Cảm động bố bị bắt, con chạy theo khóc hết nước mắt
Lúc này, tôi thực sự rối trí. Tôi nên viết đơn ly hôn để tự giải thoát hay cố chờ anh thêm bốn năm nữa. Nhưng liệu rằng bốn năm có giúp anh bỏ được ma túy hay “40 năm tao cũng không bỏ được” như lời anh nói?
Tôi tin rằng với tình yêu của mình, tôi sẽ giúp anh cai nghiện.
Học hết phổ thông nhưng gia đình không có điều kiện nên tôi đành phải ngậm ngùi từ bỏ giấc mơ giảng đường và xin vào làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng.
Anh – một chàng trai Hà Nội hào hoa, lãng tử lạc vào xứ Huế. Giống như tôi, anh cũng là một nhân viên chạy bàn. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã bị anh hớp hồn bởi cái vẻ ngoài điển trai và giọng nói miền Bắc là lạ, ấm áp.
Quen và yêu nhau được 2 tháng, anh thú nhận với tôi rằng anh bị nghiện và trốn vào đây vì sợ công an bắt đi cải tạo. Qua phim ảnh, tôi cũng đã có những hiểu biết cần thiết về nghiện ma túy nhưng tôi tin rằng với tình yêu của mình, tôi sẽ giúp anh cai nghiện.
Một tháng sau, anh ngỏ lời cầu hôn và có ý định đưa tôi về bắc sinh sống khi tình hình đã tạm yên ổn. Lúc đó, tôi thực sự ngỡ ngàng, tôi hoang mang, không biết mình nên quyết định thế nào khi nghĩ đến viễn cảnh sống với anh chồng nghiện, rồi gia cảnh bần hàn hiện tại. Nhưng cuối cùng… tôi cũng gật đầu đồng ý.
Tôi bước lên xe để về chốn phồn hoa, bỏ lại sau lưng làng quê nghèo khó. Gánh nặng gia đình đè lên đôi vai gầy của mẹ khi ba đứa em tôi đang còn tuổi ăn học mà cha tôi lại nát rượu. Song, ai cũng mừng vì tôi đã được ấm thân (không ai biết rằng chồng tôi là một kẻ nghiện).
Sau ngày cưới, tôi đã nhỏ nhẹ khuyên nhủ anh hãy nghĩ đến tôi, nghĩ đến tương lai mà từ bỏ con đường nghiện ngập. Anh trấn an tôi bằng những lời đường mật, đầy yêu thương và hứa hẹn sẽ cai nghiện.
Thế nhưng, bao nhiêu tiền bạc, của nả riêng của hai vợ chồng đều bị anh nướng vào làn khói trắng. Ngay cả đôi nhẫn cưới anh cũng cho vào tiệm cầm đồ. Sau một hồi gặng hỏi, bố mẹ chồng tôi đành phải ra chuộc về.
Video đang HOT
Hai tháng sau ngày cưới, khi tôi mang thai đứa con đầu lòng cũng là lúc công an ập vào nhà bắt anh đi cai nghiện. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Nghĩ đến chồng, nghĩ đến thời hạn cải tạo 2 năm, nghĩ đến tương lai, tôi suy sụp hẳn.
Rồi cũng đến ngày tôi hạ sinh cho anh một bé trai. Bố mẹ chồng tôi mừng lắm, bà con lối xóm nói là chồng tôi có phúc, đi cải tạo mà vẫn có một “cục vàng”.
Có con, tôi như được an ủi phần nào. Thỉnh thoảng, cả gia đình lại thuê một chuyến xe vào trại thăm anh. Những giây phút gặp nhau ít ỏi, tôi đã không quên dặn dò anh cải tạo tốt để về với mẹ con tôi. Anh chỉ ậm ừ. Tôi tin rằng, nhìn thấy con, anh sẽ có thêm động lực để cai nghiện…
Hai năm sau, chồng tôi ra trại, khỏi phải nói cũng biết tôi vui đến chừng nào. Tôi như một cô gái mới lớn, thích trau chuốt để đẹp hơn trong mắt chồng. Con trai tôi thì rất quấn bố.
Tôi tin rằng, nhìn thấy con, anh sẽ có thêm động lực để cai nghiện…
Những tưởng rằng anh đã cai nghiện được nhưng tôi đã lầm, anh còn nghiện nặng hơn. Nếu ngày xưa, anh “chích” một thì giờ đây, anh phải “chích” gấp 2 – 3 lần mới thỏa. Tính tình anh thay đổi hẳn, không còn nhẹ nhàng với tôi như trước mà thay vào đó là sự cục cằn, thô lỗ.
Rồi tôi nghe phong phanh mọi người bàn tán rằng, anh thuộc diện phải đưa đi cải tạo lần hai, mà lần này thời hạn tăng lên thành bốn năm. Tôi phập phù lo sợ, sợ anh sẽ bỏ mẹ con tôi đi lần nữa.
Tính tình anh thay đổi hẳn, không còn nhẹ nhàng với tôi như trước
Hàng đêm, tôi gục đầu vào vai anh thủ thỉ rằng hãy thương lấy tôi và con mà từ bỏ ma túy. Anh đã không nói gì. Tôi đành phải dùng “biện pháp mạnh” – “nếu anh không từ bỏ, tôi sẽ viết đơn ly hôn”. Khác với những gì tôi mong đợi, anh đã thẳng thừng tuyên bố: “Bốn năm hay 40 năm, tao cũng không bỏ được. Mày thích thì cứ viết đơn đi. Tao kí!”. Câu nói của anh như sét đánh ngang tai, tôi chết lặng và chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Sau cái ngày được thả hai tháng, anh lại bị bắt lần nữa. Ngày anh bị công an dẫn giải đi, con trai tôi đã chạy theo bố và gào khóc thảm thiết. Có lẽ suốt cuộc đời này, tôi sẽ không quên được giây phút đó.
Trong lúc này, tôi thực sự rối trí. Tôi nên viết đơn ly hôn để tự giải thoát hay cố chờ anh thêm bốn năm nữa. Bốn năm với tôi thực sự quá dài song vì con, tôi có thể làm được. Nhưng liệu rằng bốn năm có giúp anh bỏ được ma túy hay “40 năm tao cũng không bỏ được” như lời anh nói? Tôi còn tuổi trẻ, còn tương lai phía trước (năm nay tôi mới 23 tuổi)… Liệu tôi có nên dứt bỏ anh để làm lại cuộc đời hay là vò võ đợi chờ trong mòn mỏi và vô vọng…
Theo VNE
Tôi muốn bỏ người yêu mình 8 năm
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra. Nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ.
Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Cô ấy luôn tự coi mình như một người vợ của tôi làm tôi không dám chia tay (ảnh minh họa)
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Tôi không còn yêu nhưng làm sao để chia tay với người con gái chờ đợi mình 8 năm qua? (Ảnh minh họa)
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đề nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. Tuổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng tuổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Hãy cho em thêm cơ hội Khi nghe Hoa bày tỏ tình yêu, Huỳnh cũng tỏ ra cảm động lắng nghe nhưng chỉ tỏ thái độ ỡm ờ cùng một lời động viên: "Hiện tại anh không yêu em và cũng chưa yêu ai cho nên anh sẽ cho em cơ hội...". Lời nói của Huỳnh có sức nặng ngàn cân vì anh luôn thận trọng và có trách...