Cảm động trước câu chuyện người mẹ kiệt sức nuôi 10 con để đến năm 80 t.uổi lại bị ruồng bỏ
Đâu đó giọng cười con trẻ, lời ru ầu ơ vang lên, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Bà ngẫm mà sao thấy đắng cay quá!
Các cụ nói chẳng sai, 1 mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con lại chẳng thể nuôi nổi 1 mẹ. (Ảnh minh họa)
Chồng mất sớm, để lại cho bà một nách 10 người con. Người ta, ai nhìn vào hoàn cảnh của bà cũng thấy ái ngại. Trong nhà tài sản chẳng có gì, cái nghèo, cái đói đang thường trực vây quanh. Mọi người lo lắng rồi không biết mẹ con bà sẽ sống ra sao trong cái thời buổi khốn khó này. Có người khuyên bà nên đi bước nữa, biết đâu có thêm đàn ông trong nhà, bà sẽ bớt đi một phần gánh nặng. Cũng có người mach nước hay là bà cho bớt vài đứa con đi ở. Chúng sẽ vừa kiếm được t.iền nuôi thân mà bà cũng bớt khổ. Nhưng cả hai phương án trên đều bị bà quả quyết bỏ qua.
Bà nhất định không tái giá nữa. Bà muốn giữ trọn đạo phu thê với người chồng quá cố. Còn về chuyện cho con đi ư? Chỉ trừ khi bà c.hết đi. Còn nếu bà vẫn sống, bà sẽ giữ chặt con bên mình, kể cả chỉ ăn rau, húp cháo loãng cũng không bao giờ bà để con phải đi làm kẻ hầu người hạ cho gia đình khác. Mười đứa con chính là tài sản quý giá nhất mà bà có, là những kỉ niệm đẹp nhất của bà và chồng bà. Bà chẳng có lộc về t.iền tài thì bà có lộc về đường con cái. Bà luôn tin, rồi con cái bà sau này sẽ làm bà mát mặt.
Bà làm quần quật từ sáng sớm đến tối mịt để chạy ăn từng bữa cho các con. Các con bà lại cứ cách nhau 1 năm 1 nên lớn không lớn hẳn, nhỏ không nhỏ hẳn. Đứa lớn chỉ có thể giúp bà bằng cách trông các em bên dưới để bà yên tâm đi làm mà thôi. Đồng lương làm được ngày nào, bà đổ dồn hết vào t.iền mua gạo, mua thức ăn. Nói thức ăn nghe cho có chứ chỉ có vài con cá khô, ít tép nhỏ, lạc rang. Có hôm, bới cơm cho các con ăn xong, quay ra nhìn nồi cơm đến chút cháy cũng chẳng còn mà bà không bao giờ kêu khổ. Bà chỉ cần các con bà được ăn no là đủ rồi.
Chồng mất sớm, để lại cho bà một nách 10 người con. (Ảnh minh họa)
Ban đêm, bà lại chẳng nghỉ, đặt lưng một chút cho đỡ mỏi rồi bà lại hì hục dậy đi xay đậu thuê cho nhà hàng xóm để họ làm đậu bán sớm. Bà chẳng nề hà bất cứ một việc gì, ngay cả là bốc vác, những công việc nặng nhọc của đàn ông. Miễn sao, bà lo đủ được cho các con mình. Thậm chí có lúc đói đến hoa mày chóng mặt, bà cũng dám mua lấy một củ khoai, chỉ uống nước lã cầm hơi còn mang t.iền về mua thức ăn nuôi con. Nhìn bà vất vả, khổ cực như thế, ai cũng mong rồi sau này khi lớn, con cái bà sẽ hết lòng báo hiếu, rồi bà chẳng có sức mà hưởng. Thế mà…
Video đang HOT
Các con bà rồi cũng khôn lớn, trưởng thành. Đứa nào cũng đã có công việc ổn định. Vài người con cũng đã lập gia đình. Bà cũng đã già yếu lắm ở cái t.uổi 80, bởi bao tháng năm lăn lộn, sự vất vả đã vắt kiệt sức lực của bà. Cứ tưởng đây là lúc bà sống để được hưởng phúc thì nào ngờ.
- Anh là lớn, anh phải nuôi mẹ là đúng rồi. Sao lại đùn đẩy trách nhiệm cho chúng em.
- Tôi là lớn nhưng đã có gia đình. Tôi còn phải lo cho vợ, cho con tôi. Các cô các chú chưa lập gia đình thì chăm sóc bà đi. Nếu không thì góp t.iền v.ào đây để thuê người chăm sóc bà.
- Anh chị tưởng t.iền là vỏ hến hay sao mà cứ thích bỏ ra là bỏ ra được. Cũng phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được đấy chứ.
Bà nằm trong buồng, nghe con cái cãi nhau về chuyện nuôi mình mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Thật sự trong giấc mơ, bà cũng vẫn luôn mơ thấy gia đình con cái vui vầy, hòa thuận, đầm ấm. Thế mà giờ đây… Bà ngẫm mà sao thấy đắng cay quá! Bà đã dành trọn hết cuộc đời mình, hy sinh nhưng niềm vui riêng của bản thân, nhịn ăn, nhịn mặc để dành cho con tất cả những gì mình có. Thế mà bây giờ, con cái bà lại trả ơn bà bằng những câu cãi vã nhau hàng ngày. Các cụ nói chẳng sai, 1 mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con lại chẳng thể nuôi nổi 1 mẹ.
Không muốn con cái cãi vã nhau, xô xát, đ.ánh c.hửi nhau, bà lẳng lặng dọn về mái nhà tranh cũ khi xưa sống một mình. Con cái bà biết chuyện cũng chẳng hề ngăn cản. Thậm chí chúng còn:
- Đúng rồi, mẹ về đấy ở cho thoải mái. Rồi hàng ngày chúng con sẽ thay phiên nhau cơm nước đầy đủ cho mẹ.
Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi. Ngồi ở thềm cửa, nhớ về những năm tháng khi xưa, khi những đứa con của bà còn nhỏ, vẫn hay cùng bà ngồi ở thềm cửa này, tíu tít kể chuyện cho bà nghe. Đâu đó giọng cười con trẻ, lời ru ầu ơ vang lên, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Người ta vẫn thường chẳng nói: Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con đấy ư? Các con bà không biết khi nghe được nỗi lòng này của bà, còn thấy xót xa, có thấy tủi hổ, tội lỗi hay không đây?
Theo blogtamsu
Câu chuyện người mẹ nghèo c.hết nghẹn trên mâm cơm ở nhà con trai khiến ai cũng phẫn nộ
5 ngày trời không được ăn hạt cơm nào, nhìn thấy cơm nóng bà Thao sáng bừng mắt. Bà bê bát cơm lên và vội, và rồi... bà đã bị nghẹn đút chặt lấy cổ...
Tuy nhiên chưa được hưởng sự báo đáp của con thì cuối năm đó đột nhiên ông Thao bị tai biến và đột ngột qua đời. (Ảnh minh họa)
Ông bà Thao chỉ có Tiến là con duy nhất thế nên từ khi Tiến còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành anh được bố mẹ dành hết mọi thứ kể cả tình cảm và vật chất cho con. Học xong đại học ra trường Tiến ở lại thành phố làm việc. Lúc đó anh muốn chung vốn với bạn bè để mở công ty riêng, vậy là chiều theo ý con, ông bà Thao đã bán một nửa số đất ở quê gửi t.iền lên cho con mở công ty.
Và cho tới khi Tiến lấy vợ, muốn mua đất xây nhà ở Hà Nội, anh lại gọi điện bảo bố mẹ bán nốt số đất còn lại dồn t.iền cho anh mua đất xây nhà. Tuy đất ở quê, nhưng nhà bà Thao lại ở mặt đường nên cũng có giá. Tiến thuyết phục bố mẹ bán bằng được rồi sau này anh xây nhà xong thì đón ông bà lên chứ ở gì quê nữa. Chỉ có đứa con trai duy nhất, sau này nhờ nó chứ nhờ ai, vậy là ông bà Thao bán nốt.
Trong khi chờ con trai mua đất xây nhà, ông bà phải nhờ tạm mảnh vườn của người anh trai của ông Thao trong làng, cất tạm căn nhà cấp 4 để hai vợ chồng già có chỗ tránh mưa tránh nắng. Tuy nhiên chưa được hưởng sự báo đáp của con thì cuối năm đó đột nhiên ông Thao bị tai biến và đột ngột qua đời. Vì đã bán hết đất, cuối cùng làm ma cho ông cũng là làm nhờ ở nhà anh trai của ông.
Chồng mất, bà Thao hết chỗ dựa cả về vật chất lẫn tinh thần vì ông sống thì ông còn có lương hưu, ông mất rồi mỗi tháng bà chỉ được lĩnh vài đồng t.iền tuất. Bà Thao càng ngày càng lại càng đau ốm luôn luôn. Lúc này Tiến đã xây xong nhà nhưng vẫn chưa chịu đón mẹ lên, có lẽ vì vợ anh không muốn như thế. Anh thuyết phục mãi mà vợ chưa chịu nên cũng không biết làm thế nào. Căn nhà anh đang ở phần lớn là t.iền nhà vợ cho mà.
Mãi tới đợt đó bà Thao ốm quá, mà không có người chăm sóc, các chú các bác ở quê mới gọi điện cho Tiến giục về chăm mẹ. Lúc ấy anh mới thuyết phục được vợ đưa mẹ lên để chăm bà. Nhưng vợ anh khó chịu ra mặt vì chê mẹ chồng quê bẩn thỉu, bệnh tật. Bát đũa của bà cô để riêng, quần áo của bà cô cũng bắt bà giặt riêng chứ không cho bỏ chung vào máy giặt.
Bà Thao vừa buồn vừa tủi đòi về. Tiến thấy vợ làm thế là không phải nên anh đã lựa lời khuyên nhủ vợ, nhưng vợ anh vẫn cứ không ưa mẹ chồng. Mẹ lên được 1 tuần thì Tiến phải đi công tác 5 ngày. Trước khi đi anh dặn vợ ở nhà cơm nước đầy đủ cho mẹ, vợ anh ậm ừ cho chồng yên tâm nhưng chẳng hề làm theo những gì Tiến dặn.
Hai ngày đầu tiên con dâu toàn ăn ngoài xong rồi mới về úp cho bà bát mì tôm. Hai ngày liền ăn mì tôm bà phát ngán định tối bảo con dâu nấu cơm cho ăn nhưng tối ấy Thu về qua nhà một tí rồi đi luôn. Cô dặn bà: "Đồ ăn có trong tủ lạnh mẹ lấy mà ăn nhé, con có việc phải đi mấy hôm mới về".
Nói rồi Thu đi luôn. Bà Thao mở tủ lạnh ra chỉ còn độc 3 gói mì tôm. Mấy ngày nay con dâu bà có mua gì đâu nên tủ lạnh trống trơn. Nhà lại kín cổng cao tường khóa chặt bên ngoài làm gì có ai vào được mà biết bà đói khát ra sao. Bà cũng chẳng có điện thoại mà gọi cho con trai. Vậy là tới tận lúc Tiến về bà chỉ có 3 gói mì tôm và uống nước cầm hơi.
Vợ Tiến đợi đúng lúc chồng đi công tác về thì cũng về và mua đồ nấu nướng. Tiến về thấy mẹ có dấu hiệu sắp lả mới trách vợ bắt vợ nấu cơm canh nhanh cho mẹ ăn. Vợ anh chỉ nói cô bận việc đi có một đêm chứ có để bà c.hết đói đâu mà anh lo. Tiến cho mẹ uống chút sữa nên bà đã tỉnh hơn một chút ra mâm cơm ngồi ăn. 5 ngày trời không được ăn hạt cơm nào, nhìn thấy cơm nóng bà Thao sáng bừng mắt. Bà bê bát cơm lên và vội, và rồi... bà đã bị nghẹn đút chặt lấy cổ.
Bà bê bát cơm lên và vội, và rồi... bà đã bị nghẹn đút chặt lấy cổ. (Ảnh minh họa)
Tiến cố vuốt ngực cho mẹ nhưng không được. Anh vừa mới cầm điện thoại gọi cho bác sĩ thì cũng là lúc mẹ anh đ.ánh rơi đôi đũa trên tay. Bà gục xuống ngay bên mâm cơm nhà con trai, mắt còn không nhắm được. Tiến đau đớn hét lên nhưng tất cả đã quá muộn mất rồi, mẹ anh đã trút hơi thở cuối cùng. Tiến khóc nức nở và vuốt mắt cho mẹ.
Lúc đưa mẹ vào giường của bà thì Tiến mới thấy dưới chân giường có túi rác. Nhặt lên thì là vỏ mì tôm. Anh gào lên đau đớn trước vợ: "Mấy ngày qua cô chăm sóc mẹ tôi thế này đây sao? Sao ngày nào tôi gọi cho cô cô cũng bảo cô nấu nướng cho mẹ tôi tử tế lắm. Cô có còn là con người nữa không? Mẹ ơi, giá con đừng đi thì mẹ đã không khổ thế này. Mẹ ơi, mẹ tha lỗi cho con...".
Bà Thao được đưa về quê an táng. Anh em họ hàng ai cũng căm hận con trai và con dâu bà vô cùng. "Đấy cả đời vất vả vì con, vun vén dốc hết mọi thứ cho con để rồi lúc già tưởng được nhờ cậy thì cuối cùng nó mang xác mẹ nó về đấy".
Đúng là: "Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày". Những ai còn cha mẹ thì hãy cố gắng đối đãi với đấng sinh thành sao cho tròn đạo hiếu, đừng để sự việc đau lòng xảy ra giống như câu chuyện này mới ân hận thì đã quá muộn rồi.
Theo blogtamsu
Câu chuyện người mẹ nghèo nhịn ăn 3 ngày rồi trút hơi thở cuối cùng bên mâm cơm đợi con trai khiến ai đọc cũng phải nhòa lệ Trước khi nhắm mắt bà Hòa vẫn thều thào nói với ông trưởng xóm: "Ông... gọi giúp... tôi... thằng Đại... về ăn cơm...tôi...vẫn đợi...". Bà Hòa sinh ra đã bị dị tật khoèo chân, nên dù thời con gái rất xinh xắn trắng trẻo vẫn không có chàng trai nào chịu hỏi bà về làm vợ. Họ sợ, đứa con sinh ra sau...