Cảm động với bức thư người phụ nữ gửi tới mẹ kế của con gái
Chắc chắn không người mẹ nào mong muốn có người phụ nữ khác chen vào cuộc sống của gia đình mình. Khi điều đó trở thành hiện thực, tâm trạng chung của hầu hết chị em phụ nữ là sự ấm ức và lo lắng. Tuy nhiên, cách phản ứng của mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Gửi đến mẹ kế của con gái chị!
Chị chưa bao giờ mong chờ sự xuất hiện của em. Em cũng không có mặt trong những giấc mơ và dự tính để xây dựng tổ ấm của chúng tôi.
Chị không cần sự giúp đỡ của một người phụ nữ khác để nuôi dạy con cái mình. Gia đình đối với chị chỉ bao gồm bản thân, những đứa trẻ và cha của chúng, chứ không phải là em.
Chị chắc chắn rằng em cũng vậy, không hề nghĩ đến sự tồn tại của chị trong cuộc sống của mình. Và chị cũng cá rằng em có hàng tá kế hoạch cho tổ ẩm riêng.
Nhưng cuộc đời là như vậy đấy. Có quá nhiều thứ mà chúng ta không thể nào lường trước được. Gia đình của chúng tôi phải chia tay nhau, và rồi em xuất hiện.
Trong tưởng tượng của chị, em là một con người nhỏ nhen và ích kỷ. Con gái chị không đời nào coi em là mẹ. Chị đã từng hy vọng em là người có phần nhạt nhẽo và thầm mong con bé hắt hủi em. Rồi cha bọn trẻ sẽ nhận ra rằng anh ấy đã phạm phải sai lầm lớn đến nhường nào.
Chỉ cần nghĩ đến việc có người khác thay thế vị trí của mình là trong lòng chị lại cảm thấy vô cùng giận dữ.
Nhưng mọi chuyện vẫn phải tiếp diễn…
Video đang HOT
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, phải thừa nhận rằng em không hề giống như những gì mà chị tưởng tượng. Chị cảm thấy có phần ghen tị vì điều đó. Em là một người phụ nữ trẻ trung và đáng yêu.
Kế hoạch của chị đã thất bại hoàn toàn. Chị vốn tự nhủ rằng mình sẽ ghét cay ghét đắng con người ấy, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười thân thiện của em, trái tim chị liền dịu lại.
Chị cũng muốn chọc tức và phá hoại cuộc sống của em, nhưng tất cả mà chị cảm thấy là sự biết ơn đối với em.
Em đã chấp nhận con gái chị và yêu thương nó vô điều kiện. Đó thực sự là một món quà vô giá. Em coi con bé là một phần cuộc sống của mình, và luôn trân trọng mối quan hệ gắn bó giữa hai cha con. Điều đó cho thấy em là một con người dũng cảm biết nhường nào.
Khi ly hôn với chồng, chị đã biết rằng con bé sẽ vô cùng cô đơn và cảm thấy trống vắng bởi nó quá nhỏ và cần có mẹ kề bên. Nhưng thật đau lòng khi chị vẫn quyết định ra đi. Bởi vậy, chị rất biết ơn khi em đã chấp nhận hy sinh và lấp đầy khoảng trống ấy bằng sự bao dung và nhân hậu của mình. Em chính là người mẹ tuyệt vời mà con bé cần.
Và trên hết, em vẫn tôn trọng và không gạt chị ra khỏi cuộc sống của gia đình mình. Chị cảm thấy thật may mắn khi vẫn có thể thường xuyên trao đổi và chia sẻ với mẹ kế của con.
Em là một món quà mà ông trời ban cho gia đình chị. Con gái chúng ta sẽ trưởng thành và là một cô bé giàu tình yêu thương. Mặc dù cha mẹ con bé ly dị nhau, nhưng nó sẽ không phải chịu sự bất hạnh.
Chị sẽ rất vui mừng và yên tâm khi nghe con bé gọi em là mẹ và nhìn thấy hai người cư xử thân thiết với nhau. Chị có thể vượt qua tất cả những khó khăn và thử thách trong cuộc sống, chỉ cần con bé khỏe mạnh và hạnh phúc là đủ.
Con gái chúng ta thật may mắn vì nó có 2 người mẹ, 2 người phụ nữ kiên cường luôn yêu thương và chở che.
Một lần nữa cảm ơn em, thiên thần của gia đình chị!
Theo Hanoimoi
Đằng sau "cuốn sổ nợ" đặc biệt của người mẹ kế...
Ngày cô trở về, cầm cuốn sổ nợ trên tay, cô khóc nghẹn khi biết được sự thật...
Mẹ bỏ nhà đi khi cô còn bé, cô sống với cha đến năm 5 tuổi thì cha cô có mẹ kế. Cha con cô sống ở nhà mẹ kế, mọi chi tiêu đều nhờ vào tiền của bà. Mẹ kế có một người con trai lớn hơn cô ba tuổi, không ức hiếp cô nhưng rất ít nói, thi thoảng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Bà có một cửa hàng bán trái cây, bà đối xử với cha con cô cũng rất tốt. Kể từ ngày mẹ đẻ bỏ cô mà đi, cô sống khép kín, ít nói, không thân thiện với mẹ kế. Bà đóng học phí cho cô, giặt quần áo cho cô. So với những đứa trẻ khác, cô không quá hạnh phúc nhưng cũng không đến nỗi khổ sở.
Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến năm cô lên 10 tuổi, công trường nơi cha cô làm việc bị sập do quá cũ, công nhân làm việc ở đó bị vùi trong đống cát, trong đó có cha cô. Lúc cô chạy đến bệnh viện, cô thấy người ta đã phủ tấm vải trắng lên người, mẹ kế đang khóc lóc vật vã bên cạnh. Cô đứng chết lặng trước phòng bệnh, cậu con trai của mẹ kế đẩy cô vào: "Nhanh lại nhìn cha lần cuối đi!". Nói rồi, cô chạy nhào đến, khóc thét một tiếng rồi ngất lịm trên người cha cô.
Ngày tiễn đưa cha, cô như người mất hồn bên di ảnh của cha, những người xung quanh xì xào, đứa bé thật tội nghiệp, kiểu gì chẳng bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà. Tối đó, cô mơ thấy mình quần áo rách rưới, ăn xin ở ngoài đường. Cô bừng tỉnh và cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Sáng sớm, mẹ kế vẫn như thường ngày, thức dậy nấu cơm, gọi cô dậy ăn sáng rồi đi học như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Đầu cô đau như búa bổ, cô thấp giọng van nài: "Hôm nay con có thể nghỉ một hôm không ạ? Con nhớ cha!". Bà lạnh lùng nói: "Không được! Không đi học thì cha cô có sống lại được không? Nếu có sống ông ấy cũng không đồng ý chuyện này đâu". Cô vác ba lô đi học trong nước mắt. Trước khi ra khỏi ra, mẹ kế đứng đằng sau la lớn: " Đặng Phương Anh, cô nhớ cho tôi, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy cô khóc, nghe rõ chưa?".
Cũng bắt đầu từ hôm đó, mẹ kế dường như không bao giờ cười với cô, thái độ của bà khác hẳn so với khi cha cô còn sống. Cô bắt đầu nghĩ đến lời dân làng nói và thấy nó đúng thật. Cô tự nhủ mình nhất định phải lớn nhanh và rời khỏi ngôi nhà này. Năm học lớp bảy, lần đầu tiên có chu kỳ, cô sợ hãi. Mẹ kế cô biết chuyện liền vứt cho miếng băng vệ sinh, cô loay hoay không biết thế nào, bà cũng không giúp mà nghiêng mắt nhìn cô: "Đặng Phương Anh, chuyện gì cũng phải dựa dẫm vào người khác mới làm được à?". Cô uất ức nhưng không biết nói với ai, cô nhủ mình phải học cách tự lập, không được nhờ cậy vào ai nữa.
Cô bắt đầu học cách giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, khâu áo. Cũng từ đó, mẹ kế không giặt đồ cho cô nữa. Mặc dù mẹ kế không phải là người học giỏi, con trai bà cũng không có thành tích học tập tốt, tốt nghiệp xong chuyển sang học trung cấp nhưng bà yêu cầu cô phải xếp nhất lớp, nếu không thì sẽ bị phạt. Mặc dù năng lực học tập của cô không đến nỗi nhưng để giành được vị trí nhất lớp là điều quá khó khăn. Cô hận, hận người mẹ kế đối xử hà khắc với cô, chắc bà ta đang tìm trăm phương nghìn kế để đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng cô không thể ra đi lúc này được bởi cô không muốn làm một kẻ ăn mày.
Và rồi, cô lao đầu vào học, học ngày học đêm, có nhiều lúc buồn ngủ quá cô gục xuống bàn, một lát sau lại tỉnh dậy đi rửa mặt và học tiếp. Thực ra cô rất chán ghét việc học nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác. Kết quả thi cuối năm công bố, cô vượt lên bao nhiêu bạn trong lớp và giành được vị trí thứ ba. Giáo viên chủ nhiệm cùng các bạn trong lớp đều ngạc nhiên bởi không ai ngờ cô lại giành được vị trí như vậy. Ấy thế nhưng cô không có chút niềm vui của kẻ chiến thắng, bởi trong cô lúc này là nỗi lo phải đối mặt với mẹ kế.
Tan học, cô sợ phải về nhà, cô vừa bước đến cửa, mẹ kế đã chỉ thẳng vào góc tường và mắng: "Đúng là đồ phế vật, mau quỳ xuống cho tôi!". Thì ra, trước lúc cô về, mẹ cô đã đến hỏi bạn bè. Cô quỳ vào góc tường, không khóc một tiếng. Hai từ "phế vật" luôn ám ảnh trong đầu cô, nó thôi thúc cô quyết tâm phải đậu Đại học, để xem bà ta có dám mắng nhiếc cô thế nữa không.
Chuyện mua bán của mẹ kế không được thuận lợi như trước. Ngày nào về cô cũng nhìn thấy bà ngồi đếm những tờ tiền, mà tiền thì ngày càng ít đi. Cô cầu mong ông trời đừng để cho mẹ kế không kiếm ra tiền, vì như thế cô sẽ không được đi học nữa. Lần đó, cô bạn gần nhà sang tìm cô, mẹ kế mở cửa, cô bé kia vội nói: "Bạn Phương Anh có ở nhà không ạ? Bạn ấy mượn sách tham khảo của cháu, sắp thi tốt nghiệp rồi, cháu đang cần gấp ạ!". Sách tham khảo không hề rẻ chút nào, một bộ hai quyển dày cộm, giá của một quyển phải mất hơn năm chục nghìn, vì thế nhiều lần muốn xin tiền nhưng cô không dám mở miệng. Hôm sau, bà bỗng đưa cho cô tờ một trăm nghìn, vứt vào người cô như kiểu bố thí: "Cầm tiền mà đi mua sách! Tôi không cho không đâu, tôi ghi hẳn vào sổ nợ đấy!".
Cô thi đậu vào trường điểm cấp ba, những tưởng rằng mẹ kế sẽ bớt đay nghiến cô nhưng khi bà cầm tờ giấy báo trúng tuyển căm cụi tính tiền học phí, lâu lâu lại lẩm bẩm trong miệng: "Đúng là con quỷ đòi nợ! Nếu không vì sau này cô sẽ trả nợ cho tôi thì còn lâu tôi mới nuôi cô ăn học!". Cô nói với mẹ ở trong ký túc cho đỡ tiền, bà dí tay vào trán cô nói với giọng đay nghiến: "Ở trong trường không tốn tiền à?".
Ba năm sau, khi cầm tờ giấy trúng tuyển đỏ rực trong tay, cô khóc. Kể từ khi cha mất, đây là lần đầu tiên cô khóc, cô khóc trong sự sung sướng. Ngày lên trường đăng kí nhập học, mẹ kế gói bánh cho cô ăn, bà không nói gì, cũng không tiễn cô. Còn cô thì vui mừng vì đã thoát được cái ngôi nhà này, giờ cô không cần tiền mẹ kế gửi nữa bởi cô đã có thể tự kiếm tiền thêm từ việc dạy kèm, nghỉ hè cô không về nhà và dần dần hình ảnh mẹ kế bị phai nhòa trong đầu cô.
Năm thứ ba, trước giờ giao thừa, cô nhận được điện thoại của cậu con trai bà. Anh ta chỉ nói muốn cô về nhà một chuyến rồi cúp máy. Cô không muốn quay lại ngôi nhà đó, nơi đó có gì để cô luyến tiếc đâu. Nhưng rồi, cô cũng về xem sao. Về đến nhà, cô chỉ nhìn thấy người con trai ngồi ở ghế, cô cũng không muốn hỏi bởi vốn dĩ cô không quan tâm. Nhìn thấy cô bước vào, anh trai đứng dậy và đưa cho cô một quyển sổ cũ. Đó là sổ nợ của mẹ kế. Cô cười nhạt, cầm quyển sổ trên tay, cô nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ: "Sao, bây giờ muốn đòi nợ tôi à?" Bỗng từ trong sổ rơi ra một quyển sổ tiết kiệm, đó là số tiền sang sạp trái cây mà mẹ kế để lại cho cô, còn ngôi nhà thì mẹ để lại cho anh trai. Mẹ đã qua đời...
Đó không phải sổ nợ mà là quyển nhật ký của mẹ kế. Tay cô run run lật từng trang nhật ký, cô ngồi thụp xuống và nước mắt vỡ òa. Mẹ kế viết: "Ông à, ông yên tâm, tôi không đi bước nữa đâu. Tôi nhất định sẽ nuôi Phương Anh ăn học nên người, nó sẽ làm ông mở mày mở mặt. Ông đừng trách tôi tàn nhẫn với con nhé. Phương Anh không giống với những đứa trẻ khác, nó không có cha mẹ bên cạnh, vì thế nó phải học cách kiên cường, tự lập, nhịn nhục, chịu khổ. Nó thi không giành được hạng nhất, tôi phạt nó quỳ là quỳ với ông, bởi người nó có lỗi nhiều nhất chính là ông. Tôi xuất thân từ nông thôn, không được học hành nhiều, tôi không biết liệu mình dạy con như vậy có đúng không nhưng giờ con bé đậu Đại học rồi, đã đến lúc nó tự lo cho bản thân mình được rồi. Tôi mừng cho nó, đã đến lúc tôi đi gặp ông, tôi mệt lắm rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi!.Phương Anh à, hãy cho mẹ được xưng hô mẹ với con. Mấy năm nay, con không về thăm mẹ, mẹ rất buồn. Chắc là con rất ghét mẹ đúng không, mẹ biết điều đó. Hãy cố gắng học tập thật tốt, tự chăm lo cho bản thân mình nhé! Tuy không phải con ruột nhưng mẹ muốn nói rằng "Mẹ yêu con!".
Có những người, dù không phải ruột rà máu mủ nhưng họ vẫn luôn giàu tình yêu thương, luôn muốn chở che cho người khác. Ở đời vẫn luôn có những bà mẹ kế như thế này, hành động của bà đã hoàn toàn xóa tan quan niệm xưa:
"Mấy đời bánh đúc có xương Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng".
Theo mot the gioi
Du học 1 năm, người yêu trở thành ...mẹ kế Viện cớ bận thi cử, tôi ở lại Sydney trong khi bố đang tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại lần thứ hai của mình mà cô dâu lại chính là ...người yêu của tôi. Bố tôi là một nghiên cứu sinh được cử đi Đức tu nghiệp từ những năm vừa tốt nghiệp, mẹ tôi lúc đó là một giáo viên...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Mẹ giội nguyên xô nước vừa mới lau nhà lên đầu tôi vì ngủ dậy muộn giờ đón em 5 phút

Lương hưu 50 triệu/tháng nhưng bố chồng không đưa con dâu đồng nào, ăn uống thì chê bai, tôi nổi đóa nói lại thì ông tiết lộ chuyện động trời

Nửa đêm nghe tiếng mẹ vợ khóc than trong phòng, tôi vào hỏi thì bàng hoàng khi bà quỳ sụp xuống van xin con rể cứu giúp

Bố vợ U80 vay tiền tôi để chu cấp cho tình trẻ kém 30 tuổi

Chồng keo kiệt với vợ con, nhưng lại lén lút gửi tiền về cho mẹ mình

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Thầm ngưỡng mộ bạn gái lương 40 triệu/tháng nhưng khi phát hiện việc làm của 2 mẹ con cô ấy trong chuyến du lịch thì tôi khủng hoảng thật sự

Đi làm về muộn, cả nhà đã ngủ ngon lành, lúc mở lồng bàn ăn cơm, tôi lặng người khi thấy tờ giấy mà mẹ vợ đặt trên mâm

Trước khi đập bỏ nhà cũ, chồng mời các em ăn bữa cơm cuối trong ngôi nhà của bố mẹ mà tôi thấy bản thân quá thất đức

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp
Có thể bạn quan tâm

'Mỹ nhân kế' trong đường dây mua bán người sang Campuchia
Pháp luật
06:31:10 11/03/2025
Thực hư vụ ông Đoàn Văn Báu gây tai nạn giao thông rồi 'chối bỏ trách nhiệm'
Tin nổi bật
06:29:05 11/03/2025
Ai đã đẩy Kim Sae Ron vào đường cùng, khiến cô phải đăng ảnh thân mật với Kim Soo Hyun?
Sao châu á
06:25:11 11/03/2025
Thùy Tiên nỗ lực cứu vớt nhan sắc sau khi bị "ống kính hung thần" dìm thê thảm, lộ cả rổ khuyết điểm giữa trời Tây
Sao việt
06:21:20 11/03/2025
Món canh từ loại nguyên liệu gây bất ngờ: 99% mọi người chưa từng nấu mà không biết rằng siêu ngon
Ẩm thực
06:11:27 11/03/2025
Phim Trung Quốc quá hay xứng đáng nổi tiếng hơn: Cặp chính đẹp mê mẩn, đã xem là không dứt ra được
Phim châu á
06:04:39 11/03/2025
Bạch Lộc vĩnh viễn không quên người giúp mình đổi đời: Lưu giữ 1 tin nhắn suốt 12 năm
Hậu trường phim
06:01:27 11/03/2025
Loạt phim hành động khuấy đảo rạp chiếu nửa đầu năm 2025
Phim âu mỹ
05:56:28 11/03/2025
Nga thừa nhận chặng đường khôi phục quan hệ với Mỹ còn nhiều khó khăn
Thế giới
05:50:00 11/03/2025
Cận cảnh căn bếp có giá 600 triệu đồng: Nhìn sơ qua là thấy toàn đồ bếp siêu xịn xò
Sáng tạo
00:58:39 11/03/2025