Cấm đoán em đủ thứ vì quá yêu
Nàng nói hai đứa mình chưa là gì cả nên đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện đời tư của nàng. Có phải mình đã xâm phạm quá nhiều vào đời tư của nàng?
Ảnh minh họa
Mình đang gặp một sự rắc rối rất lớn trong chuyện tình cảm. Mình rất mong được sự tư vấn chân thành của quý đọc giả gần xa.
Mình và bạn gái chính thức yêu nhau cũng hơn hai năm rồi. Ngày xưa chúng mình là bạn học phổ thông. Sau này lên đại học vẫn liên lạc với nhau và thậm chí là chơi rất thân nữa. Mình thì yêu thầm nàng đã lâu nhưng không dám nói. Nàng thì không biết điều đó vì thế mà nàng quen bạn trai khác thành ra tình cảm của mình chỉ vẫn mãi là tình bạn đồng hương.
Nhưng sau này, nàng bị trục trặc chuyện tình cảm và mình luôn ở kề bên động viên và đưa nàng đi đây đi đó chơi. Từ đó hai đứa mới quấn quýt và quyết định yêu nhau đến bây giờ. Nàng thực sự là một người rất tốt. Lo cho mình từng cái quần cái áo. Nàng cũng biết lễ nghĩa với ông bà cha mẹ mình nữa. Có được trái tim nàng đối với mình thật sự rất xứng đáng!
Video đang HOT
Nhưng hôm nay, sau nhiều lần vấp phải những chuyện bất đồng, mình cảm thấy tình cảm hai đứa càng ngày càng đi vào ngõ cụt nên mình mới tâm sự lên đây để xin mọi người giúp đỡ và cho mình lời khuyên hữu ích.
Mình không muốn bạn gái đi chung xe hay để người con trai nào khác chở. Có lần bạn gái đi từ quê lên Sài Gòn đã đi chung xe với người khác, mình bày tỏ thái độ không thích và bạn gái mình cũng biết điều đó nhưng nàng phớt lờ lời nói của mình, thậm chí còn mặc cho mình chạy theo và rơi nước mắt. Đến cùng thì mình chặn đầu xe lại và bắt bạn gái mình phải đi chung xe với chị gái. Qua sự việc đó, mình đã vô tình xúc phạm đến danh dự của gia đình nàng, khiến gia đình mất mặt với hàng xóm.
Còn sự việc bây giờ mình muốn kể là ngày xưa nàng có một người theo tán tỉnh, nhưng vì người đó nóng vội nên đã không chinh phục được trái tim nàng. Nàng kể cho mình nghe điều đó và lúc nào mình cũng mang tâm trạng đối phó với người đó. Mình cấm nàng không được liên lạc với người đó nữa. Mình xoá số điện thoại của người đó trong máy nàng. Và mỗi lần người đó nhắn tin cho nàng là hai đứa mình có chiến tranh xảy ra. Mình làm vậy có đúng không mọi người. Hay mình đang yêu một cách mù quáng?
Có phải mình đã xâm phạm quá nhiều vào đời tư của nàng? Nàng nói hai đứa mình chưa là gì cả nên đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện đời tư của nàng. Mình thì cho rằng đã yêu nhau thì nên dung hoà cuộc sống của cả hai lại với nhau, không nên giấu nhau điều gì nữa, và mình cũng đã nghiêm túc làm điều đó. Nhưng tại sao bạn gái mình không như vậy, và nàng lại muốn giữ những cái riêng đó. Hay là do bản thân mình quá ghen, quá độc đoán nên nàng mới cư xử như vậy? Và bây giờ mình phải sống như thế nào mới đúng nghĩa của một người con trai?
Theo VNE
Đàn ông lúc nào cũng giống một đứa trẻ hư!
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: "Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người".
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về...
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
Vậy mà cuối cùng Minh cũng bỏ tôi để theo một cô gái khác. Lý do anh đưa ra nghe cứ như đùa: "Ở bên em, anh luôn tự ti, mặc cảm mình nhỏ bé. Anh cứ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành". Anh xin lỗi, căn dặn tôi một số điều rồi xin chuyển công tác "để không làm em khó xử".
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: "Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về...". Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: "Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện...".
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: "Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay".
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: "Anh yêu em vì cái gì?".
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ... Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do...
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương...
Theo VNE
Đến lượt tôi tự hỏi mình: "Bây giờ tôi phải tính sao?" Trong một thời gian dài, mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì hình ảnh Linh và gã đàn ông ấy quấn lấy nhau trong văn phòng của cô lại hiện lên rõ mồn một. Chính vì vậy mà tôi không dám ngủ. Tôi cứ mở chong mắt từng đêm, từng đêm... Kết quả là tôi ngã quỵ. Tôi nghe người ta đồn đại...