Cảm động bố bị bắt, con chạy theo khóc hết cả nước mắt
Lúc này, tôi thực sự rối trí. Tôi nên viết đơn ly hôn để tự giải thoát hay cố chờ anh thêm bốn năm nữa. Nhưng liệu rằng bốn năm có giúp anh bỏ được ma túy hay “40 năm tao cũng không bỏ được” như lời anh nói?
Học hết phổ thông nhưng gia đình không có điều kiện nên tôi đành phải ngậm ngùi từ bỏ giấc mơ giảng đường và xin vào làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng.
Anh – một chàng trai Hà Nội hào hoa, lãng tử lạc vào xứ Huế. Giống như tôi, anh cũng là một nhân viên chạy bàn. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã bị anh hớp hồn bởi cái vẻ ngoài điển trai và giọng nói miền Bắc là lạ, ấm áp.
Quen và yêu nhau được 2 tháng, anh thú nhận với tôi rằng anh bị nghiện và trốn vào đây vì sợ công an bắt đi cải tạo. Qua phim ảnh, tôi cũng đã có những hiểu biết cần thiết về nghiện ma túy nhưng tôi tin rằng với tình yêucủa mình, tôi sẽ giúp anh cai nghiện.
Tôi tin rằng với tình yêu của mình, tôi sẽ giúp anh cai nghiện.
Một tháng sau, anh ngỏ lời cầu hôn và có ý định đưa tôi về bắc sinh sống khi tình hình đã tạm yên ổn. Lúc đó, tôi thực sự ngỡ ngàng, tôi hoang mang, không biết mình nên quyết định thế nào khi nghĩ đến viễn cảnh sống với anh chồng nghiện, rồi gia cảnh bần hàn hiện tại. Nhưng cuối cùng… tôi cũng gật đầu đồng ý.
Tôi bước lên xe để về chốn phồn hoa, bỏ lại sau lưng làng quê nghèo khó. Gánh nặng gia đình đè lên đôi vai gầy của mẹ khi ba đứa em tôi đang còn tuổi ăn học mà cha tôi lại nát rượu. Song, ai cũng mừng vì tôi đã được ấm thân (không ai biết rằng chồng tôi là một kẻ nghiện).
Sau ngày cưới, tôi đã nhỏ nhẹ khuyên nhủ anh hãy nghĩ đến tôi, nghĩ đến tương lai mà từ bỏ con đường nghiện ngập. Anh trấn an tôi bằng những lời đường mật, đầy yêu thương và hứa hẹn sẽ cai nghiện.
Thế nhưng, bao nhiêu tiền bạc, của nả riêng của hai vợ chồng đều bị anh nướng vào làn khói trắng. Ngay cả đôi nhẫn cưới anh cũng cho vào tiệm cầm đồ. Sau một hồi gặng hỏi, bố mẹ chồng tôi đành phải ra chuộc về.
Hai tháng sau ngày cưới, khi tôi mang thai đứa con đầu lòng cũng là lúc công an ập vào nhà bắt anh đi cai nghiện. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Nghĩ đến chồng, nghĩ đến thời hạn cải tạo 2 năm, nghĩ đến tương lai, tôi suy sụp hẳn.
Rồi cũng đến ngày tôi hạ sinh cho anh một bé trai. Bố mẹ chồng tôi mừng lắm, bà con lối xóm nói là chồng tôi có phúc, đi cải tạo mà vẫn có một “cục vàng”.
Có con, tôi như được an ủi phần nào. Thỉnh thoảng, cả gia đình lại thuê một chuyến xe vào trại thăm anh. Những giây phút gặp nhau ít ỏi, tôi đã không quên dặn dò anh cải tạo tốt để về với mẹ con tôi. Anh chỉ ậm ừ. Tôi tin rằng, nhìn thấy con, anh sẽ có thêm động lực để cai nghiện…
Hai năm sau, chồng tôi ra trại, khỏi phải nói cũng biết tôi vui đến chừng nào. Tôi như một cô gái mới lớn, thích trau chuốt để đẹp hơn trong mắt chồng. Con trai tôi thì rất quấn bố.
Tôi tin rằng, nhìn thấy con, anh sẽ có thêm động lực để cai nghiện…
Những tưởng rằng anh đã cai nghiện được nhưng tôi đã lầm, anh còn nghiện nặng hơn. Nếu ngày xưa, anh “chích” một thì giờ đây, anh phải “chích” gấp 2 – 3 lần mới thỏa. Tính tình anh thay đổi hẳn, không còn nhẹ nhàng với tôi như trước mà thay vào đó là sự cục cằn, thô lỗ.
Video đang HOT
Rồi tôi nghe phong phanh mọi người bàn tán rằng, anh thuộc diện phải đưa đi cải tạo lần hai, mà lần này thời hạn tăng lên thành bốn năm. Tôi phập phù lo sợ, sợ anh sẽ bỏ mẹ con tôi đi lần nữa.
Tính tình anh thay đổi hẳn, không còn nhẹ nhàng với tôi như trước
Hàng đêm, tôi gục đầu vào vai anh thủ thỉ rằng hãy thương lấy tôi và con mà từ bỏ ma túy. Anh đã không nói gì. Tôi đành phải dùng “biện pháp mạnh” – “nếu anh không từ bỏ, tôi sẽ viết đơn ly hôn”. Khác với những gì tôi mong đợi, anh đã thẳng thừng tuyên bố: “Bốn năm hay 40 năm, tao cũng không bỏ được. Mày thích thì cứ viết đơn đi. Tao kí!”. Câu nói của anh như sét đánh ngang tai, tôi chết lặng và chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Sau cái ngày được thả hai tháng, anh lại bị bắt lần nữa. Ngày anh bị công an dẫn giải đi, con trai tôi đã chạy theo bố và gào khóc thảm thiết. Có lẽ suốt cuộc đời này, tôi sẽ không quên được giây phút đó.
Trong lúc này, tôi thực sự rối trí. Tôi nên viết đơn ly hôn để tự giải thoát hay cố chờ anh thêm bốn năm nữa. Bốn năm với tôi thực sự quá dài song vì con, tôi có thể làm được. Nhưng liệu rằng bốn năm có giúp anh bỏ được ma túy hay “40 năm tao cũng không bỏ được” như lời anh nói? Tôi còn tuổi trẻ, còn tương lai phía trước (năm nay tôi mới 23 tuổi)… Liệu tôi có nên dứt bỏ anh để làm lại cuộc đời hay là vò võ đợi chờ trong mòn mỏi và vô vọng…
Theo Phunutoday
Vợ ơi! Người yêu cũ mời đi đám cưới này, hôm đó nhớ ăn mặc thật đẹp nhé
Sáng sớm dậy tôi mặc đồ đi làm, bỗng dưng chồng bảo: "Sao em lại mặc bộ đồ đó, hôm nay đám cưới người yêu cũ, bà xã phải mặc cho thật đẹp chứ" nói rồi anh mở tủ lựa cho tôi bộ váy đẹp nhất rồi bảo vợ thay. Tôi đứng trơ ra thấy mắt rớm nước vì cảm động.
ảnh minh họa
Chồng tôi đến với tôi khi tôi đang chật vật khổ sở để quên người yêu cũ. Thời gian đó anh cứ làm mọi trò để khiến tôi cười, có lúc anh còn bỏ cả việc đưa tôi đi chơi đâu đó với bạn bè vài ngày rồi mới về.
Thú thực tôi dần quên nỗi buồn và thấy bình yên bên anh. Sau một thời gian dài chúng tôi yêu nhau rồi lấy nhau. Thỉnh thoảng chồng lại nói:
- Em còn nhớ thằng cha người yêu cũ nữa không đấy.
Những lúc đó tôi chỉ phì cười và nói:
- Có chứ
Ông chồng tiu nghỉu bảo:
- Vẫn lưu luyến à.
Ads [Baza.vn]Bộ sưu tập túi xách siêu đẹp siêu rẻ.
- Không! Em nhớ tên đầy đủ của anh ta là Nguyễn Trường Nam và có thể miêu tả lại chút ít về ngoại tình.
Chồng tôi gõ vào đầu tôi cười nham nhở. Có lẽ tôi may mắn khi lấy được anh, một con người không ích kỷ. Anh yêu tôi và tôn trọng tôi, nhiều lần người yêu cũ gọi gặp đi cà phê. Anh biết được rồi bảo:
- Nếu em muốn cứ đi, vì không yêu thì làm bạn, anh không để tâm đâu.
- Thay vì cà phê thì ở nhà, hai vợ chồng mình đắp mặt nạ cho nhau vui hơn.
Chồng tôi bật dậy
- Để anh đi lấy sữa chua.
- Được thế là nhanh.
Tôi lăn ra cười, từ ngày sống chung tôi đều bắt anh đắp mặt nạ cùng tôi và giờ nhắc đến mặt nạ cái là tự giác đi lấy nguyên liệu. Nhiều lúc tôi cảm thấy hạnh phúc với những gì mình có, chắc tôi phải cảm ơn người yêu cũ đã bỏ rơi tôi để tôi quen anh, yêu anh và lấy anh làm chồng. Một hôm, lúc tôi đang tắm, chồng gọi to và nói:
- Vợ ơi! Người yêu cũ của em gọi mời đi đám cưới này. Anh đang thử hỏi cô nào mà "Xấu số" thế.
Tôi đi từ nhà tắm ra, tay cầm khăn xoa xoa mái tóc:
- Ôi lão ta có đứa chống ế cho rồi hả anh. Lâu rồi không gặp, không biết có đào hoa như xưa không?
- Thì đi mà gặp.
- Ha ha có người ghen kìa.
- Ghen đâu mà ghen, anh nói thật mà. Ngày cưới anh, người yêu cũ chả ngồi kín 2 mâm cỗ còn gì.
Tôi nguýt chồng cái rồi nói:
- Không ghen là không yêu vợ phải không, chồng mình cũng đa tình gớm nhỉ.
- Có người đang ghen thì phải, mà anh việc gì phải ghen với hắn ta. Nhưng người ta có nhã ý mời mình nếu em muốn đi thì cứ đi thôi, anh không ý kiến.
- Dạ, để em xem đã.
Mấy hôm sau tôi bận rộn công việc quên mất đám cưới người yêu cũ. Sáng đi làm chồng bảo:
- Sao em mặc bộ đó.
- Ơ hay bình thường em vẫn mặc mà, anh vẫn khen đẹp đấy thôi. Hôm nay để ý vợ gớm nhỉ.
- Hôm nay đám cưới người yêu cũ phải mặc cho đẹp vào chứ.
- Ôi em quên mất, anh nhớ dai thế, cho em đi thật đấy à.
- Cái gì mà cho với không cho, anh có ý đồ cả đấy.
Tôi cười rồi tra hỏi:
- Ý đồ ư? Chồng em có suy nghĩ gì đen tối phải không? Nói em nghe xem nào.
- Anh muốn cho người yêu cũ của em biết, giờ em xinh đẹp và hạnh phúc như thế nào, cho hắn ta tiếc nuối đến chết thì thôi. Anh chăm vợ anh giỏi thế cơ mà.
Chẳng hiểu sao câu nói của chồng khiến tôi rớm nước mắt:
- Ông xã ngốc, anh tốt với em quá.
- Ơ hay sáng ra đã khóc nhè rồi, không tốt với vợ thì tốt với ai. Em cứ đi nếu em muốn, anh không cấm. Thôi em thay bộ váy khác đi, mặc cái váy đỏ anh tặng tuần trước ấy.
Nói rồi chồng tôi mở tủ ra lựa đồ cho vợ. Ngồi cạnh chồng trong xe mà tôi chỉ biết nhìn trộm rồi thầm cảm ơn anh. Tôi sẽ mặc bộ váy xinh đẹp này không phải để đi đám cưới người yêu cũ mà để hẹn hò với chồng mình tối nay. Tôi muốn cảm ơn anh về tất cả và muốn tạo bất ngờ cho ông chồng tuyệt vời của mình. Đời phụ nữ sướng khổ ở tấm chồng, câu nói đó rất đúng.
Theo blogtamsu
Vợ của tôi đi chợ và... mãi mãi không trở về với bố con tôi "Bố ơi, mẹ đi chợ về chưa?", câu nói này của con cứ ám ảnh tôi quá. Từ ngày vợ mất, đây là câu cửa miệng của con bé nhà tôi. Đây là lần đầu tiên tôi trải lòng về những mất mát lớn lao của cuộc đời mình. Lâu nay tôi luôn kìm nén sự yếu đuối. Tôi sợ rằng một khi...