Cảm động chuyện tình chàng trai nhờ em ruột làm… chú rể
Yêu nhau qua những lá thư suốt ba năm, cô nhân viên thẩm mỹ viện Nguyễn Thị Thùy Trang và chàng trai bị bại liệt Đặng Văn Tĩnh quyết định đi đến hôn nhân. Tuy nhiên, trong hôn lễ, người đến đón dâu, trao nhẫn cưới trong vai trò chú rể lại là em trai ruột của Tĩnh.
Cả gia đình hạnh phúc bên nhau. Ảnh: T.G
Tình yêu “ươm mầm” qua những cánh thư
Lúc mới sinh ra, Đặng Văn Tĩnh (SN 1986, ở xóm Bắc Kênh Cầu, xã Đồng Than, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên), cũng như bao đứa trẻ khác, hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng đến năm Tĩnh lên bảy tuổi, một bi kịch bất ngờ đổ ập đến, khi cậu đột nhiên bị tê buốt chân tay rồi ngất đi. Sau lần đó, hai khớp tay của Tĩnh dần trở nên lỏng lẻo, mềm oặt, hai chân thì cứng lại không thể di chuyển. Hoảng hốt, gia đình đã đưa Tĩnh đi khắp các bệnh viện điều trị nhưng kết quả không như mong đợi. Từ một đứa trẻ khỏe mạnh, Tĩnh không cử động được, mọi sinh hoạt đều phải nhờ bàn tay của người thân.
Tuy nhiên, đón nhận bi kịch xảy ra với mình, Tĩnh không buông xuôi mà cố gắng đấu tranh để vượt lên. Thời gian trôi qua, không chỉ động viên bản thân mình, anh còn thành lập câu lạc bộ Tỏa sáng ước mơ để giúp những người khuyết tật có được cuộc sống tốt đẹp. Khâm phục trước ý chí và nghị lực ấy, nhiều cô gái trong làng đã đem lòng yêu thương anh. Tuy nhiên, trải qua hai mối tình, Tĩnh đều thất bại bởi: “Gia đình nhà gái kiên quyết không chấp nhận con gái yêu và lấy một người tàn tật”.
Tủi thân sau những đổ vỡ trong tình yêu, Tĩnh sống khép mình hơn. Có giai đoạn, chiếc radio trở thành người bạn thân thiết của Tĩnh. Hàng đêm, chàng trai lại bật đài, theo dõi chuyên mục “Cửa sổ tình yêu” của Đài tiếng nói Việt Nam (VOV) để lắng nghe những tâm sự, trải nghiệm về cuộc sống của giới trẻ. Trong một lần chia sẻ về cuộc đời mình trên chương trình của VOV, anh đã nhận được rất nhiều lời động viên, khích lệ tinh thần. Trong đó, có một cuộc điện thoại làm anh nhớ nhất từ miền Nam gọi ra của Nguyễn Thị Thùy Trang (SN 1988, quê ở Đồng Nai). Khâm phục trước ý chí, và nghị lực vươn lên của Tĩnh, Trang đã tìm cách nhắn tin, gọi điện hỏi thăm anh với tư cách là một người đồng cảm. “Khi nghe được những dòng tâm sự của anh Tĩnh trên sóng của kênh VOV, tôi rất khâm phục ý chí, nghị lực vươn lên của anh. Thời gian đầu, tôi coi anh Tĩnh như người bạn bình thường, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với anh những khó khăn trong cuộc sống. Nhưng lâu rồi thành quen, hàng đêm, chúng tôi đều nhắn tin qua lại với nhau”, chị Trang kể lại.
Tiếp lời chị Trang, anh Tĩnh cho biết: “Cũng chính từ đây, chúng tôi thư đi thư lại càng nhiều hơn, nói chuyện với nhau rất hợp. Thậm chí thấy chưa đủ, tôi còn nhờ em trai viết thư cho Trang để được nói chuyện dài hơn. “Suốt cả năm trời, hai đứa thư từ, nhắn tin không ngừng nghỉ. Và từ lúc nào, tôi đã đem lòng thương thầm, nhớ trộm cô gái ấy”, Tĩnh chia sẻ. Thế nhưng, đúng vào lúc tình cảm phát triển sâu nặng hơn, Tĩnh vỡ mộng khi biết Trang là cô gái hoàn toàn bình thường. Sự tự ti về khiếm khuyết bản thân khiến chàng trai trở nên e dè, thậm chí chủ động cắt đứt liên lạc. Song cuối cùng, lý trí không thắng nổi trái tim. Những xúc cảm nhớ nhung, những yêu thương dồn nén bấy lâu dội về cồn cào như sóng biển, sau một thời gian, anh quyết định bỏ qua mọi định, kiến ngỏ lời với cô gái. “Hôm đó, tôi còn nhớ rõ như in vào lúc 22h20, ngày 30 Tết năm 2011. Tôi đã nói với Trang: “Anh yêu em, cho anh một cơ hội bên em nhé”. Nói xong, tim tôi như ngừng đập, như nổ tung khi nhận được câu trả lời của Trang: “Em chờ đợi câu nói này của anh lâu lắm rồi anh có biết không”. Giọng anh Tĩnh tràn đầy hạnh phúc, khiến chúng tôi cứ ngỡ như câu chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Em trai đóng thế anh trai làm chú rể
Những cánh thư, những tin nhắn điện thoại đã nuôi dưỡng tình yêu của Trang và Tĩnh lớn dần theo năm tháng. Đến một ngày, Trang quyết định xin nghỉ công việc ở thẩm mỹ viện để ra thăm Tĩnh, cũng như gặp mặt gia đình người yêu. Chia sẻ với chúng tôi, chị Trang cho biết: “Vừa bước xuống sân bay, tôi cảm thấy rất xúc động khi người ra đón tôi lại là cha anh Tĩnh. Thấy hình ảnh của bác, tôi có cảm nhận như là những người thân thiết trong gia đình. Lúc đó, tôi đã có suy nghĩ mình nhất định phải trở thành con dâu của bác. Giây phút bước chân vào nhà, thấy anh Tĩnh nằm liệt trên giường mà trái tim tôi thắt lại. Tôi chạy ào lại ôm chầm lấy anh rồi cả hai cùng khóc lên như những đứa trẻ, trước sự ngạc nhiên của cả gia đình. Sau đó, anh Tĩnh quay lại hỏi tôi: “Gặp anh rồi, em có còn yêu anh nữa không. Tôi bảo: “Nếu như không yêu anh thì em đã không có mặt ở đây rồi, em mong anh hãy tin vào tình yêu của em, tin vào trái tim em…”".
Video đang HOT
Ảnh cưới của anh Tĩnh và chị Trang. Ảnh: T.G
Cảm phục trước tình yêu của Trang dành cho Tĩnh, nhưng ông Đặng Văn Hải (bố đẻ Tĩnh) vẫn lo sợ. Muốn “giữ chân” người con dâu tương lai, ông Hải đã đề nghị hai người đi chụp ảnh cưới trước. Nhưng trái với dự liệu của ông, Trang không những không từ chối mà còn vồn vã nhận lời ngay. Nhớ lại chuyện cũ, ông Hải kể: “Vì thấy con dâu tôi là một người rất tốt, lại yêu thằng Tĩnh chân thành nên tôi muốn hai đứa nó tổ chức đám cưới luôn. Không phải tôi muốn đẩy trách nhiệm chăm sóc Tĩnh cho Trang, mà tôi lo sợ sẽ mất đi một người con dâu tốt như vậy”.
Bàn đến chuyện cưới xin, anh Tĩnh bảo: “Lúc đó, tôi cũng muốn trực tiếp vào ra mắt bố mẹ Trang. Nhưng bản thân tôi như vậy, việc đi lại không thuận tiện. Cân nhắc mãi, tôi đành gọi điện xin cưới qua điện thoại. Lần đầu tiên, tôi rất khổ tâm. Bởi mặc dù Trang đã trình bày trước, song bên kia đầu dây, bố mẹ cô ấy vẫn một mực phản đối. Một phần, các cụ chưa biết tôi là người thế nào, phần khác vì e ngại chuyện con rể bị khuyết tật sẽ khiến Trang vất vả. Để thuyết phục, tôi phải nói đi nói lại với hai cụ, rằng: “Con tuy là người khuyết tật, nhưng trái tim con không khuyết tật. Mặc dù con nằm một chỗ không đi được nhưng con sẽ là một người chồng, một người cha đúng mực. Xin bố mẹ hãy tin con một lần, con sẽ không làm gánh nặng cho vợ con và sẽ chăm sóc được gia đình con bằng chính khả năng và nghị lực của mình”. Cảm phục nghị lực ấy, bố mẹ Trang cuối cùng cũng “xiêu lòng” chấp thuận.
Phải rất vất vả mới thuyết phục được gia đình bên vợ cho cưới, tuy nhiên trong ngày hôn lễ chính thức, Tĩnh phải nhờ em trai thay thế mình làm chú rể. Không được con gái báo trước sự việc, ngay trong lễ thành hôn, bố mẹ Trang đã nổi giận. Lời ra tiếng vào, gia đình nhà gái thậm chí còn đòi hủy bỏ hôn lễ. Anh Tĩnh nhớ lại: “Khi gia đình tôi vào đón dâu mà chú rể lại không phải là tôi, gia đình vợ cho rằng tôi đã phản bội lòng tin của mọi người, bởi vậy mẹ vợ tôi nhất quyết không đồng ý, bất chấp gia đình tôi giải thích mọi điều hơn lẽ thiệt”. Cỗ thì nấu rồi, hàng xóm cũng đã đến chung vui, nhưng cô dâu chú rể thì không được xuất hiện. Mặc cho những cuộc điện thoại của tôi giải thích, bố mẹ vợ tôi nhất quyết từ chối. Lúc đó, bầu trời như sụp đổ, tôi thất vọng tràn trề. Mãi sau đó, nhờ hàng xóm láng giềng biết chuyện hết lời khuyên nhủ, động viên, bố mẹ vợ tôi mới chịu cho nhà trai rước dâu. Đến giờ phút này, khi con tôi chào đời đã được gần một năm, chúng tôi như vẫn còn đang trên mây vậy. Chúng tôi tự hứa với bản thân mình rằng, cách cám ơn mọi người và gia đình tốt nhất đó là phải sống sao cho hạnh phúc, cho trọn đạo vợ chồng, con cái…”.
Vỡ òa trong hạnh phúc, cuối cùng họ đã có được một gia đình nhỏ, ấm áp và yên vui và một bé trai kháu khỉnh. “Tôi không ân hận khi cưới anh Tĩnh làm chồng. Từ cuộc sống của chúng tôi, tôi mong muốn xã hội hãy cởi mở hơn với người khuyết tật, thậm chí người khuyết tật có nhiều điểm mà người bình thường cần phải học tập. Cuộc sống của chúng tôi đã khẳng định điều đó”, Trang chia sẻ.
Tàn nhưng không phế Với ước mong giúp đỡ người khuyết tật, năm 2011, câu lạc bộ “Tỏa sáng ước mơ” do Đặng Văn Tĩnh làm chủ nhiệm ra đời. Hơn 40 thành viên là hơn 40 số phận, hơn 40 cuộc đời khác nhau, nhưng họ có một điểm chung là nghị lực và mục đích sống vì cộng đồng. Đều đặn hàng tháng, các bạn dạo quanh các con phố từ Hưng Yên tới Hà Nội bán đĩa nhạc, bông tăm, và tổ chức chương trình ca nhạc gây quỹ từ thiện, do chính các thành viên trong nhóm sáng tác và biểu diễn. CLB cũng là chiếc cầu nối giữa những nhà hảo tâm với người khuyết tật, giúp nhiều người khiếm thị tìm được công việc thích hợp tại các cơ sở tẩm quất người mù.
Theo Dantri
Nỗi lo của nữ sinh mồ côi cha đỗ thủ khoa đại học
Bố mất sớm, thương mẹ vất vả, hàng ngày đi học về, em lại ra đồng phụ giúp mẹ. Đỗ thủ khoa ĐH Hồng Đức với 26,5 điểm, cô học trò cố đô Hoa Lư -em Tạ Thị Tâm đang lo không biết sắp tới sẽ xoay sở thế nào để có thể theo học đại học.
Từ khi nghe tin em Tạ Thị Tâm (Trường THPT Yên Mô B, Ninh Bình) đỗ thủ khoa Trường ĐH Hồng Đức với số điểm 26,5 (Văn: 8,5 điểm, Sử: 8,75 điểm, Địa: 9 điểm), người dân ở xóm 1 (xã Yên Mỹ, huyện Yên Mô, Ninh Bình) cũng vui lây với cô nữ sinh chăm ngoan, giàu nghị lực vượt khó.
Dự thi khối C, em Tạ Thị Tâm đỗ thủ khoa Trường ĐH Hồng Đức với số điểm 26,5.
Được biết, năm Tâm lên 6 tuổi, bố em qua đời, một mình mẹ nuôi 4 chị em ăn học. Sau khi bố Tâm mất, mọi công việc hàng ngày đều do mẹ và 2 chị cả làm. Lớn lên một chút, Tâm đã biết việc cấy hái, chăm đứa em út, giặt giũ nấu cơm phụ giúp mẹ và các chị.
Gia đình tuy có khó khăn, vất vả, nhưng mẹ Tâm vẫn cố gắng nuôi 4 con ăn học. Chị cả của Tâm học đến hết lớp 12 rồi lập gia đình, người chị thứ 2 học Đại học rồi đi làm xa nhà, chỉ còn ba mẹ con ở nhà. Gia đình làm ruộng, nên cứ đến vụ mùa, hầu như 3 mẹ con không có được một ngày nghỉ ngơi. Tuy cuộc sống vất vả, khốn khó, nhưng đổi lại gia đình chị Nguyễn Thị Thoi rất hạnh phúc vì các con chăm ngoan học hành, hiếu thảo.
Mỗi khi vụ mùa kết thúc, ai thuê làm gì chị Thoi cũng đi làm, chỉ mong kiếm thêm đồng tiền nuôi hai đứa con ăn học, đã gần 50 tuổi nhưng chị còn đi đổ bê tông làm khoan giếng.
Mỗi khi hết vụ mùa, Tâm còn tranh thủ phụ giúp mẹ làm đồ hàng mã.
Thấy mẹ vất vả, mỗi khi đến vụ mùa, công việc cấy hái, gặt lúa, có hôm Tâm và mẹ đi gặt lúc 3 giờ sáng. Mỗi buổi đi học về, Tâm chỉ kịp cắm vội nồi cơm, thay quần áo rồi lại lao ra đồng phụ giúp mẹ.
Năm học vừa qua, Tâm được chọn vào đội ôn thi học sinh giỏi môn Địa lý của tỉnh Ninh Bình, biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên Tâm chỉ xin phép mẹ là đi lên nhà bạn ôn, mà không dám nói với mẹ là đi thi học sinh giỏi tỉnh. Trong kỳ thi mỗi học sinh được cấp 50 nghìn đồng, nhưng Tâm cũng chẳng dám tiêu mà mang về cho mẹ dành tiền mua thức ăn.
Đến khi có kết quả, Tâm nhờ chị gái tra cứu, lúc biết mình được giải Ba môn Địa lý của tỉnh, lúc đó em mới báo tin mừng cho mẹ biết. Kỳ thi ĐH vừa qua, cũng rơi đúng vào vụ cấy, mặc dù ngày 6/7 em phải vào Thanh Hóa để đi thi, nhưng Tâm vẫn có gắng giúp đỡ mẹ cấy nốt mấy sào lúa rồi mới yên tâm lên đường đi thi.
Tâm cho biết: "Vì gia đình khó khăn, nên mong muốn của em là thi vào trường An ninh, nhưng khi đi khám sức khỏe thì em lại thiếu chiều cao. Em quyết định đăng ký vào ngành xã hội học, đó là ước mơ của em, sau này em muốn làm công tác xã hội, được chăm sóc trẻ em khuyết tật, trẻ mồ côi... những người không nơi nương tựa".
Ba mẹ con Tâm trước niềm vui cô học trò nghèo đỗ thủ khoa.
Tâm khá bất ngờ với kết quả đạt thủ khoa của mình, mặc dù được chị gái thứ 2 đang làm trên Hà Nội gọi điện về báo tin, nhưng em không dám chắc mình đỗ thủ khoa Trường ĐH Hồng Đức. Mãi đến khi thầy cô, bạn bè gọi điện đến chúc mừng, Tâm mới dám tin đó là thật.
Chia sẻ về việc học tập, Tâm khiêm tốn cho hay: "Em không có bí quyết gì đặc biệt cả, cần nắm vững kiến thức trong sách giáo khoa, trên lớp tốt nhất nên chú ý thầy cô giảng, những điểm thầy cô nhắc đi nhắc lại chính là điểm nhấn mà mình cần nhớ. Chỗ nào chưa hiểu, mình có thể nhờ thầy cô giảng lại. Một cách rất hay đó là, mình ghi các sự kiện lịch sử vào tờ giấy bé, rồi dán trong nhà mình đi qua thì có thể học mọi lúc, mọi nơi...".
Sau những buổi làm đồng vất vả về nhà, Tâm lại tranh thủ học bài, ngoài thời gian trên lớp, thời gian quý báu nhất của Tâm chính là buổi tối. Gia đình neo người, lại làm không có điều kiện đi ôn thi như các bạn khác, em chỉ học được vài buổi, không có tiền đóng học nên em lại về phụ giúp mẹ đi cấy.
Chị Thoi tâm sự: "Nói thật với các cháu, nhà ai có con cái đỗ đại học mà không mừng, không vui. Nhưng nhà tôi khó khăn quá, nhiều hôm tâm sự với hàng xóm, tôi còn nói là mong cháu nó trượt đi, không biết rồi đây một mình nuôi hai con ăn học sẽ thế nào, năm sau lại cả đứa út đi thi nữa...".
Trong khi mọi người còn đến chung vui, nhưng nhìn ánh mắt của mẹ con Tâm vẫn còn đó nỗi niềm lo âu về ngày em lên đường nhập học. Gia đình thuộc hộ nghèo trong xã, không biết rồi đây cô thủ khoa Tạ Thị Tâm có đủ sức bước tiếp trên con đường mình đã chọn lựa?...
Theo Dantri
6 ngày đấu trí với kẻ giết người cướp tài sản trốn chạy xuyên biên giới Theo Thượng tá Đào Trọng Bằng, Phó trưởng Phòng PC45, Công an tỉnh Hưng Yên, người trực tiếp chỉ đạo đội trinh sát truy tìm hung thủ giết người thì, để bắt được đối tượng này, các trinh sát gần như đã phải áp dụng tất cả các biện pháp nghiệp vụ trong quá trình thực hiện. Phải đối diện với một đối...