bảo chồng em đánh em thế là chồng em đánh em thật, em chán lắm, em muốn ly hôn. Bây giờ lòng hận thù của em còn nhiều hơn tình cảm vợ chồng. Em hận lắm, em hận cả nhà chồng em. Bây giờ em phải làm sao ạ. Em có nên ly hôn nữa không. Bây giờ vợ chồng em tuy ở chung nhà nhưng không ngủ với nhau nữa.
Theo Iblog
Chồng đánh vợ thừa sống thiếu chết vì dám... chửi bồ
Chịu đựng đủ mọi hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng, tôi cũng phải buông tay để tìm lại bình yên cho mình.
25 tuổi, tôi kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình 9 tuổi, làm công nhân một công ty tư nhân. Tuy làm lâu năm nhưng không có bằng cấp nên lương chồng tôi tương đối thấp. Mọi chi phí gia đình đều do tôi lo liệu. Vì vậy, ngoài thời gian làm ở công ty, tôi còn nhận thêm nhiều việc làm thêm khác nhau để kiếm thêm thu nhập.
Chồng tôi là kẻ vô trách nhiệm đến đáng sợ. Thời gian tôi mang bầu, dù nghén đến mức ngửi thấy mùi thức ăn, tôi đã nôn thốc nôn tháo thế nhưng, tôi vẫn phải cơm canh đủ 3 bữa cho chồng.
Nhiều hôm nấu ăn mà tôi phải bịt khẩu trang lại để không ngửi thấy mùi nữa. Một lần chồng tôi thấy, anh ta nhẫn tâm đánh tôi vài bạt tai chỉ vì dám xúc phạm chồng.
Anh ta hét lên bảo tôi nấu cho chồng ăn hay cho lợn ăn mà phải bịt khẩu trang kín mít? Lần đó, tôi đau đớn đến mức suy nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng thương con trai trong bụng, lại sợ điều tiếng xã hội nên tôi gạt nước mắt chấp nhận tiếp tục chung sống với chồng.
Ảnh minh họa
Có con rồi, tôi càng khổ hơn. Con vừa đầy tháng, tôi đã phải tự lo hết mọi việc nhà, từ giặt giũ, nấu ăn, chăm sóc con. Chồng tôi vẫn đi đi về về nhưng hầu như chẳng quan tâm đến sự có mặt của mẹ con tôi.
Thỉnh thoảng anh ta mới bế thằng nhỏ một chút, nựng nịu vài cái rồi lại trả cho tôi. Đến mức tôi nói với anh ta rằng anh ta giống như hàng xóm chứ không phải cha nó. Anh ta vẫn chẳng thay đổi gì.
Con được 6 tháng, tôi gửi con vào mầm non tư thục rồi đi làm lại. Khi này, tôi mới bắt đầu nghe loáng thoáng chuyện chồng tôi có bồ nhí. Ban đầu tôi không tin. Nhưng khi tận mắt đọc tin nhắn rủ nhau cùng đi nhà nghỉ của anh ta và ả, tôi mới sửng sốt. Hóa ra, chồng tôi không chỉ vô trách nhiệm mà còn khốn nạn đến mức đó.
Tôi làm to chuyện lên và vứt vào mặt anh ta đơn ly hôn. Nhưng chính mẹ tôi và những người phụ nữ bên cạnh lại khuyên tôi suy nghĩ lại. Họ nói phụ nữ phải chịu thiệt thòi, phải chấp nhận, phải biết lạt mềm buộc chặt để giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi làm theo. Tôi cố kiềm chế bản thân mình, cố tỏ ra ngọt ngào, chiều chuộng chồng mong anh ta nghĩ lại. Nhưng tôi đã sai, những việc tôi làm chỉ càng khiến anh ta cảm thấy tôi nhu nhược, kém cỏi và sợ mất anh ta.
Không những không quay đầu, anh ta còn đi với bồ một cách công khai. Nhiều đêm ôm con trong nhà, tôi bật khóc vì tuyệt vọng và đau khổ. Đó là những ngày tháng tối tăm nhất trong cuộc đời tôi.
Biết chồng đi ngoại tình, tôi chẳng dám đánh ghen vì không muốn mất thể diện chồng. Tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đợi chồng mỗi đêm. Tôi vẫn đáp ứng nhu cầu của chồng mỗi khi anh ta cần. Tôi cam chịu đến mức khốn khổ vì sợ gia đình tan vỡ.
Một hôm, cô nhân tình của chồng gọi điện cho anh ta ngay trước mặt tôi. Quá đau đớn và tức giận, tôi giật lấy điện thoại rồi hét lên 'Mày là đồ đ.'. Ngay tức thì, chồng tôi tát tôi tới tấp đến mức tôi choáng váng mặt mày.
Rồi anh ta còn nắm lấy đầu tôi mà đánh vào bàn ăn. Vừa đánh, anh ta vừa chửi tôi đanh đá, hỗn láo, dám mắng bồ anh ta thì khác gì mắng anh ta là...
Ảnh minh họa
Đánh xong rồi, anh ta cũng chẳng chịu nhìn lại xem tôi có sao không mà phóng xe đi luôn. Tôi phải mò điện thoại, gọi cho chị gái đến chở đi bệnh viện. Suốt cả tuần nằm viện, chồng tôi cũng chẳng hề xuống thăm tôi lấy một lần.
Nằm trong viện một mình, tôi mới thấm thía bao cay đắng, lạt mềm buộc chặt đâu phải lúc nào cũng khiến người chồng hối hận mà quay về.
Sau khi xuất viện, tôi lập tức làm đơn đơn phương ly hôn. Khi thấy tôi dọn đồ, anh ta còn vênh mặt thách đố tôi, còn mắng tôi đi thì đi luôn, không được về nhà nữa. Thấy tôi vẫn bình thản dọn đi, anh ta hơi cuống lên nhưng cũng làm bộ ta đây không cần.
Cho đến khi tòa gửi giấy triệu tập, anh ta mới hốt hoảng đến nhà mẹ đẻ tôi, bảo tôi suy nghĩ lại. Anh ta ôm con, rồi lấy thằng bé ra làm mồi để tôi xiêu lòng. Nhưng tôi không còn cần một người chồng như anh ta nữa. Con tôi cũng không cần một người cha như vậy.
Hòa giải 3 lần, chúng tôi mới chính thức ly hôn. Hiện nay, cuộc sống hai mẹ con tôi vẫn còn nhiều khó khăn nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua được.
Theo Afamily
Sự độc ác của gia đình chồng khiến tôi phải trốn chạy Vì sao đến con ruột, cháu ruột của mình mà họ còn có thể đối xử như vậy? Chào mọi người, tôi rất ngại khi phải viết những dòng này ra để kể về cuộc đời mình. Nhưng mẹ con tôi cần lắm những lời khuyên, an ủi lúc này. Tôi kết hôn cách đây 3 năm, đến đầu năm 2014 thì tôi...