Cám dỗ
Nghĩ lại chặng đời đã qua, tôi thấy mừng vì đã có những lúc mình can đảm vượt qua “dốc ngã” của cuộc sống. Nếu như ngày ấy, tôi không đủ bản lĩnh để hành động cương quyết và khéo léo, chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc ngày hôm nay.
ảnh minh họa
Lần thử thách thứ nhất, ấy là lúc tôi vừa mới ra trường. Tốt nghiệp trung cấp kinh tế, để xin được công việc ở quê nhà là điều rất khó khăn. Đang lúc cần thì một người bạn của bố tôi ở thành phố Vinh gọi điện, bảo tôi cứ ra đó và hứa sẽ xin việc cho tôi. Vui mừng khấp khởi, sáng hôm sau tôi khăn gói lên đường.
Cả ngày chờ đợi, mãi tới tối tôi mới có dịp gặp mặt người bạn của bố. Đó là một người đàn ông trung niên trạc tuổi bố tôi nhưng có vẻ trẻ hơn vì điều kiện sống đầy đủ. Ông giới thiệu là vợ con đang đi du lịch, bảo tôi cứ yên tâm sống ở nhà ông một thời gian rồi ông thu xếp công việc cho. Tôi ngây thơ gật đầu đồng ý, lòng không chút vướng bận.
Tối hôm đó, đang chập chờn trong giấc ngủ thì tôi nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Ra mở, tôi mới giật mình khi thấy bạn của bố mình trong trang phục áo ngủ và ông đề nghị được… “trao đổi”.
Bất ngờ và sợ hãi, tôi đóng sầm cửa, vội vàng chốt khoá bên trong. Tôi đứng run rẩy. Ông bạn của bố vẫn tiếp tục gõ cửa, thuyết phục tôi hãy nghĩ về tương lai. Cuối cùng, ông thất vọng bỏ đi với lời dặn: Hãy suy nghĩ cho kỹ và sang phòng tìm ông.
Cả đêm hôm đó, tôi chỉ ngồi cầu cho trời nhanh sáng. Sáng sớm hôm sau, tôi bắt xe về nhà và không hé răng nửa lời với bố. Bố hỏi về công việc, tôi chỉ dám bảo là có chút khó khăn và hiện tại chưa thể xin được việc.
Video đang HOT
Thời gian qua đi, tôi lại xin được làm kế toán cho một công ty tư nhân ở ngay tại quê nhà. Công việc khá trôi chảy, giám đốc có vẻ quý mến, tin tưởng tôi. Tuy nhiên, một lần nữa, tôi lại trải qua những giây phút thử thách đầy cam go và khốc liệt.
Lần ấy, bố tôi bị tai biến mạch máu não và cần được chở ra bệnh viện Quân Y 4 gấp. Đang bí về phương tiện chuyên chở thì giám đốc của tôi bảo: “Đang có công việc cần giải quyết ở Vinh”, giám đốc bảo tôi và bố luôn thể đi cùng.
Ra tới nơi, làm thủ tục nhập viện cho bố xong, giám đốc bảo tôi đi cùng ông giải quyết chút công việc. Công việc đâu chả thấy, chỉ thấy ông lượn xe dạo một vòng quanh thành Vinh rồi đỗ trước một khách sạn với lời giải thích: “Đối tác đang nghỉ trưa trong này”. Không chút nghi ngờ, tôi cùng ông bước vào khách sạn. Chỉ thấy ông thuê một phòng và bảo tôi theo vào cùng. Chân bước theo ông mà đầu tôi chuẩn bị đối phó với linh cảm về sự chẳng lành.
Vào phòng, ông bảo tôi ngồi trên ghế rồi bắt đầu cởi quần áo dài. Xong, ông bước lại ngồi bên cạnh tôi, bắt đầu nói những lời yêu đương bay bổng. Rất bình tĩnh, tôi nói với ông về suy nghĩ của tôi. Tôi bảo rằng tôi rất kính trọng ông, một con người giỏi giang và thành đạt. Rằng ông đang có những thứ quý giá: Vợ đẹp, con ngoan và một sự nghiệp mà nhiều người mơ ước… Rằng tôi rất quý ông và cũng cần công việc nhưng bán thân vì cuộc sống là một điều tôi không bao giờ chấp nhận.
Ông lặng im nghe tôi nói, một lúc sau, tôi nghe ông thở dài: “Anh không ép em, nếu thật sự đó là điều em không muốn. Nhưng nếu em đáp ứng nhu cầu của anh, em sẽ có tất cả”.
Tôi trả lời ông không chút do dự: “Em xin lỗi”, rồi thở phào nhẹ nhõm, chấp nhận việc mình sẽ bị sa thải sau vụ này nhưng vẫn thấy lòng thanh thản.
Thật bất ngờ khi những ngày sau đó, giám đốc vẫn đối xử rất tốt với tôi, thậm chí trong mắt còn ánh lên cái nhìn đầy tôn trọng. Một tháng sau, tôi được tăng lương – điều mà từ trước tới nay một nhân viên mới vào nghề như tôi chưa bao giờ có.
Bây giờ, tôi đã có một gia đình hạnh phúc với một đứa con hai tuổi. Công việc với thu nhập ổn định cùng người chồng rất đỗi yêu thương, tôn trọng vợ khiến tôi như được tiếp thêm sức sống. Những lúc rảnh rỗi, nghĩ lại chuyện xưa, tôi lại thấy mình may mắn. May mắn bởi chính mình đã không bị sa ngã vào cám dỗ của cuộc sống – một điều mà không phải ai cũng dễ dàng vượt qua được, nhất là trong thời đại bây giờ.
Theo VNE
Nuôi báo cô chồng sắp cưới thất nghiệp
Tôi chán lắm, tôi không muốn cưới nữa vì quá mệt mỏi phải lấy một người thất nghiệp như anh.
Theo như kế hoạch, tầm tháng tư năm nay chúng tôi sẽ cưới. Nhưng giờ đây có một chuyện bất ngờ xảy ra khiến tôi băn khoăn quá. Tôi lo lắng không biết mình có nên hoãn cưới lại hay không bởi nếu lấy anh ấy tôi sẽ rất khổ. Mà nhà tôi chẳng khá giả gì.
Hiện tại tôi đang đi làm cho một công ty, lương tháng khá tốt. Còn chồng sắp cưới của tôi trước đây cũng đi làm, lương cũng tầm tầm như tôi. Chúng tôi cũng yêu nhau được hơn 1 năm rồi. Tình cảm nói chung là êm đềm, không có gì sứt mẻ xảy ra cả. Chúng tôi yêu nhau khi cả hai đã trưởng thành, cái cảm giác yêu đương mãnh liệt không nhiều như những bạn trẻ mới lớn nhưng đổi lại hai người rất hiểu và thông cảm cho nhau.
Thú thực khi yêu anh tôi cũng đắn đo nhiều phần. Nhà anh và nhà tôi rất xa. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên cuộc sống khá khó khăn. Bố mẹ tôi ở quê nghèo lắm. Hồi tôi đi học, bố mẹ đã phải vay chạy cho tôi để có tiền ăn học. Thế nên khi ra trường, mặc dù kiếm được chút tiền nhưng tôi vẫn phải dành dụm để gửi về cho bố mẹ ở quê. Nhà anh còn túng thiếu hơn cả nhà tôi. Yêu nhau, nhưng chúng tôi rất độc lập về kinh tế vì ai cũng có trách nhiệm với gia đình của mình.
Tôi lo lắng cho tương lai của mình quá khi lấy anh - một người đàn ông thất nghiệp (Ảnh minh họa)
Thời điểm đó cũng có một anh nữa theo đuổi tôi. Anh ấy tuy không phải là người thành phố nhưng nhà ở ngoại ô. Anh ấy cũng có nhà riêng ở gần chỗ tôi làm. Tôi không phải người tham lam, hay nghĩ lợi dụng gì nên tôi quyết định chọn bạn trai tôi bây giờ vì tôi thấy mình hợp với anh hơn. Tôi đã từ chối người thanh niên kia mặc dù so về mọi mặt anh ấy đều hơn bạn trai hiện tại của tôi. Khi tôi từ chối tình cảm, anh ấy còn nói rằng chừng nào tôi chưa lấy chồng anh ấy vẫn còn theo đuổi tôi. Tôi cũng chỉ cười xòa khi nghe câu đó vì với tôi khi đã lựa chọn ai thì sẽ gắn bó với người đó.
Mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy. Tôi nghĩ với đồng lương của hai vợ chồng tôi, khi lấy nhau giàu có thì không nhưng cũng đủ sinh sống ở cái nơi đắt đỏ này. Nếu biết chi tiêu chắc cũng dành dụm được một ít làm cái phòng thân. Mọi kế hoạch, tính toán của chúng tôi đã hòm hòm, vậy mà đùng một cái bỗng dưng bị xáo trộn vì anh ấy bị đuổi việc.
Tôi cũng không rõ vì lí do gì anh ấy bị đuổi việc. Nhưng quả thực khi bị đuổi đó là một áp lực lớn với không chỉ anh mà cả tôi nữa. Công việc của anh rất khó để xin việc nhất là khi lại bị mang cái tiếng là bị đuổi. Từ trước tết anh bị cho sa thải. Tôi hỏi lí do thì anh không nói. Anh có vẻ rất đau khổ dù tôi không biết nguyên nhân vì sao anh bị đuổi.
Tôi không khao khát được nhờ chồng sống sung sướng nhưng ít nhất anh ấy cũng phải chia sẻ được với tôi chuyện gia đình. Đằng này tôi đang phải đèo bồng thêm anh ấy và những chuyện không đâu của nhà anh ấy nữa. (Ảnh minh họa)
Từ đó tới nay đã hơn 2 tháng anh thất nghiệp rồi. Tôi đang phải đèo bồng thêm anh nữa trong khi gia đình tôi còn rất khó khăn, còn đang chờ tôi giúp đỡ từng ngày một. Tôi không giúp anh không được nhưng quả thật cưu mang anh xong thì tôi và gia đình tôi rất cơ cực. Bố mẹ anh chưa biết anh thất nghiệp, tháng nào cũng điện thoại nhờ vả mua hết cái này đến cái kia. Anh vẫn vờ vịt mình đi làm rồi vay mượn của tôi để mua gửi về cho gia đình với lí do bố mẹ anh ở quê cũng khổ.
Tôi biết chắc anh sẽ rất khó khăn để xin được việc trong thời gian tới, nhất là vào thời buổi khó khăn này. Mà dù cho có xin được công việc mới đi chăng nữa thì lương tháng cũng chỉ 3 cọc, 3 đồng. Nếu như thế thì đến ăn còn chả đủ chứ đừng nói là anh giúp tôi chăm lo tổ ẩm mới của hai đứa.
Giờ đây tôi chán lắm. Mỗi ngày tôi phải gồng mình lên để làm vì ngoài gia đình lại còn phải lo thêm cho anh. Nghĩ tới cảnh cưới nhau về, chồng thất nghiệp, tối ngày ở nhà đợi vợ đi làm về, hàng tháng ngửa tay xin vợ tôi lại ngán ngẩm. Tôi đã vất vả quá rồi. Tôi không khao khát được nhờ chồng sống sung sướng nhưng ít nhất anh ấy cũng phải chia sẻ được với tôi chuyện gia đình. Đằng này tôi đang phải đèo bồng thêm anh ấy và những chuyện không đâu của nhà anh ấy nữa.
Liệu tôi có nên hoãn cưới hay không?
Theo VNE
Những ngày mưa đầy thương nhớ... Mùa đông lúc nào cũng vậy. Nó thổi vào lòng người những khắc khoải mà dù đã muốn quên đi nhưng không thể. Nằm co ro trong căn phòng nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách làm em nhớ anh khôn nguôi. Cái lạnh Hà Nội lúc này tê tái lắm. Mùa đông lúc nào cũng vậy. Nó thổi vào lòng người những khắc...